CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Phòng của Võ Tiểu Tứ là phòng của một otaku tiêu chuẩn. Trên tường dán đầy những tấm áp phích của những người đẹp ăn mặc hở hang, quần áo bẩn và rác vương vãi khắp phòng, trông cực kỳ bẩn thỉu và bừa bộn.

Nhìn thấy Dương Miên Miên mở cửa, Võ Tiểu Tứ cũng hoảng sợ. Kể từ khi hắn vào sống trong phòng 403, đây là lần đầu tiên lão đại gõ cửa, vào phòng hắn lâu như vậy.

Võ Tiểu Tứ vội vàng đặt hộp mì ăn liền trong tay xuống, thu dọn chiếc ghế sofa bừa bộn, sau đó cười ngượng ngùng với Dương Miên Miên: “Lão đại, ngồi đi.”

Dương Miên Miên không có hứng thú đi vào, chỉ đứng ở cửa vẫy tay với Hướng Ý, hỏi: "Phương án biệt thự trên núi là do ai đưa ra?"

Hướng Ý sửng sốt một lúc, mới theo được mạch suy nghĩ của Dương Miên Miên: “Việc này là do anh Trọng quyết định. Ba tôi thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận rất lớn với anh ấy. Nhưng mà hạng mục này không phải là bị đình chỉ rồi sao?"

Dương Miên Miên sửng sốt một chút: "Cậu chắc chắn là đã bị đình chỉ rồi không?"

Hướng Ý vẫn cầm hộp mì ăn liền trong tay, nhấp một ngụm mì, gật đầu: “Hình như mới bị dừng mấy hôm trước, nghe ba tôi nói là hình như gặp chuyện gì đó thương thiên hại lý."

Nếu nói thế này, Hướng Đạt là người ngăn thở dự án, con yêu tinh kia đáng ra sẽ không tính sổ trên đầu ba con ông ta.

Dương Miên Miên lại lâm vào trầm mặc.

Để bảo vệ Hướng Ý, cô đã làm cho con yêu tinh kia phải tự đoạn một chân, chắc giờ nó đang hận cô lắm. Hơn nữa, hận thù của yêu tinh không được rõ ràng như lệ quỷ, thường sẽ làm cho những người vô tội xung quanh bị liên luỵ.

Dương Miên Miên bấm số điện thoại của Hướng Đạt, chuông kêu một hồi lâu cũng không có người trả lời, nhưng rõ ràng đối phương vừa mới nói chuyện điện thoại với Hướng Ý mà?

Dương Miên Miên mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, nhân lúc trời còn chưa tối hắn, cô định đến Hướng gia xem thử, liền nhét cho Hướng Ý một lá bùa trừ tà, bảo Võ Tiểu Tứ cẩn thận, rồi cùng Dư Duyên rời đi.

Khi họ đến biệt thự nơi gia đình Hướng Đạt ở, bên trong đèn sáng rực, cửa cũng không khóa, họ một đường lái xe đi vào thuận lợi.

Dương Miên Miên bấm chuông cửa, người mở cửa là một người ăn mặc như người giúp việc.

“Hai người là người Phương tiên sinh mời đến đúng không?" Người hầu vội vàng mở cửa, nói: “Phương tiên sinh ở trên lầu, mời đi theo tôi.”

Dương Miên Miên và Dư Duyên nhìn nhau, không nói một lời, đi theo người hầu vào nhà Hướng Đạt.

Biệt thự của Hướng Đạt là một trong những biệt thự đầu tiên được Duyệt Thái xây dựng, nó chỉ có diện tích khoảng 500 mét vuông, không có gì đặc biệt, có vẻ không được tương đồng với địa vị của đổng sự trưởng Duyệt Thái.

Trang trí nội thất của biệt thự theo phong cách Trung Quốc, bài trí đơn giản và trang nhã, mang lại cảm giác sống động.

Ngay lúc Dương Miên Miên đang bình tĩnh đánh giá căn biệt thự, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vội vã bước xuống cầu thang, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhìn thấy Dương Miên Miên và Dư Duyên đi theo phía sau người giúp việc, người vừa đến sửng sốt: "Các người là ai? Đến đây làm gì?"

Người giúp việc sửng sốt một chút: “Họ không phải là bác sĩ đông y mà anh mời sao, anh Phương?”

Phương Trọng cau mày: “Bác sĩ Giang vừa gọi điện thoại, nói trên đường xảy ra chuyện, không thể tới.”

"Vậy bọn họ…", Người giúp việc sửng sốt.

Dương Miên Miên tiếp lời: “Tôi tới gặp Hướng lão tiên sinh, muốn hỏi thăm chuyện biệt thự trên núi…”

"Xin lỗi, ba nuôi của tôi hiện tại không tiện…" Phương Trọng còn chưa đợi Dương Miên Miên kịp nói hết câu đã ngắt lời, giọng điệu đã có chút tức giận: "Nếu muốn bàn chuyện công việc, hai người quay lại sau đi, giờ không tiện."

"Có phải Hướng lão tiên sinh đã xảy ra chuyện gì không?", Dương Miên Miên mơ hồ cảm nhận khí vị trong ngôi biệt thự này có chút không bình thường.

Dương Miên Miên vừa nói những lời này, sắc mặt Phương Trọng lập tức thay đổi: "Quả nhiên là các người làm, các người đã làm gì ba nuôi của tôi!"

Dương Miên Miên chớp mắt, có chút mờ mịt trước lời nói của Phương Trọng.

Dư Duyên lấy thẻ công tác của mình ra, hôm nay lúc tan tầm anh tiện tay bỏ vào túi, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

"Trưởng phòng pháp y: Dư Duyên? Nơi làm việc là Đội cảnh sát hình sự thành phố?", Phương Trọng sửng sốt.

Bác sĩ pháp y đến đây làm gì?

"Phương tiên sinh, Hướng lão tiên sinh lại bắt đầu rồi!" trên lầu lại có tiếng hét đầy lo lắng.

Phương Trọng nghe vậy, không quan tâm đến Dương Miên Miên và Dư Duyên nữa, chạy thẳng lên lầu.

Dương Miên Miên và Dư Duyên nhanh chóng theo sau.

Các bác sĩ và y tá tập trung xung quanh chiếc giường trong phòng. Trên giường, Hướng Đạt dường như rất đau đớn, tay chân không ngừng co giật, gân cơ trên bàn tay và bàn chân lộ ra ngoài, gân xanh cũng nổi lên đáng sợ.

Hướng Đạt tận bốn mươi tuổi mới có con, hiện tại đã gần 70 tuổi, trạng thái này có vẻ không thích hợp.

"Bác sĩ Trần, ba nuôi của tôi thế nào rồi?"

Phương Trọng lo lắng hỏi.

Trần Thu Vũ lắc đầu, "Tôi vừa khám cho Hướng lão gia, vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của tình trạng này. Tôi vẫn khuyên anh nên đưa ông ấy đến bệnh viện để điều trị càng sớm càng tốt."

"Không... không... được." Trần Thu Vũ vừa nói xong, trước khi Phương Trọng kịp nói, Hướng Đạt trên giường đã lên tiếng trước.

Mặc dù rất đau đớn, ông ấy dường như đang cố gắng hết sức để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Ánh mắt ông rơi vào Phương Trọng, cổ giật giật, mặt đỏ bừng. Nói chuyện bây giờ dường như là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng ông vẫn mở miệng chậm rãi nói ra quyết định của mình.

“Không đến bệnh...viện,.. không thể để ….người khác...biết được.”

Hướng Đạt nói xong những lời này, hít sâu vài hơi rồi lại nói: "Cẩn thận Kỳ Sơn... còn có... biệt thự trên núi... không... Không được."

Hướng Đạt nói xong những lời này, hắn cảm giác như cả người không chống đỡ được nữa, thở dốc kịch liệt, không thể cử động được nữa, nhưng tứ chi vẫn run rẩy kịch liệt.

“Hay là châm huyệt an thần cho ba tôi đi?" Phương Trọng nhìn thấy Hướng Đạt như vậy thì mắt đỏ hoe.

"Không được.", Trần Thu Vũ cau mày: "Vừa rồi tôi đã tiêm cho Phương lão gia rồi, không có tác dụng gì cả, không thể tiêm thêm nữa, nếu không cơ thể Phương lão gia sẽ không chịu nổi."

"Nếu thuốc ức chế thần kinh không hiệu quả, có thể xem xét tiêm tại chỗ một lượng nhỏ thuốc ức chế thụ thể mật n2 để giãn cơ cục bộ."

Một giọng nói mát lạnh đột nhiên xen vào.

Nghe thấy âm thanh, Trần Thu Vũ vô thức nhìn về phía cửa với vẻ mặt ngạc nhiên: "Dư Duyên! Tại sao cậu lại ở đây?"

Hắn kêu lên, sau đó mới kịp phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho y tá ở bên cạnh: “Mau tiêm thuốc ức chế thụ thể mật n2 cho bệnh nhân. Nhanh lên, nhanh lên! Sao vừa rồi tôi không nghĩ tới chuyện đó chứ?”

Y tá phản ứng nhanh chóng, nhận được y lệnh, lập tức hành động.

Tiêm thuốc xong không lâu, tần suất run rẩy chân tay của Hướng Đạt thực sự chậm lại.

Thấy thật sự có tác dụng, Phương Trọng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tỏ ra cảm kích với Dư Duyên.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi không hiểu tình huống, còn tưởng rằng các người là người của tập đoàn Kỳ Sơn phái tới, đắc tội rồi, xin lỗi 2 người."

Sau khi tứ chi Hướng Đạt ngừng co giật, toàn thân dần dần thả lỏng. Dường như ông cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Trần Thu Vũ kiểm tra, xác nhận các chỉ số sự sống của Hướng Đạt đều bình thường, cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này hắn mới đến gần Dư Duyên, không giấu nổi vẻ phấn khích trên khuôn mặt.

"Tiểu tử này, đã lâu không gặp." Trần Thu Vũ nện một quyền nhẹ vào vai Dư Duyên, bộ dáng rất thân thiết.

Đường nét trên mặt Dư Duyên cũng hơi dịu đi: “Đã sáu năm rồi.”

Nói xong, anh quay sang Dương Miên Miên, giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, Dương Miên Miên; đây là bạn cùng lớp của tôi khi tôi du học ở nước ngoài, Trần Thu Vũ, chuyên về thần kinh học."

Trần Thu Vũ cười toe toét: "Đúng vậy, là bạn cùng phòng! Là kiểu bạn ngủ chung giường..."

Dư Duyên lạnh lùng liếc hắn một cái, Trần Thu Vũ sờ mũi một cái rồi nói thêm: "Nhưng cậu ta đá tôi xuống giường, tôi thất bại rồi…"

Dương Miên Miên tò mò nhìn đối phương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dư Duyên thể hiện mặt thoải mái như vậy với người khác ngoài cô.

"Không ngờ quả hồ lô nhàm chán Dư Duyên này cũng tìm được bạn gái, lại còn là một mỹ nữ, vận khí thật là tốt.". Trần Thu Vũ vừa nói đùa vừa đưa tay về phía Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên nhìn tay đối phương, do dự một lát, duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay đối phương, sau đó lập tức rút tay lại.

Mọi người chỉ nghĩ cô ấy ngại ngùng, không ai để tâm, chỉ có Dư Duyên liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu sắc, khuôn mặt dần dần trở lại vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Dương Miên Miên bình tĩnh suy nghĩ một chút, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn về ông cụ đang ngủ yên bình.

Dương Miên Miên vừa động, Dư Duyên tự nhiên đi theo, kết quả là cả đám đều chạy đến bên cạnh ông già.

"Hai vị bác sĩ, cho hỏi ba nuôi của tôi có chuyện gì vậy?", Phương Trọng tỏ ra lo lắng.

"Nhìn tình huống này, không thể loại trừ khả năng đột quỵ. Tình hình cụ thể, vẫn phải chờ lúc đến bệnh viện, kiểm tra bằng các thiết bị chuyên nghiệp và xét nghiệm chuyên môn mới biết được.", Trần Thu Vũ trả lời.

"ba nuôi của tôi trước giờ sức khỏe luôn rất tốt, sao tự dưng lại đột quỵ? Hơn nữa…" Phương Trọng cũng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trong tình thế này, nếu chủ tịch bệnh nặng phải nằm viện, Duyệt Thái sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.

Dương Miên Miên cẩn thận nhìn Hướng Đạt, sắc mặt không trắng bệch như người bệnh mà khỏe mạnh hồng hào, hơi thở dài đều đặn.

Bởi vì vừa mới được tiêm thuốc, tay áo Hướng Đạt được xắn lên cao, để lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, không khác gì một người đàn ông trung niên quanh năm luyện tập.

Cô nhớ lại lần trước uống cà phê với Hướng Đạt, bàn tay của đối phương vẫn giống như của những người đã ngoài sáu mươi khác, làn da chảy xệ, đã có dấu hiệu của tuổi tác.

Khuôn mặt hồng hào, thân thể tráng kiện, đi ngược lại quy luật tự nhiên, vi thiên nghịch mệnh, sợ là….

Dương Miên Miên vỗ vỗ đầu, cảm giác như trước đây có người từng nói với cô về tình huống tương tự, nhưng lâu quá nên cô không nhớ rõ.

Có vẻ như có điều gì đó đặc biệt quan trọng.

“Đây chính là chỗ cậu vừa mới tiêm thuốc sao?” Cô duỗi ngón tay sờ vào một chỗ, lúc này mọi người mới phát hiện, ở cánh tay quả thực có một vết đỏ nhỏ, giống như vết tiêm, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.

Y tá lắc đầu liên tục, chỉ vào một chỗ ở phía trong cánh tay nói: "Không phải, chỗ chúng tôi tiêm ở trong này cơ."

Dư Duyên đẩy kính lên, nói: “Miệng vết thương này đã bắt đầu đóng nắp, xem thời gian, có vẻ là 1 tiếng trước."

"Một giờ trước? Tập đoàn Kỳ Sơn! Quả nhiên là mấy người đó! Một tiếng trước người của bọn họ đến đây, rời đi không lâu thì ba nuôi của tôi xảy ra chuyện." Phương Trọng nghiến răng nói.

"Vừa rồi anh nhắc đến Tập đoàn Kỳ Sơn là có chuyện gì?" Dương Miên Miên chú ý, từ lúc Dư Duyên nói về vết thương nhỏ kia, Trần Thu Vũ không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt người này lại quá bình tĩnh, cô không nhìn ra được thông tin gì.

"Chuyện này bắt đầu từ ba tháng trước.", Mọi người đều biết Tập đoàn Duyệt Thái đang trong vũng lầy, Phương Trọng cũng không giấu giếm.

“Hai năm qua, nền kinh tế suy thoái, Tập đoàn Duyệt Thái thực tế đã có dấu hiệu thua lỗ. Trong 6 tháng qua, do sự vô trách nhiệm của nhà thầu, mấy dự án bất động sản đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng về chất lượng. Để duy trì hình ảnh của Tập đoàn, chúng tôi đã chấp nhận sẽ bù vào những khoản tổn thất đó. Chúng tôi đã cố gắng chèo lái, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay vòng vốn kịp, nguồn vốn bị đứt gãy. Đó cũng chính là thời điểm Tập đoàn Kỳ Sơn xuất hiện ở Cẩm Thành. Họ tham gia vào lĩnh vực công nghệ sinh học, tổng bộ ở nước ngoài, chủ động tìm đến cửa đề nghị đầu tư vào Duyệt Thái..."

Nói đến đây, Phương Trọng nghiến răng nghiến lợi: “Lúc đầu tôi cũng bị che mờ mắt, lại đi tin lời họ. Ai biết bọn họ lại lợi dụng danh nghĩa Tập đoàn Duyệt Thái của chúng ta để phá rừng núi, thậm chí còn bắt động vật hoang dã, nói là để sử dụng cho nghiên cứu sinh học. Ba nuôi tôi biết chuyện liền sửng cồ lân, kiên quyết không đồng ý với việc tiếp tục dự án biệt thự trên núi này..."

"Anh có chứng cớ không?" Dư Duyên đột nhiên nói.

Phương Trọng sửng sốt một lúc mới nhận ra: "Anh đang nói về việc họ bắt động vật hoang dã? Tôi có ảnh."

“Vậy thì báo cảnh sát đi.”

"Hả?"

Dư Duyên: "Bắt động vật hoang dã là phạm pháp. Báo cảnh sát đi."

"Nhưng mà…"

Tập đoàn Duyệt Thái đã đủ loạn rồi, nếu bây giờ báo cảnh sát, công khai chuyện này, những người không biết chân tướng trên mạng sẽ làm ầm lên, Duyệt thái thực sự sẽ xong đời.

Huống chi chỉ là một ít dã thú, cho dù có bằng chứng, với bối cảnh của Tập đoàn Kỳ Sơn, cùng lắm chỉ cần một kẻ chịu tội thay, nạp ít tiền phạt là xong, không thể động đến nền tảng thực sự của nó.

Điều cấm kỵ nhất trong thương trường chính là đả thảo kinh xà, vì mấy con thú hoang mà làm đổ bể hết thảy.

"Alo, cục cảnh sát à? Tôi báo án, tập đoàn Duyệt Thái đang bắt giữ và làm hại các loài động vật hoang dã có nguy cơ tuyệt chủng... Có một số loài là động vật được bảo tồn cấp quốc gia, hươu sao và khỉ vàng... vâng... chúng còn bị bán ra nước ngoài.... Đây là hành vi ăn cắp tài nguyên quốc gia, cực kỳ cấu xa, cần phải trừng phạt thật nghiêm!"

Dương Miên Miên cúp điện thoại, bình tĩnh nói: “Tôi vừa giúp anh báo án rồi."

Phương Trọng sửng sốt, hắn chưa từng nói là hươu sao khỉ vàng gì cả, chút nữa cảnh sát đến, anh biết giải thích thế nào?

Đây không phải là báo án giả sao?

Dương Miên Miên cũng không để ý nhiều như vậy, bình tĩnh cất điện thoại đi. Dư Duyên vừa nghe Dương Miên Miên mở miệng, liền đoán được mục đích của đối phương.

Trong tình hình hiện tại, chủ tịch tập đoàn Duyệt Thái đã bất tỉnh, họ không có bất kỳ tư liệu nào về tập đoàn Kỳ Sơn, sự việc này không bằng để cảnh sát vào quậy đục nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi