CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Cô gái nhỏ cũng đau lòng cho anh, đang là buổi tối mùa đông lạnh giá, lại vì anh mà xử lý vết thương, lại nấu cơm cho anh, loại tình cảm này vô cùng vô cùng tốt.


Thời Dịch ôm chặt eo cô, càng hôn càng sâu, răng môi quấn quýt không rời, trong lúc nhất thời hai người cũng ý loạn tình mê, tiếng nước sôi trong nồi vang lên ùng ục, nhưng hai người dường như không nghe thấy, cho đến khi một mùi khét trong nồi truyền đến...


Đinh Nhàn đẩy anh ra, quay đầu nhìn sang thì sợ hết hồn, thức ăn trong nồi đã biến thành một đống đen thui, còn bốc lên một ngọn lửa màu xanh, Thời Dịch thấy vậy liền nhanh chóng tắt lửa, nhìn cô có chút buồn cười.


"Ăn em còn ngon hơn cả nồi này."


Đinh Nhàn cúi đầu, lúc này mới phát hiện từ khi nào mình đã được người đàn ông ôm lên đặt trên bàn đá lưu ly, tay anh vẫn còn để trên người cô, cô đẩy anh ra, "Anh đừng có làm gì ở đây."


Thời Dịch cười: "Anh đâu có làm gì."


Đinh Nhàn nhìn chằm chằm tay anh, còn nói không làm gì.


Người này rõ ràng làm chuyện xấu mà trên mặt còn nghiêm túc như vậy, làm như cô nói oan cho anh không bằng.


Cô cắn vai anh một cái, đánh lên người anh: "Đặt em xuống."


Nói xong mới nhớ trên người anh còn có vết thương, vừa muốn nói thì Thời Dịch đã ôm cô xuống rồi.


Đinh Nhàn nhìn vào ngực anh, không phát hiện ra có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Cô đi đến trước bếp, đổ đi thức ăn đã cháy khét trong nồi rồi rửa lại sạch sẽ, một lần nữa đổ thức ăn vào hâm nóng, Thời Dịch đứng dựa vào bàn nhìn cô làm, khóe miệng cong lên một nụ cười, trong lòng nghĩ: Cô nhóc nhà anh nhìn kiểu nào cũng đẹp.


Càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng không thể rời mắt được, anh cảm thấy tất cả phụ nữ trên thế giới này đều kém hơn cô nhóc của anh rất nhiều lần.


Đinh Nhàn nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của anh, để phòng ngừa chuyện bất ngờ, cô cố ý đứng xa một chút, giữ khoảng cách với anh, Thời Dịch thu hết mọi động tác của cô gái nhỏ vào mắt mình, cười một tiếng, thấp giọng nói: "Cô dâu nhỏ."


"Ai là cô dâu chứ."


Đinh Nhàn đảo đảo thức ăn trong nồi, qua mấy giây lại nghe người đàn ông nói tiếp: "Đinh Nhàn."


Nghe anh gọi tên mình, cô nghiêng đầu qua "Vâng" một tiếng, nhìn anh.


Thời Dịch cười khẽ, cô nhóc này thật là ngốc.


Đinh Nhàn chợt phản ứng lại, mặt đỏ lên, quay đầu đi múc thức ăn ra dĩa, cô lấy một miếng sườn từ trong nồi đưa lên vẫy vẫy với anh: "Đi ra ngoài gốc cây gặm đi."


Thời Dịch hừ một tiếng, vỗ mông cô hai cái, rồi bưng dĩa đi ra ngoài.


Đinh Nhàn nhún nhún vai, bỏ miếng sườn vào miệng mình, gặm hết rồi lau tay, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy Giang Ti Kỳ gửi đến rất nhiều tin nhắn.


Sợi Gừng: [Hãy để giáo sư Thời dạy cậu, kiểu cầm tay chỉ dạy ý, chờ cậu học được kỹ năng rồi thì nhớ mang tớ đi ăn gà.]


Sợi Gừng: [Này này này, Đinh Tiểu Nhàn, vì sao cậu không để ý đến tớ, bị giáo sư Thời dụ dỗ rồi à? Ha ha ha, có phải hai người đang làm chuyện xấu không hả! Ôi mẹ ơi, nghĩ đến đây tớ thật kích động, nhìn hai người mà cứ như đang xem phim Hàn vậy, cười tủm tỉm mãi thôi!]


Sợi Gừng: [Hai người cứ từ từ ân ái đi, cách xa nhiều ngày không gặp đoán chừng sẽ dày vò nhau cả đêm, thể lực của giáo sư Thời... Đinh Tiểu Nhàn, hai người nhớ cẩn thận đừng làm hỏng giường đấy, bây giờ đang là năm mới, cái gì cũng tăng giá, nhất là đồ dùng trong nhà càng tăng dữ dội.]


Người này thật là, kiểu gì cũng có thể nói được, Đinh Nhàn trả lời cô ấy: [...Tớ mới vừa hâm nóng thức ăn xong.]


Giang Ti Kỳ quả nhiên là một con cú đêm, mấy giây sau đã gửi tin lại: [Còn chưa ăn cơm á?]


Đinh Nhàn: [Anh ấy chưa ăn.]


Sợi Gừng: [Ừ.]


Sợi Gừng: [Nhất định là do làm việc mệt mỏi rồi nên cần bỏ sung năng lượng, ăn no mới có sức lực làm chuyện khác. [Cười đểu] [Cười đểu].]


Đinh Nhàn không biết phải trả lời thế nào, còn có thể tiếp tục trò chuyện được nữa hay không!


Thời Dịch ngồi ăn cơm ở ngoài bàn ăn, nhưng lâu rồi mà Đinh Nhàn vẫn chưa đi ra nên bưng chén đi vào, "Làm gì trong đây vậy?"


Đinh Nhàn thấy anh, theo bản năng tắt điện thoại đi, cô mất tự nhiên gãi gãi đầu, "Không có gì."


Thời Dịch nghi ngờ nhìn vào mắt cô, rồi xoay người đi ra ngoài bàn ăn.


Điện thoại lại rung lên, Đinh Nhàn nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, cho đến khi anh đi ra khỏi phòng bếp, cô mới cúi đầu mở điện thoại lên.


Sợi Gừng: [Đinh Tiểu Nhàn, hai người cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, nhẫn cũng đã mua, vậy khi nào kết hôn hở?]


Đinh Nhàn: [Tớ đã nói với anh ấy, cậu đoán xem anh ấy nói gì?]


Còn có thể nói gì nữa, Giang Ti Kỳ trả lời cô: [Giáo sư Thời nói chọn ngày lành tháng tốt cưới cậu vào cửa?]


Đinh Nhàn: [Anh ấy nói chưa đủ 20 tuổi, là phạm pháp.]


Sợi Gừng: [...]


Hình như đúng là vậy thật.


Sợi Gừng: [Nhưng mà không sao cả, còn khoảng 100 ngày nữa là cậu đủ tuổi rồi, chờ đến khi đó giáo sư Thời sẽ lập tức cưới cậu vào cửa thôi.]


Sợi Gừng: [Được rồi, tớ đi chơi game tiếp đây, cậu ngủ ngon nha, tiểu Nhàn Nhàn, tối nay cậu và giáo sư Thời cứ thoải mái triền miên nha~]


Đinh Nhàn: [...Ngủ ngon.]


Không ngờ lời này của Giang Ti Kỳ lại trở thành sự thật.


Cô mới vừa cất điện thoại đi, Thời Dịch đã bưng chén đũa đi vào, cô hơi ngạc nhiên một chút, hỏi anh: "Anh ăn xong rồi?"


Người đàn ông ăn cơm nhanh, vội vàng làm xong việc, Thời Dịch thấp giọng ừ một tiếng, mở vòi nước ra rửa chén, Đinh Nhàn lấy nồi và muôi đưa anh, anh thuận tay nhận lấy rồi rửa sạch sẽ.


Mấy phút sau, anh lau tay rồi kéo cô gái nhỏ lên lầu, còn chưa tới phòng đã ôm hôn cô, vừa hôn vừa đẩy cửa phòng ra, rồi trở tay đóng lại, đặt cô lên cánh cửa, triền miên một lúc, vừa điên cuồng vừa rung động, hơi thở đan xen nhau, hai trái tim dường như đang so tài xem cái nào đập nhanh hơn, không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực, Đinh Nhàn cảm giác như mình sắp bị anh hôn đến bất tỉnh, khẽ đẩy đẩy anh, người đàn ông không nỡ tách rời cô, dán lên môi cô, âm thanh cực kỳ khàn: "Giúp anh tắm."


Đinh Nhàn thở hổn hển: "Trên người anh đang có vết thương."


"Bị thương mới nhờ em tắm giúp."


Đinh Nhàn lại nói: "Sau khi ăn xong không thể tắm ngay được."


Người đàn ông ngậm lấy vành tai cô: "Vậy chúng ta làm chuyện khác trước."


Một trận ngứa ngáy, trong lúc bất chợt Đinh Nhàn nhớ lại tin nhắn vừa rồi của Giang Ti Kỳ, biết rõ anh không có ý tốt, vậy mà cô còn ngây ngốc hỏi: "Làm gì?"


Thời Dịch cười, lại chặn môi cô, mút vào, vùi đầu hôn cổ cô, tỉ mỉ gặm cắn, lưu lại trên đó một dấu ấn ký màu hồng, Đinh Nhàn bị kích thích nên rên nhẹ một tiếng, ngửa đầu ôm lấy đầu anh, luồn tay vào trong tóc anh.


Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở gấp vô cùng rõ ràng, trong miệng cô gái nhỏ bật ra những tiếng rên dường như càng thúc giục anh thêm, Thời Dịch càng khó kìm nén, vừa hôn vừa ôm người đi về phía giường.


Thời Dịch chống tay bên người cô, còn không quên hỏi ý kiến cô, hỏi cô thích dùng tư thế nào, Đinh Nhàn bị anh hôn đầu óc mụ mị, đột nhiên dừng lại nên có chút mơ màng, đôi mắt mờ hơi sương nhìn anh, "Cái gì?"


Âm thanh cô mềm nhũn, cả người càng mềm hơn, Thời Dịch hôn cô, thì thầm bên tai cô vài câu, Đinh Nhàn nghe được càng thẹn thùng hơn, nhấc chân đá anh một cái, "Khốn kiếp."


... ...


Bên trong không mở đèn, bên ngoài trời tuyết đang rơi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hình ảnh hai người đang quấn nhau trên giường.


Đinh Nhàn chọt chọt ngực anh, "Ngày hôm qua em và bác gái đã đi mua rất nhiều pháo hoa, anh không về nên em không muốn đốt."


Thời Dịch cúi đầu hôn cô, "Tối mai anh cùng em đốt."


Sau một lúc, cô lại nói: "Anh Thời Dịch, ngày mai chúng ta cùng xem chương trình đêm xuân có được không?"


"Được."


Đinh Nhàn: "Em đã xem danh sách tiết mục đêm xuân, rất mong chờ."


Thời Dịch thuận miệng hỏi: "Có ai?"


"Có nhiều người lắm, còn có Tiết Khải Tiệp, hát ngay bài em thích nữa."


Thời Dịch nhướng mày: "Tiểu thịt tươi đang nổi gần đây à?"


"Anh ấy ra mắt nhiều năm rồi, nhưng chẳng qua anh không biết mà thôi, anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn hát rất hay, biết nhảy nữa, anh biết không, trước kia có lúc anh ấy bị bôi nhọ khiến người ta phải đau lòng..."


Đinh Nhàn nói đến điều này liền cảm thấy không đúng, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi cuối cùng không còn âm thanh nào nữa, ngước mắt lên nhìn người đàn ông, ôi ôi ôi~~~ tại sao lúc này cô lại tự tìm chết mà đi nói đến tiểu thịt tươi đó chứ, xong đời rồi xong đời rồi!!!


... ...


Hung hăng trừng phạt cô gái nhỏ mấy lần, Thời Dịch mở đèn lên, liếc nhìn đồng hồ một cái, đã hừng đông rồi.


Đinh Nhàn nằm trong ngực anh một lúc, hỏi: "Anh không biết mệt sao?"


Đoán chừng mấy ngày nay anh đều không chợp mắt, còn nghĩ anh về sẽ nghỉ ngơi trước, kết quả là người này vừa chạm vào cô liền như được nạp năng lượng, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.


"Mệt mỏi?" Thời Dịch khều khều cằm cô, "Lát nữa em giúp anh tắm."


Đinh Nhàn nhìn vào mắt anh, thấy anh rất nghiêm túc, nói rất đứng đắn, sau đó cô phát hiện mình đã bị bẫy, người nào đó căn bản là mượn cơ hội để giở trò lưu manh với cô, không mặc quần áo chính là cầm thú mà!


Cả đêm điên cuồng, dây dưa triền miên.


Ngày hôn sau, Khương Ngã đi tới đi lui trong phòng khách hai vòng, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ trưa rồi mà người trên lầu sao còn chưa đi xuống.


Thời Hoành Thâm cũng bị bà làm cho chóng mặt, ngước mặt lên khỏi tờ báo, "Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương đều như vậy, em đó, ngồi xuống đi, nên làm gì thì làm, đừng để ý nữa."


"Anh nhìn đi, cũng đã trễ rồi, có quấn quýt thế nào cũng phải xuống ăn cơm chứ." Khương Ngã nhìn về phía cầu thang, "Hơn nữa, năm mới mà ngủ nướng sẽ lãng phí thời gian, em đi gọi hai đứa dậy."


Nói xong bà liền đi lên lầu, Thời Hoành Thâm lắc đầu một cái, đột nhiên cảm thấy vợ mình nhiều khi lại không hiểu ý thế này.


Khương Ngã gõ cửa, bên trong không có người đáp lại, bà lại gõ, "Thời Dịch, Nhàn Nhàn, mau dậy đi, nắng đã chiếu tới mông rồi."


Vẫn không có động tĩnh gì.


Khương Ngã nhíu mi, cửa không khóa trái, bà nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn hình ảnh trong phòng liền biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.


Trên giường lớn, hai người đang ôm nhau ngủ say đắm, bà cười trộm, đang chuẩn bị lặng lẽ đi ra ngoài chợt cô gái nhỏ dường như cảm giác được, mở mắt ra, thấy bà thì kinh ngạc vô cùng.


Cả mặt Đinh Nhàn đỏ hồng lên, cô gọi một tiếng bác gái rồi vội vàng kéo chăn lên che kín người mình.


Khương Ngã cười lúng túng, "Bác gọi các con dậy ăn cơm."


Thời Dịch cũng đã tỉnh, cô gái nhỏ rút vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, vành tai đỏ bừng, anh xoa xoa mi tâm, có chút không biết phải làm sao với tình huống này: "Mẹ."


Còn ngại bà.


Khương Ngã mắng thầm một tiếng tiểu tử thúi, rồi nhìn về phía Đinh Nhàn cười dịu dàng, thấy cô vẫn còn xấu hổ, liền không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.


Cửa vừa khép lại, Đinh Nhàn ngay lập tức nhéo người anh một cái: "Đều tại anh."


Thời Dịch né tránh ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, "Ngủ với anh thêm lát nữa."


Đinh Nhàn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mắt đột nhiên mở to, thì ra đã trưa rồi, khó trách bác gái đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm.


Cô hơi giãy ra nhưng người đàn ông vẫn ôm chặt không buông tay, cô nói: "Đã trưa rồi."


Thời Dịch cọ cọ cổ của cô: "Ngủ lát nữa thôi."


Đinh Nhàn lầm bầm: "Không phải thể lực rất tốt à, giờ cũng biết mệt mỏi à."


Lời này có vẻ đang cười nhạo, Thời Dịch cười khẽ, kéo tay cô đặt lên thắt lưng của mình, thấp giọng nói: "Nếu em muốn, anh lúc nào cũng được."


Tay bị anh nắm chặt, Đinh Nhàn im miệng, xem như cô chưa nói gì.


Người đàn ông vẫn còn rất hăng say, một lát sau cô thật sự tức giận, đá anh một cái: "Thời Dịch!"


"Ừ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi