CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Hai người đỡ Diệp Bân lên xe, khi Tô Diệp nhìn thấy Võ Tiểu Tứ vừa hù dọa cô cũng ở trong xe, vẻ khinh thường trên mặt Tô Diệp càng sâu.

Người vừa nhuộm tóc vừa xăm hình như cậu, thoạt nhìn đã thấy không phải là người tử tế.

Tốt xấu gì Dương Miên Miên là một sinh viên đại học xuất thân từ trường luật tử tế, chưa kể không nỗ lực tìm việc làm, sao lại còn giao du với đám du thủ du thực này?

Truyền ra ngoài thì mất hết mặt mũi trường bọn họ.

"Chúng tôi đều sống ở khu Tây Công viên bên kia, cậu lái xe cẩn thận một chút, haizz, ngồi xe nội kiểu này khó chịu thật." Tô Diệp hơi khó chịu, lên mặt mà nói giống như đang phân phó tài xế riêng của mình vậy.

"Không thoải mái thì xuống đi, chúng tôi cũng đâu muốn chở cô.".  Võ Tiểu Tứ hừ lạnh một tiếng. Cậu lăn lộn trong xã hội này đã mấy năm, vẻ mặt khi nói chuyện có chút côn đồ, vẫn có thể doạ một cô bé mới ra trường như Tô Diệp.

Tô Diệp bị nói móc, muốn tức giận nhưng lại có chút sợ hãi, hai người đàn ông bên cạnh, Diệp Bân say khướt, choáng váng, còn Triệu Nhất Hàm thì cúi đầu không nói gì.

Tô Diệp sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể chịu đựng.

Xe khởi động, Dương Miên Miên liếc nhìn ba người ngồi sau gương chiếu hậu, hỏi: "Bữa vừa rồi là ai mời?"

Những lời này tựa hồ đã dẫm trúng chỗ đau của Tô Diệp, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Chúng tôi đi ăn đều AA. Thời đại này nam nữ bình đẳng, chỉ có phụ nữ ham vật chất mới chờ người ta bao đi ăn."

Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng điệu lại không giấu nổi chút oán hận.

“Ha.” Võ Tiểu Tứ cười lớn, quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới Tô Diệp dưới ánh đèn đường nhấp nháy ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Nếu là mỹ nhân, đã sớm có người chạy ra mời rồi."

Những lời này đã phá vỡ chút tự mãn mong manh sót lại trong lòng Tô Diệp, làm cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lư Vân khi còn sống cũng thường tham gia những buổi tụ họp thế này, lúc đó, tuy nói là AA, nhưng các chàng trai chưa bao giờ yêu cầu các cô gái đưa tiền. Đâu giống như bây giờ, lần nào cô cũng phải tự bỏ tiền túi ra trả.

Dương Miên Miên hai mắt lóe lên, khó trách ba người này nhìn qua giống như thiếu dương khí.

Đồ ăn ở Dịch Viên nhìn thì có vẻ rẻ, nhưng thực chất việc giảm giá là do dương khí của khách hàng bù vào, nhưng đồ ăn lại cũng giàu năng lượng,  tốt cho cơ thể nên coi như cũng công bằng.

Người bình thường mất đi chút dương khí cũng không sao, chỉ cần ngủ một giấc, phơi nắng một lúc, dương khí sẽ lại được bổ sung, không ảnh hưởng lớn đến cơ thể, hơn nữa, Dịch Viên chuẩn bị bữa ăn và đồ uống dựa trên thể chất riêng của khách hàng, sẽ càng không gây ảnh hưởng nhiều.

Nhưng lần này thì khác.

Những người này chia đều, chiết khấu đương nhiên là như nhau, dương khí tiêu hao cũng như nhau. Hai chàng trai có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Tô Diệp chỉ là một cô gái bình thường, dương khí trong cơ thể cô không mạnh bằng các chàng trai, nên hiện tại đã có chút âm thịnh dương suy, lại còn cố tìm lên xe của cô ngồi.

Đêm nay không trăng không sao, âm khí nặng nề, đây chính là điều mà tất cả bách quỷ yêu thích nhất.

Chỉ là không biết Tô Diệp có uống nổi chén ccanh giải rượu này của cô không thôi.

Dương Miên Miên không khỏi lo lắng nói: "Một lát đừng nôn lên xe của tôi đấy."

Võ Tiểu Tứ nói thêm: “Nếu bị bẩn, cô sẽ phải trả thêm tiền. Cô không phải là mỹ nữ, sẽ không ai trả tiền giúp cô đâu."

"Cậu…" Tô Diệp nghẹn một hơi trong ngực, lần đầu tiên cảm thấy tài hùng biện mà mình từng kiêu ngạo không có tác dụng gì.

Xe từ từ lái vào đường một chiều, đây là phố cổ, hầu hết các tòa nhà đều giữ nguyên kiểu dáng ban đầu, tường cao ngăn cách con đường một chiều chật hẹp thành một không gian riêng biệt.

Phía sau bức tường là rừng tre tươi tốt, xanh um, ngọn tre cong vồng, đỏ ra phía đường như muốn bao vây hết thảy.

Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả ánh nắng mạnh nhất ban ngày cũng khó có thể chiếu vào, vốn là một nơi tốt để tránh nắng trong mùa hè thiêu đốt, nhưng bây giờ lại trông đặc biệt quỷ dị.

Võ Tiểu Tứ vô thức thắt chặt dây an toàn, cảnh tượng này quá quen thuộc.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Võ Tiểu Tứ trợn to hai mắt, rụt cổ lại.

Dương Miên Miên bình tĩnh nhìn xa, Tô Diệp ngồi ở ghế sau hừ một tiếng.

“Đã vào thu rồi, trời lạnh rồi mà còn mặc áo dây, làm trò đứng trên đường chặn xe, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt lành gì."

Nghe Tô Diệp nói như vậy, Triệu Nhất Hàm theo bản năng quay đầu lại, nhưng hắn không nhìn thấy mỹ nhân ăn mặc mát mẻ nào, không khỏi có chút thất vọng.

Cô ta cũng nhìn thấy sao?

Võ Tiểu Tứ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Tô Diệp.

Vừa rồi quả thực có một người phụ nữ n.g.ự.c khủng, mặc váy hai dây đang vẫy tay, cậu ngồi ở ghế phụ, có thể nhìn rõ hơn Tô Diệp, người phụ nữ đó nửa lơ lửng trên không, bên dưới chiếc váy dài không có gì cả.

Thật sự cô ta không phải là người tốt lành gì, cô ta có phải là người đâu.

Xe vững vàng tiến về phía trước, tốc độ khoảng 40 km/h, một lúc sau, Tô Diệp lại thở dài.

"Tại sao lại là người phụ nữ đó? Không phải chúng ta đã đi một khoảng cxa rồi sao?"

Đôi mắt của Triệu Nhất Hàm sáng lên, lại nhìn lên lần nữa.

Chiếc xe này tuy không đắt tiền nhưng Dương Miên Miên chăm sóc rất kỹ, cửa sổ phía sau rất sạch sẽ, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Triệu Nhất Hàm nhìn đi nhìn lại nhiều lần nhưng không thấy người phụ nữ nào cả.

"Đâu có ai đâu?" Triệu Nhất Hàm tỏ ra nghi ngờ.

Tô Diệp vẻ mặt xấu xa khịt mũi: "Nghe thấy phụ nữ là không rời mắt được. Nếu tí nữa có mỹ nhân vẫy taxi,cậu bảo Dương Miên Miên dừng lại mà nhìn cho kỹ."

“Cô nghiêm túc đấy à?” Một giọng nói phụ nữ đột nhiên vang lên.

Tô Diệp nhìn Dương Miên Miên: “Cậu thích dừng xe thì dừng thôi. Cậu là tài xế, tôi đâu có quản được cậu dừng hay đi."

Dương Miên Miên bình tĩnh nói: "Tôi chưa nói gì cả."

"Không phải cậu nói, chẳng nhẽ là ma nói."

Tô Diệp vừa dứt lời, giọng nói lại vang lên: "Đúng rồi, là ta, là ta đang nói..."

Lần này giọng nói gần hơn lúc nãy, như thể đang ở cạnh cô ta vậy.

Nhưng bên cạnh cô là cửa kính mà…

Tô Diệp cứng ngắc quay đầu lại, ngoài cửa sổ xe là một khuôn mặt tái nhợt của một người phụ nữ.

Ahhh

Tiếng hét của Tô Diệp vang vọng khắp bầu trời đêm.

Võ Tiểu Tứ nhịn không được bịt tai lại: “Giọng này của cô còn doạ người hơn cả quỷ đó."

"Quỷ..quỷ….quỷ kìa…"

Tô Diệp sợ tới mức sắc mặt gần như biến dạng.

Chiếc xe rõ ràng đang di chuyển, nhưng khuôn mặt đó dường như dán vào cửa sổ xe, đôi mắt đen láy đó đang chăm chú nhìn cô, như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

"Tô Diệp, cậu ổn chứ?", Triệu Nhất Hàm kéo cánh tay của Tô Diệp.

"Tôi... tôi…". Tô Diệp lúc này đã sợ đến mức 3 hồn rớt mất hai, cô nắm lấy tay Triệu Nhất Hàm, chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Nhìn, nhìn nhanh, ngoài cửa sổ có một người phụ nữ!"

Triệu Nhất Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, bất lực nói: "Tô Diệp, cậu là luật sư, sao lại tin mấy chuyện dó. Chỉ là ảnh phản chiếu thôi, làm gì có người phụ nữ nào? Có hải cậu say rồi không? Không phải lúc nãy cậu chỉ uống 2 ngụm thôi sao?"

Dương Miên Miên ho nhẹ.

"Không, thực sự có một người phụ nữ!", Tô Diệp lo lắng kéo cánh tay của Triệu Nhất Hàm, quay lại nhìn.

Tuy nhiên, lần này thực sự chỉ có bóng tre thoáng qua ngoài cửa sổ.

"Làm sao……"

Tô Diệp chớp chớp mắt, ngoài cửa sổ thật sự không có gì cả.

Chẳng lẽ vừa rồi cô thật sự đã nhìn nhầm sao? Nhưng khuôn mặt đó rất rõ ràng.

Từ lúc Võ Tiểu Tứ trở thành kẻ đòi nợ cho địa phủ, mặc dù sức chống cự của cậu đối với những thứ này đã tăng lên rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tất nhiên vẫn có chút sợ hãi. Vừa rồi cậu nhìn thấy ma nữ trong gương chiếu hậu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa xe, thò m.ô.n.g ra ngoài, áp mặt vào cửa sổ dọa Tô Diệp.

Cậu chợt cảm thấy nữ quỷ này hình như không còn đáng sợ nữa, thực ra cô ấy rất đáng yêu.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Võ Tiểu Tứ không khỏi mỉm cười.

"Sao cậu lại cười?" Mặc dù nữ quỷ biến mất, nhưng trong lòng Tô Diệp vẫn căng thẳng, nghe thấy tiếng cười của Võ Tiểu Tứ, sợi dây trong lòng lập tức bị kéo đứt, quên mất nỗi sợ lúc nãy đối với Võ Tiểu Tứ.

"Đồ lưu manh nhà ngươi, có phải các người cố ý giở trò giả ma giả quỷ, cố ý hù dọa tôi đúng không?" Dương Miên Miên, tôi sẽ đi tố cáo cô, cô chờ đó cho tôi."

Giọng điệu của Tô Diệp khá tức giận.

Vốn dĩ cô muốn tìm cảm giác siêu việt trên ngươuì Dương Miên Miên, nhưng bây giờ đối phương lại nhìn thấy cô chật vật như vậy.

Dương Miên Miên nghe thấy, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Thứ nhất, cô chưa đặt đơn trên ứng dụng của chúng tôi, nên cô không thể khiếu nại; thứ hai, cô nói chuyện phải có bằng chứng, nếu không có bằng chứng, cô đang phạm tội phỉ báng, tôi có thể kiện cô."

Tô Diệp như vừa đá phải tấm sắt, nghẹn một cỗ tức trong lòng không giải toả được.

Sao cô có thể quên Dương Miên Miên cũng tốt nghiệp trường luật chứ, còn chưa cãi được câu nào đã mất hết mặt mũi rồi.

Cuối cùng xe cũng rời khỏi đường một chiều và tiến vào đường chính, đi thẳng là Khu Khởi nghiệp.

Tô Diệp đi một đường, có vẻ học được không ít, cho đến tận khi đến Khu Khởi nghiệp, cô ta không mở miệng nói thêm câu nào.

Ba người đều làm việc ở khu khởi nghiệp và thuê một căn nhà gần đó, Triệu Nhất Hàm và Diệp Bân là bạn cùng phòng, xuống xe trước, Tô Diệp sống ở ngã tư tiếp theo.

Trong xe thiếu đi hai người, khiến cho trong xe có cảm giác khá trống trải, có vẻ có chút lúng túng.

“Cô vừa gửi tin nhắn à?” Dương Miên Miên quay xe đến ngã tư: “Nếu như cô thích Diệp Bân thì cứ nói thẳng với cậu ta đi.”

Tâm tư bị  nhìn thấu, mặt Tô Diệp đỏ bừng.

Cô đã thích Diệp Bân nhiều năm, nhưng ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra Diệp Bân thích Dương Miên Miên. Nếu không phải vì thế, cô cũng không để tâm sự xuất hiện của Dương Miên Miên như thế.

So với yêu thầm, tỏ tình bị từ chối còn mất mặt hơn nhiều. Tô Diệp hừ một tiếng: “Động vật m.á.u lạnh như cô căn bản không hiểu gì về tình yêu."

Dương Miên Miên cười: “Tôi có bạn trai.”

Tô Diệp cong môi, tỏ vẻ không tin.

Sau buổi họp lớp, Dương Miên Miên ân cần nhắc nhở cô, người khác không tin cô cũng không sao.

Vừa đến khu phố nơi Tô Diệp ở, Dương Miên Miên đỗ xe, Tô Diệp mở cửa bước xuống xe, không thèm chào hỏi.

"Chờ một chút.", Dương Miên Miên ngăn cô ta lại, giơ điện thoại lên: "Vừa rồi hai người kia không trả tiền, tổng tiền cước là 32 tệ, cô quét mã hay trẻ tiền mặt?"

“Cô bị tiền ám ảnh à?” Tô Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Dương Miên Miên kỳ quái nhìn cô: “Cô đi làm luật sư có thu phí không?"

Tô Diệp tức giận, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trả tiền.

Trước đây cô chỉ muốn gọi Dương Miên Miên chở họ về một lần, nhân cơ hội nhục nhã cô ấy một phen, nhưng bây giờ, cô mới có cảm giác, có vẻ như cô mới là người bị sỉ nhục nặng nề.

Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Tô Diệp, Võ Tiểu Tứ không khỏi bật cười.

Quả nhiên ma quỷ phương nào, gặp lão đại nhà cậu, cũng sẽ bị đánh về nguyên hình.

Dương Miên Miên: “Nhân tiện, tôi vừa thấy cô trên xe phản ứng rất lớn, ở đây tôi có bùa trừ tà, cô có muốn mua một cái không?”

"Cô có bệnh à!"

Lần này Tô Diệp hoàn toàn bị sốc, quay người bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi