CÔ GÁI ĐỐT MA - SƠ NHẤT ĐẠI BẠCH

Dương Miên Miên xoay người, nhìn thấy cảnh tượng phía sau.

Đó là một hồ chứa đầy vôi, màu đỏ máu. Khi vôi gặp nước, nhiệt độ tăng lên, khiến bong bóng khí bốc lên. Âm thanh cô nghe thấy trước đó chính là tiếng bong bóng vỡ.

Trong hồ, có đầy những bộ xương trắng, lên xuống trong làn nước nóng, trông giống như... địa ngục trần gian.

"Đây là..." Dương Miên Miên nắm chặt con sơn mị trong tay.

Con sơn mị kêu lên đau đớn, "Đây là tội ác của loài người các người."

Dương Miên Miên buông tay ra một chút, ánh mắt rơi vào ao vôi đỏ như máu. Vô số xương trắng, hình dạng khác nhau, có của động vật, có của con người, dường như đã bị nhiệt độ cao trong ao đun sôi, da lông huyết nhục đã tan hết, hòa vào ao, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.

Phía trên hồ, trong mắt Dương Miên Miên là một màn đen che trời. Những oan hồn chết oan tụ lại ở đây, trong hơi nóng bốc lên, bay về phía rừng núi.

Oán khí đậm đặc đến vậy, khó trách trong rừng có nhiều sơn mị như thế.

Nghe nói ở địa phủ có một hồ máu, chuyên để giam giữ những linh hồn ác quỷ. Những ác quỷ trong hồ phải chịu đựng sự tra tấn từ những ác niệm của mình mỗi ngày. Có lẽ hồ này cũng tương tự như vậy.

Để xây dựng con đường này và đào một hồ vôi lớn như vậy, không thể chỉ có sức người.

Dương Miên Miên căng thẳng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ xấu xa. Nếu người gây ra chuyện này bị ném vào hồ này để ngâm một lát, không biết liệu họ có hối hận vì đã đào hồ này không.

Hồ vôi này chính là điểm cuối của con đường, không còn đường đi tiếp, bảo sao ứng dụng Kim Mãn Lộ chỉ hiển thị tuyến đường là một đường nét màu đỏ.

Xung quanh hồ vôi cũng có nhiều vết vôi và máu b.ắ.n ra, vị trí xa nhất có thể đến mười mét. Cả khu vực trông đáng sợ và ghê tởm.

Thái  Hoành An nôn sạch mọi thứ trong bụng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng không dám quay đầu nhìn hồ thêm lần nào nữa.

Địa ngục trần gian, chỉ cần một lần nhìn đã đủ để khắc sâu trong trí nhớ.

"Dựa vào khoảng cách tia nước b.ắ.n ra..." Dư Duyên chỉnh kính mắt, ngẩng đầu nhìn lên, "Là do vật từ trên cao rơi xuống gây ra."

"Nơi này có thể là một hồ chứa xác, vôi được dùng để kiểm soát vi khuẩn và che giấu mùi."

Ánh mắt Dương Miên Miên dừng lại ở những bộ xương trôi nổi, người tạo ra huyết trì này chắc chắn không chỉ đơn giản như Dư Duyên nói.

Những bộ xương này có lẽ đã bị tra tấn đến chết, linh hồn đã rời khỏi thân xác, nhưng xương cốt vẫn phải chịu đựng nhiệt độ hành hạ hàng ngày, không được yên nghỉ, dẫn đến oán khí ngút trời, làm cho sơn mị sinh sôi.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ cả màn sương mù không tan cũng là do con người tạo ra.

Khu vực huyết trì này được bao quanh bởi núi, địa thế thấp, vốn là nơi tụ sương khó tan, nay còn bị oán khí ảnh hưởng hàng ngày, hình thành một vùng hỗn độn tự nhiên.

Vùng hỗn độn, cô đã từng thấy một lần ở huyện Thanh Đàm, nhưng đó là do kết hợp giữa địa sát chi khí và oan hồn chết oan.

Còn nơi này, là do con người tạo ra.

Bất kể là người hay quỷ, một khi vào rừng này, ngay cả địa phủ cũng khó mà tìm ra được, màn sương mù giống như một kết giới ngăn cách rừng núi với thế giới bên ngoài, tạo nên một nơi ẩn náu hoàn hảo.

Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn lên, sơn mị chỉ có khả năng gọi gió gọi mưa hạn chế, sương mù vừa bị thổi tan lại dần dày lên, trên kia có thể nhìn thấy một vách đá, nhưng không thấy gì thêm.

"Này nhóc, cậu quen thuộc nơi này, dẫn đường cho chúng tôi." Dương Miên Miên lắc lắc con sơn mị trong tay.

"Tôi không đi, có giỏi thì cứ giữ chặt tôi." Con sơn mị bị Dương Miên Miên nắm chặt đến mức tay đã nhỏ đi một vòng, nhưng vẫn không chịu thua, tỏ vẻ nếu cô thả ra, nó sẽ chạy ngay.

Dương Miên Miên không nói nhiều, rút cây Đả hồn tiên ra buộc chặt vào cổ nó.

Đả hồn tiên có tác dụng khắc chế âm khí và oán khí, khi tiếp xúc với da của sơn mị, liền phát ra một loạt tia điện nhỏ.

Con sơn mị run rẩy, mấy sợi lông trên đầu dựng đứng, làm đầu trông như to hơn.

"Xong rồi, đi thôi." Dương Miên Miên kéo sơn mị, những con sơn mị khác thấy lão đại bị bắt sống, liền ào ào kéo đến, chặn đường.

"Nếu các ngươi chắn đường, ta sẽ vặn cổ nó xuống."

Con sơn mị bị Đả hồn tiên phóng điện đến khó chịu, không còn nói được lời nào hung ác nữa.

Các con sơn mị nhìn nhau, thấy Dương Miên Miên vẻ mặt lạnh lùng, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhường đường.

Dưới đất vẫn còn mấy người đang nằm, Dương Miên Miên kéo sơn mị trở lại con đường chính, gõ cửa chiếc xe thứ ba.

Bốn người trong xe nhìn ra.

"Phía trước bên phải có một ngã rẽ, mang người bị thương về đây."

Ngoài Võ Tiểu Tứ, ba người kia đều nhìn nhau, không ai động đậy.

Lão đại của họ đã dặn, cứ ở trong xe, nghe chỉ đạo của hắn.

Trong lúc họ do dự, máy bộ đàm bỗng hoạt động trở lại.

Không còn bị sơn mị làm nhiễu, máy bộ đàm hoạt động bình thường, truyền đến giọng của Tang Đan, nói giống như lời Dương Miên Miên vừa nói.

Ba người nghe thấy giọng lão đại yếu ớt, kinh ngạc không dám chậm trễ, liền làm theo chỉ đạo.

Dương Miên Miên nhìn ba người chạy đi xa, thở phào nhẹ nhõm, may mà họ nghe lời không chạy loạn, nếu không mấy người đàn ông cao to này đều nằm xuống, cô thật sự không đủ sức kéo họ về.

Võ Tiểu Tứ dựa vào cửa xe, nhìn thấy Dương Miên Miên dùng roi buộc một đứa trẻ da ngăm đen lông lá, giống như đang dắt một con thú cưng, biểu cảm thay đổi: "Lão đại, đây là..."

Con sơn mị thấy Võ Tiểu Tứ, liền giả vờ khóc, mắt rơi vài giọt nước mắt to, trông rất đáng thương, như một đứa trẻ bị bắt đem bán.

Võ Tiểu Tứ giật mình: "Lão đại... đây là cậu bé sói huyền thoại sao?"

Hắn nhìn kỹ con sơn mị, cảm thán: "Nhìn nó có vẻ ba, bốn tuổi rồi, sao lại khóc giống như đứa bé chưa dứt sữa, không phải là đứa ngốc chứ?"

Nói xong, đứa trẻ ngừng khóc, ngơ ngác nhìn hắn, Võ Tiểu Tứ thở dài, xem ra đúng là ngốc thật.

"Lão đại, em biết chị tốt bụng, nhưng đứa trẻ sói ngốc này chị nuôi không quen đâu, mang về chỉ thêm phiền phức, thả nó ra tự sinh tự diệt còn hơn."

Con sơn mị nghe vậy gật đầu liên tục, mong được thả ra tự sinh tự diệt.

"Không sao." Dương Miên Miên kéo Đả hồn tiên, kéo con sơn mị lại gần: "Là trẻ sói, không nuôi như người thì nuôi như chó."

Võ Tiểu Tứ gật gù: "Đúng là lão đại thông minh, nuôi như thú cưng."

Con sơn mị: "..."

Đám người này là ma quỷ sao?

Ba người đi tìm người bị thương nhanh chóng kéo mấy người bất tỉnh bên cạnh hồ về. Khi đi rõ ràng họ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng khi trở lại, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.

Lúc này, nhìn Dương Miên Miên và Dư Duyên từ nơi đó về mà thần sắc vẫn bình thường, đám người Tang Đan không dám khinh thường họ nữa.

Lão đại, bọn họ làm sao vậy? Võ Tiểu Tứ nhìn thấy những người này bước đi loạng choạng tò mò hỏi.

Dương Miên Miên: “Chắc là đau bụng.”

"À, không phải đói chứ?" Võ Tiểu Tứ nhìn đồng hồ, "Đã mười hai rưỡi rồi, đến giờ ăn rồi."

Nói xong, anh lấy từ túi ni lông ra một hộp cháo bát bảo, định mở ra ăn, nhưng thấy người ngồi bên cạnh tái nhợt, yếu ớt, liền đưa hộp cháo cho anh ta: "Anh bị hạ đường huyết à? Hộp cháo bát bảo này cho anh, yên tâm tôi chưa ăn."

Người đàn ông cúi xuống, nhìn vào hộp cháo bát bảo.

Cái chất đỏ, sền sệt kia...

"Ụa..." Người vừa ngồi xuống cảm thấy dạ dày quay cuồng, liền đẩy cửa xe, nôn ra bên ngoài.

"Cái này…", Võ Tiểu Tứ đang cầm bát bảo cháo tay khựng lại, vẻ mặt tổn thương.

Cháo bát bảo giá năm đồng một hộp, anh chưa ăn miếng nào đã đưa cho người kia, không ngờ anh ta ghét bỏ như vậy, thật lãng phí tấm lòng của anh.

Võ Tiểu Tứ cất hộp cháo, nghĩ ra điều gì đó, lại nhìn hai người ngồi trước: "Thế các anh..."

"Không... tôi không cần."

"Tôi không đói!"

Hai người ngồi trước vội vàng từ chối trước khi Võ Tiểu Tứ kịp nói xong.

"Vậy thì tôi tự ăn vậy."

Đối phương không nhận lòng tốt, Võ Tiểu Tứ thoải mái ăn.

Bên ngoài xe, người đàn ông vừa nôn xong tâm trạng bình tĩnh lại chút, mở cửa xe định lên, nhưng vừa nhìn thấy Võ Tiểu Tứ đang ăn cháo bát bảo, liền cảm thấy khó chịu.

"Ụa..."

Hai người ngồi trước, hợp ý, đúng lúc nhìn nhau một cái, cơ mặt co rúm, họ gần như dùng hết sức mạnh mới kìm nén được cơn buồn nôn kia xuống.

Dương Miên Miên và Dư Duyên nắm tay nhau trở về xe của mình, Hướng Ý vẫn ngủ say trên ghế phụ, Dương Miên Miên nhìn ra ngoài cửa sổ cũng có dấu tay ma, nhưng Hướng Ý mang theo bùa hộ mệnh, thứ đó không thể vào được.

Trong tình huống như vậy mà vẫn ngủ say, quả là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Khi họ đưa Tần Minh Lượng về, anh ta đã tỉnh lại, nhưng thần sắc vẫn lờ đờ, cả người mềm nhũn như bị rút hết sinh khí, không thể lái xe được.

Dương Miên Miên kéo con sơn mị hỏi: "Các ngươi đã làm gì anh ta?"

Con sơn mị lạnh lùng nói: "Chỉ là tạo ra một ảo cảnh, làm anh ta nhớ đến người phụ nữ anh ta yêu nhất thôi, nhân loại các người không chỉ không chống lại được cám dỗ, mà còn quá yếu đuối."

Dương Miên Miên ngạc nhiên, không ngờ Tần Minh Lượng nhìn chính trực như vậy, lại không thể chống lại loại cám dỗ này.

Đột nhiên, trong xe vang lên tiếng nức nở.

Dương Miên Miên theo bản năng nhìn con sơn mị, không phải nó.

Theo tiếng nhìn lại, phát hiện ra người khóc là Tần Minh Lượng.

Ừm... Dao Dao... Ba có lỗi với con... Ba thật vô dụng... Tần Minh Lượng tựa hồ vẫn đắm chìm trong ảo mộng, hai mắt đỏ hoe: "Ba nhất định sẽ báo thù cho con..."

Cảm xúc này duy trì một lúc, ánh mắt của Tần Minh Lượng dần trở lại bình thường. Anh xoa đôi mắt đỏ hoe, kéo kéo khoé miệng co giật, cười: "Xin lỗi, vừa rồi mơ thấy mấy chuyện không vui, để các người nhìn thấy, chê cười rồi."

Dương Miên Miên ngồi vào ghế lái, chuyển chủ đề: "Nghe nói các anh đều từ võ đài ra, tôi thấy anh không giống lắm."

"Ừ, tôi từng là huấn luyện viên tán thủ, dạy cho trẻ em." Tần Minh thở dài, "Nhưng lương không cao..."

Dương Miên Miên gật đầu, không hỏi thêm.

Nhiều người chọn nghề không phải vì thích, mà vì cuộc sống ép buộc.

Như Tần Minh Lượng, cũng như cô.

Dương Miên Miên thành thạo khởi động xe, đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: "Bùa hộ mệnh tôi đưa cho anh đâu?"

Tần Minh Lượng ngạc nhiên, đưa tay vào túi quần.

"Ở đây... hử?"

Tần Minh Lượng lấy ra một nắm tro bùa.

Dương Miên Miên lập tức thay đổi sắc mặt.

Lúc này, từ phía trước vang lên tiếng xe khởi động, Dương Miên Miên không nghĩ ngợi nhiều, đạp mạnh ga, xe lao thẳng ra, "Rầm" một tiếng, đ.â.m vào chiếc xe phía trước, làm nó va vào vách núi không thể động đậy.

Dương Miên Miên nhanh chóng xuống xe, con sơn mị thấy cô nghiêm trọng, tò mò, cực kỳ phối hợp nhảy xuống đi theo cô.

Bốn người trong xe ngơ ngác nhìn Dương Miên Miên tiến đến.

"Dương đạo hữu, có chuyện gì vậy?" Thái Hoành An thắc mắc.

Dương Miên Miên nhìn người lái xe, nghiêm giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Người này chẳng phải ngồi ghế phụ trong xe thứ ba sao?

Người đàn ông bị Dương Miên Miên nhìn chằm chằm, sợ hãi nói: "Người trong xe đều bị thương, tôi lên lái xe thay cho Hổ Tử ra sau nghỉ một chút."

Hỏng rồi! Dương Miên Miên vội quay người chạy về phía sau.

"Chuyện gì vậy!" Tang Đan lập tức đuổi theo.

Nhưng phía sau đâu còn thấy chiếc xe thứ ba?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi