CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

“Phụt.” Dương Miên Miên không để cho hắn chút mặt mũi nào, cười ra tiếng.

Cô cầm cái thìa, múc mấy muỗng canh, lại nhân tiện múc cho Võ Tiểu Tứ mấy muỗng, cười nói: “Cậu ấy nói rất có đạo lý, nhanh uống ít đi cho bổ.”

Thấy Dương Miên Miên yên tâm thoải mái bưng chén lên, Võ Tiểu Tứ lúc này mới đau khổ uống một ngụm. Canh nhân sâm không dùng thêm nhiều nguyên liệu khác, tạo nên hương vị nhân sâm đậm đà, nguyên bản.

Không biết có phải là do canh nóng hay không, vừa nhấp một ngụm canh, hắn lập tức thấy cả người ấm lên, hơi ấm lan khắp tứ chi, ngấm vào xương cốt, cả người thoải mái. Võ Tiểu Tứ chép chép miệng miệng, dứt khoát một hơi uống hết chén canh.

“Canh cũng được nhỉ.” Võ Tiểu Tứ nhìn nhìn tô canh, bất mãn nói: “Nhưng mà bà chủ này keo kiệt quá đi, một bát canh to như thế,à chỉ bỏ 2 lát sâm bé tý, dù là quà tặng cũng không nên keo kiệt thế chứ?

Tuy miệng nói như thế, nhưng động tác vẫn không dừng lại, lại cầm lấy cái thìa chuẩn bị lại múc thêm một chén. Kết quả canh còn không chưa múc đến, đã bị Dương Miên Miên cản lại: “Lau máu mũi đi.”

Võ Tiểu Tứ lúc này mới cảm thấy cái mũi phía dưới có chút ngứa, lấy tay gạt một cái, quả nhiên một mảng đỏ như máu.

Võ Tiểu Tứ hét lên một tiếng, ngã ngồi trên ghế: “Lão đại, canh này có độc! Tôi trúng độc rồi.”

Dương Miên Miên nhìn hắn như một đứa ngốc, liếc mắt một cái: “Cậu đây là hư bất thụ bổ.”

“Kia…… Vậy sao cô không bị gì?” Võ Tiểu Tứ không tin, lắp bắp dựa vào mặt sau cây cột.

Dương Miên Miên: “Tôi có thể so sánh với một tên yếu đuối như cậu sao?”

Võ Tiểu Tứ hoàn toàn không thể phản bác, liền câm miệng.

Dịch Viên quả là xứng đáng nổi tiếng, đồ ăn ngon, phối hợp cũng rất hợp lý, bữa cơm này Dương Miên Miên ăn thật thoải mái.

Cô vừa mới vừa buông đũa, còn chưa kịp gọi tính tiền, tên giám đốc béo đã đi đến.

“Hai vị ăn xong rồi sao?” Vị giám đốc vẫn cười, đôi mắt híp lại như một đường chỉ, trông có chút giống phật Di Lặc.

Võ Tiểu Tứ thật vất vả mới cầm được máu, nhảy tại chỗ thêm 2 cái để chắc chắn là mình thật sự chỉ là hư bất thụ bổ, không phải ngộ độc thức ăn, biểu tình lúc này mới tốt lên một chút.

Hắn lấy ví ra, vẫy vẫy với vị giám đốc: “Bữa ăn hôm nay tôi trả, hết bao nhiêu tiền?”

Nghe vậy, đôi mắt híp của giám đốc mới hé ra một chút, nhìn nhìn Dương Miên Miên, lại nhìn nhìn Võ Tiểu Tứ, có chút không xác định hỏi: “Hai vị không muốn suy nghĩ lại một chút sao?”

Võ Tiểu Tứ phất phất tay: “Suy nghĩ gì, sợ tôi không có tiền sao?” Nói xong, hắn rút ra mấy tờ tiền đỏ nói: “Yên tâm, tôi có tiền.”

Thấy vậy, vị giám đốc béo lúc này mới chấp nhận, mở hoàn toàn đôi mắt ra, biểu tình trên mặt tuy vẫn rất hiền lành, nhưng không còn bộ dáng vui vẻ như lúc nãy nữa.

Đến cả kẻ lỗ mãng như Võ Tiểu Tứ cũng phát hiện ra, tên béo này có vẻ không vui?

Giám đốc béo nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, lấy máy tính trong túi ra, ấn ấn vài cái: “Bàn của 2 vị hết 1088 tệ, tôi làm tròn xuống 1080 tệ nhé.”

Võ Tiểu Tứ dừng lại một chút: “Ông nói gì cơ?”

Giám đốc béo: “Tổng cộng là 1080 tệ.”

“Sao lại thế được, bạn tôi lần trước đến đây ăn, bọn họ 7 người chỉ ăn hết hơn 300 tệ, chúng tôi hôm nay chỉ ăn 3 món, sao lại lên hơn 1000 rồi?” Võ Tiểu Tứ nghe giá xong, tái hết mặt.

Hắn tháng này mới vừa nhậm chức, chỉ làm hơn mười ngày, tiền lương cũng chỉ có hơn 2000, giờ chỉ ăn một bữa cơm mà đã tốn của hắn mất một nửa rồi.”

Ánh mắt Võ Tiểu Tứ dừng trên canh sâm chén, nghiến răng nghiến lợi: “Có phải là do chén canh này không? Đúng là không có ý tốt mà, nói là tặng chúng tôi, kết quả lại tính tiền. Đồ lửa đảo! Chặt chém!”

“Ai nói Dịch Viên của tôi chặt chém?” Võ Tiểu Tứ nói vừa ra, bỗng nhiên một giọng nói lười biếng vang lên, một vị mỹ nữ mặc áo dài xanh biếc vén rèm bước vào.

Mỹ nhân tóc ngắn màu đen, dáng người thon dài, dung mạo xinh đẹp. Khi cô bước đi, vạt áo khẽ lay động, những đoá sen, ao nước, cả bầy cá thoắt ẩn thoắt hiện rất sinh động.

Dương Miên Miên nhìn đến người tới, ánh mắt hơi loé lên, người này thật sự là quá đẹp, đẹp như bước từ trong tranh ra vậy. Võ Tiểu Tứ nhìn đến ngây người, làm gì còn nói được gì nữa.

“Tôi là bà chủ ở đây, Thanh Cưu,” Người tới đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng cười cười. Nụ cười này như có thể làm cả ngân hà sáng lên, rực rỡ lấp lánh.

“Nếu có cái gì không hài lòng, hai vị có thể nói trực tiếp với tôi. Canh này thực sự là tôi tặng hai vị, không tính tiền.”

Giọng nói của Thanh Cưu không nhanh không chậm, trong nhu có cương

“Nhưng…… Nhưng……” Võ Tiểu Tứ một hồi lâu mới lại được giọng nói của mình, nghẹn đỏ mặt: “Nhưng sao lại đắt thế?”

Thanh Cưu nhìn lên mấy thứ trên bàn, liền hiểu mọi chuyện: “Đồ ăn ở Dịch Viên của chúng tôi đều là đặc chế dựa trên thể chất của từng khách hàng. Anh có thể thấy, trên bàn dù chỉ là thịt heo hầm, ngó sen chiên, cộng với dưa leo, là những món ăn gia đình đơn giản thôi, nhưng để phù hợp với thể chất của hai vị đây, chúng tôi đã bỏ thêm rất nhiều loại thảo dược quý vào nước lèo, có tác dụng bổ khí cố nguyên. Hơn nữa vị tiểu ca này thể chất quá yếu, nếu là anh trả tiền, chúng tôi không thể giảm giá.”

Bị mỹ nhân chê yếu ngay trước mặt, mặt Võ Tiểu Tứ càng đỏ lên.

“Vậy nếu là tôi trả tiền thì sao?” Dương Miên Miên ngỏ ý.

Thanh Cưu nghe vậy, nụ cười tươi thêm một chút: “Nếu là vị khách quý này trả tiền, chúng tôi sẽ giảm 90%.”

“Cô nói cái gì? Thu 10%?” Võ Tiểu Tứ tính toán, vậy không phải chỉ cần trả 108 tệ thôi sao?

Hắn trả tiền thì mất 1080 tệ, lão đại nhà hắn trả thì chỉ tốn 108 tệ, khác biệt này lớn quá đê.

Võ Tiểu Tứ không cam lòng: “Tại sao lão đại nhà tôi lại phải trả ít hơn?”

“Bởi vì vị này khách hàng thể chất tốt, không chỉ có có thể chịu nổi dược hiệu, còn có thể hấp thu đại bộ phận dinh dưỡng.”

Giám đốc béo lại giải thích: “Hiện tại nước ta đang khuyến khích tiết kiệm, bài trừ lãng phí, cửa hàng chúng tôi tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ. Anh xem, trên mỗi  bàn chúng tôi đều có dán nhắc nhở không nên lãng phí thức ăn, nếu thể chất yếu thì nên cân nhắc, nếu lãng phí lương thực sẽ không được hưởng chương trình khuyến mại.”

Giám đốc béo vừa nói vừa chỉ chỉ thông báo trên bàn. Nhưng hầu như tiệm cơm nào cũng sẽ có mấy thông báo kiểu này, ai sẽ để tâm chứ?

Làm thế này là đang nói hắn lãng phí thức ăn sao?

Võ Tiểu Tứ ngơ ngác nhìn tấm biển nhắc nhở trên bàn, bận không thể nhìn thủng nó.

“Vậy để tôi thanh toán đi.” Dương Miên Miên nói.

Giám đốc béo nháy mắt lại khôi phục lại bộ dáng vui vẻ vừa nãy, nhận tiền từ Dương Miên Miên, rồi đưa hoá đơn cho cô: “Đây là hoá đơn của cô, nếu không có vấn đề gì, mời cô ký tên.”

Dương Miên Miên bình tĩnh nhìn Thanh Cưu một cái, rồi mới cầm bút mạnh mẽ ký tên.

Thời điểm viết xong nét cuối cùng, tay Dương Miên Miên dừng lại một chút. Khoảnh khắc đó, cô cảm giác như trong thân thể mất đi thứ gì đó.

Cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, là dương khí trên người cô, giống như vầng năng lượng hàng ngày phần phật quanh người cô đã bị hút đi một phần. Dương khí bị rút đi, thân thể tự nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.

Dương Miên Miên lại lần nữa ngẩng đầu nhìn vị bà chủ kia, lại thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu với cô, cười nhẹ: “Hoan nghênh quý khách lần sau quang lâm.”

Dương Miên Miên gật gật đầu, dẫn Võ Tiểu Tứ vẫn đang trong cơn đả kích ra về.

Bên ngoài vẫn đông khách như cũ, Dương Miên Miên vòng qua bình phong, đi qua mấy bàn, bỗng nhiên nghe được một giọng nói có chút quen thuộc, cô theo bản năng quay qua.

Đối phương vừa lúc cũng nhìn lại đây.

Mắt Diệp Bân trợn to: “Đây không phải Dương Miên Miên lớp chúng ta sao?”

Những người khác ngồi cùng bàn cũng nhìn lại, thấy quả thật là Dương Miên Miên, liền sôi nổi đi lên chào hỏi.

Dương Miên Miên chớp chớp mắt, giờ cô đi có vẻ không hợp lý lắm.

Diệp Bân có thể nói là một trong số những bạn học ít ỏi mà Dương Miên Miên nhớ được. Hắn là lớp trưởng lớp cô, là người nhiệt tình, từng giúp cô không ít.

Lúc trước hắn còn tưởng rằng cô bị tự kỷ, nên tìm mọi cách lừa cô đến tham gia lớp tư vấn tâm lý ở một phòng khám. Tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng đối phương quả thực là có ý tốt, không phải là người xấu.

“Dương Miên Miên, cậu cũng tới chỗ này ăn cơm à, lâu lắm rồi mới gặp cậu, ngay cả trên mạng cũng không thấy cậu online nhỉ?” Diệp Bân cười nói, hiếm khi được gặp bạn học cũ, hắn một hai phải lôi kéo Dương Miên Miên ngồi xuống một lúc.

“Lớp trưởng Diệp, thôi bỏ đi.” Có người chen vào nói nói: “Dương Miên Miên chính là băng sơn mỹ nhân nổi tiếng trong khoá, cậu ấy sẽ không nể mặt mũi ai đâu.”

Người mới nói chuyện là một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt nhìn Dương Miên Miên không được tốt cho lắm: “Lúc trước Lư Vân xảy ra chuyện, tôi gửi tin nhắn riêng cho từng người trong nhóm khoa, cũng không thấy cậu ta đến lễ truy. Uống công Lư Vân trước đây còn coi cô ta là bạn tốt, lòng người thật lạnh.”

Dương Miên Miên trầm mặc một lát, nhớ lại, hình như thật sự là có chuyện này, nhưng đúng là như Diệp Bân nói, cô ít khi lên mạng, lúc cô đọc tin nhắn kia, lễ truy điệu đã qua mấy ngày rồi, nên cô cũng không nhắn lại.

Nhưng ai nói cô và Lư Vân là bạn tốt vậy, sau khi cô ta chết còn hoá thành lệ quỷ đến doạ cô đó.

Thấy Dương Miên Miên không phản bác, Tô Diệp càng hăng hái, giọng nói lại lớn hơn một chút: “Các cậu xem, cậu ta không nói gì, tức là đồng ý đó.” Tô Diệp nói xong, cong môi nhìn Diệp Bân: “Diệp lớp trưởng, cậu đừng lãng phí tình cảm trên người cậu ta nữa, loại người lãnh huyết lãnh tâm như cậu ta, như vậy, cậu phí tâm tư làm gì?”

Võ Tiểu Tứ ở một bên lạnh lùng nhìn Tô Diệp, liếc mắt một cái, âm thầm mặc niệm cho cô ta trong lòng. Người cuối cùng dám châm chọc đại sư như thế đã biến thành một đống tro tàn.

Tô Diệp nói xong, mấy người hạn học khác không lôi kéo Dương Miên Miên nữa, mà chuyển sang nhìn cô với ánh mắt quái dị.

“Các cậu ăn thong thả, tôi đi trước đây..” Dương Miên Miên nhìn ra Diệp Bân xấu hổ, nhớ lại trước đây hắn giúp cô không ít, nên cũng không muốn so đo với Tô Diệp, gật đầu với cả bàn rồi đi ra ngoài.

Diệp Bân sửng sốt vài giây mới đuổi theo, đỏ mặt giải thích: “Bọn họ không hiểu cậu, nên mới nói cậu như thế, tôi biết nhất định là có hiểu lầm gì đó thôi.”

“Không có hiểu lầm gì đâu.” Dương Miên Miên lắc đầu.

Người sau khi chết, linh hồn sẽ về địa phủ, lễ truy điệu chẳng qua là nghi thức mà người sống tổ chức mà thôi, không có ý nghĩa gì với cô cả.

Nếu cô muốn gặp quỷ hồn nào, chỉ cần nhở tiểu Hắc ca cho cô đi cửa sau là có thể gặp, cho nên kể cả khi cô đọc được tin nhắn đó trước, cô cũng sẽ không đến.

Diệp Bân bị lời này làm cho đơ một chút, lại không muốn tin tưởng Dương Miên Miên thật sự vô tình như Tô Diệp nói, hắn tin đây chỉ là lời cô nói ra khi tức giận mà thôi.

“Tôi nghe nói cậu tốt nghiệp xong liền đi làm…làm….tài xế. Có phải cậu gặp khó khăn trong quá trình tìm việc không? Văn phòng luật của chúng tôi gần đây vẫn thiếu một trợ lý…”

Diệp Bân nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Diệp cắt lời, giọng điệu kỳ lạ: “Diệp lớp trưởng, vẫn là thôi đi, làm tài xế có cái gì không tốt chứ, người ta cũng là dựa vào bản lĩnh mà kiếm tiền, nói không chừng tiền lương còn nhiều hơn chúng ta đó, chúng ta ở đây lôi kéo cậu ấy, nói không chừng còn ảnh hưởng đến công việc của người ta đó.”

Đang nói, di động của Dương Miên Miên bỗng nhiên vang lên.

Dương Miên Miên nhìn màn hình di động, vẫy tay với họ: “Ngại quá, tôi có đơn hàng.”

Võ Tiểu Tứ đã đi tới, vén tay áo lên lộ ra cánh tay đầy hình xăm hỗn loạn, kéo kéo miệng cười cười với Tô Diệp: “Đại sư có nói qua, nói chuyện không biết tích đức, sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi