CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Cô nghiêng người dựa vào khung cửa, hai tay bỏ vào trong túi, đôi mắt đen nhánh nhìn anh sáng như sao trên trời, cái miệng nhỏ cong lên một đường cong đẹp mắt, đôi môi căng mọng, dường như còn được tô chút son, càng hiện lên vẻ sáng bóng mê người, Thời Dịch ngay lập tức bị hấp dẫn, ánh mắt của anh như muốn trằn trọc quấn quýt lấy hai cánh môi mềm mại đó, chừng mấy giây sau anh chợt buông cái muôi xuống, bước nhanh đến cạnh cô.


Không ai hiểu chồng bằng vợ, chỉ bằng một ánh mắt của người đàn ông thôi cô đã biết anh muốn làm gì, Đinh Nhàn mới vừa đứng thẳng người còn chưa làm ra được động tác kế tiếp thì thân thể của người đàn ông đã đến gần, anh duỗi tay ra chống bên người cô, vây cô lại trong ngực mình, vững vàng khóa chặt mục tiêu rồi cúi đầu xuống.


Đinh Nhàn nhanh chóng quay đầu đi, môi mỏng của người đàn ông liền trực tiếp dán lên gò má cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu đốt người ta, đầu óc cô nhất thời trống rỗng, hơi thở rối loạn, bàn tay nhỏ bé vẫn để ở ngực anh như cũ, lời nói phát ra mang theo thanh âm run rẩy, "Thức ăn còn đang nấu."


"Không có gì đâu." Thời Dịch hôn dọc theo gò má phấn nộn của cô, mắt thấy sắp hôn đến đôi môi đỏ mọng chờ mong từ nãy giờ thì lúc này cô hơi đẩy người anh ra: "Em không muốn ăn đồ ăn khét đâu."


Anh khẽ cắn cằm cô, "Là canh, sẽ không khét đâu."


Hơi thở đàn ông nồng đậm quấn lấy cô, Đinh Nhàn bị anh chọc ghẹo đến rối loạn tâm tình, ngực phập phồng, cảm giác như không thể thở được nữa, cô duỗi tay ra nắm eo anh, "Anh mau đi nấu ăn đi."


Thời Dịch cầm lấy hai tay cô rồi vòng qua eo mình, thuận thế tiến sát về phía cô, mạnh mẽ ép cô lên cánh cửa, anh nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, "Anh cũng đói."


"Vậy anh còn không mau..."


Nói được nửa câu thì môi đã bị chặn lại, anh hoàn toàn không gấp gáp tiến vào, đầu lưỡi miêu tả tỉ mỉ hình dáng đôi môi cô, vừa dịu dàng lại từ tốn thưởng thức mùi vị của cô.


Trước kia anh không hiểu vì sao phụ nữ phải tô son, từ sau khi yêu nhau với cô anh mới phát hiện, khi cô dùng son dưỡng bóng, anh sẽ cảm thấy cô đẹp hơn rất nhiều, nhìn vào chỉ muốn hôn một cái, muốn nếm thử mùi vị đó, bất cứ thứ gì dính mùi hương của cô, dường như đều trở nên tốt đẹp hơn.


Thời Dịch ôm chặt eo cô, lực đạo giữa môi lưỡi dường như càng ngày càng gia tăng lên, càng hôn càng nóng, tay của anh cũng bắt đầu không yên phận, Đinh Nhàn bị anh chơi đùa đến mềm nhũn cả người, muốn chống cự nhưng lại vô lực, chỉ có thể để mặc anh kéo cô vào vòng xoáy ý loạn tình mê.


Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, người đàn ông vẫn còn dán sát người cô, tiếng hít thở dồn dập thay nhau vang lên, anh chôn đầu ở cổ cô, đôi môi nóng bỏng lại hôn cổ cô một chút, động tác trên tay cũng không dừng, Đinh Nhàn vất vả lắm mới lấy lại được sức lực, cô kéo kéo cánh tay của anh, "Anh Thời Dịch."


Thời Dịch vẫn không lấy tay ra, chỉ thấp giọng "Ừ" một tiếng.


Đinh Nhàn lại dùng lực kéo tay anh ra, ngược lại người đàn ông càng thêm xấu xa muốn trêu ghẹo cô, làm cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đạp vào chân anh một cái, "Mau lấy cái tay thúi của anh ra!"


Thời Dịch chỉ thích dáng vẻ này của cô, nhân cơ hội hôn lên môi cô thêm cái nữa, kết quả vừa mới buông lỏng ra cô đã cúi người cắn lên tay anh, dắng vẻ xù lông như một con mèo nhỏ, dùng hàm răng sắc bén gặm bàn tay anh.


Cô cắn lúc lâu mới nhả ra, Thời Dịch nhìn dấu răng trên tay mình, ánh mắt hơi lóe lên, "Cô nhóc nhỏ ác độc quá."


Đinh Nhàn hung tợn trừng mắt với anh, "Cho anh chừa cái tội luôn bắt nạt em."


Nói xong thì đẩy người anh ra, "Anh mau đi nấu đồ ăn đi, đồ ăn trong nồi sắp rã ra luôn rồi kìa."


"Không có đâu." Thời Dịch giơ nhón cái ra nhẹ nhàng xoa xoa môi cô, "Vị dâu tây?"


Đinh Nhàn biết anh đang nói về mùi son môi, đột nhiên nổi lên hứng thú, hỏi: "Anh ngửi ra được ư?"


Thời Dịch cười: "Nếm ra."


Bất kỳ nơi nào trong miệng cô anh cũng nếm qua, không phải chỉ ngửi đơn thuần thôi đâu.


Đinh Nhàn lắc đầu, không để cho mình nhớ lại màn nụ hôn nóng bỏng khi nãy nữa, cô hất cằm, nói: "Anh Thời Dịch, bây giờ em có thể theo chân bác gái học trang điểm, sau này em sẽ ăn mặc ngày càng đẹp hơn."


Cô dùng ngón trỏ chọt vào ngực anh, "Đoán chừng tình địch của anh sau này sẽ càng nhiều hơn nha, nếu ngày nào đó xuất hiện người đẹp trai hơn anh..."


Lời cô còn chưa nói hết, người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô, "Nữ vương đại nhân thân ái, người đã nói qua chỉ sủng ái một mình tôi, không thể nói mà không giữ lời được."


Giáo sư Thời của chúng ta được vợ dạy rất tốt, kỹ thuật diễn càng ngày càng sắc xảo, nào là dáng vẻ đôi mắt nhỏ đầy đáng thương, giọng nói thì nhỏ nhẹ, sức lực ôm cô thật chặt đó, dường như thật sự sợ cô nói ra chữ "Không".


Đinh Nhàn che miệng cười một trận, rồi ho nhẹ một tiếng, "Vậy phải nhìn xem ngươi làm bữa tối có hợp khẩu vị của ta không đã."


Thấy anh đứng bất động, cô liếc anh đầy tức giận: "Còn không mau đi nấu, nếu không hợp khẩu vị của ta, thì bổn nữ vương cũng không biết liệu tối nay có lật trúng bảng tên của ngươi không."


Thời Dịch buông cô ra: "Đinh Nhàn."


"Vâng?"


Anh đột nhiên nghiêm nghị gọi tên cô, cô còn tưởng anh muốn nói chuyện gì đứng đắn, ngẩn đầu lên liền nghe thấy người đàn ông hỏi cô: "Có thích phòng bếp không?"


Cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn theo bản năng nói: "Khá được."


Chưa nói đến chuyện thích hay không thích, phong cách của phòng bếp hiện tại tương đối nhàm chán, chẳng lẽ anh định sửa lại phòng bếp lần nữa ư? Cái đó cũng không cần thiết gì mấy, ở mấy phương diện này cô cũng không quá chú trọng.


Đang lúc Đinh Nhàn suy nghĩ những điều này trong đầu, người đàn ông bỗng dán sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Vậy lần sau chúng ta..."


Lời kế tiếp có chút không hợp với thiếu nhi, chừng mực tương đối cao, cao đến nỗi người nào đó lại bị vợ bạo hành.


Nghe anh nói xong, nhiệt độ trên mặt Đinh Nhàn nhanh chóng tăng cao, cô dùng cả hai tay hai chân đánh anh, nhớ đến vừa rồi, cô đột nhiên vui mừng, thân thích cô tới thăm rất đúng lúc, nếu không cô cảm thấy người đàn ông này thật sự sẽ làm chuyện gì đó ở phòng bếp với cô mất thôi.


Lại nghĩ đến chuyện này, quá hư hỏng rồi!


Cô lại dùng lực chọt anh hai cái, chọc cho người đàn ông cười càng nhiều hơn, đưa tay ra xoa đầu cô, rồi mới xoay người tắt bếp, đổ canh ra tô.


Lúc ăn cơm, Đinh Nhàn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình như một con sói, ngay cả khi anh gắp thức ăn cho cô, cô theo bản năng sẽ nghĩ là anh cho cô ăn no trước, sau đó sẽ ăn cô sau.


Không có chuyện đó đâu, không có chuyện đó đâu, có kinh nguyệt bảo vệ, anh sẽ không động chạm vào cô được.


Thời Dịch nhìn biểu cảm đó của cô, cũng biết cô đang nghĩ gì, không nhịn được cong môi cười, hỏi: "Sao vậy, không thể chờ được à?"


"Cái đầu anh ý!" Đinh Nhàn ném một miếng gừng vào chén anh, những lời hư hỏng của anh cô mới không thèm nghe, đừng hòng!


Thời Dịch cười khẽ rồi gắp miếng gừng trong chén bỏ ra, càng nhận ra cô nhóc này thật thú vị, cho đến trước khi đi ngủ anh vẫn còn cười nhạo cô, chọc cho cô đấm đá anh một trận nữa, còn ôm gối nói muốn đi ra ngoài ngủ, không thèm để ý tới anh, lúc này Thời Dịch liền vội ngăn người lại, ôm cô vào trong ngực, cưng chiều véo mũi cô, "Làm như vậy rất buồn cười mà."


"Ai bảo anh nói mấy thứ kia."


Người đàn ông này chơi xấu cực kỳ, nói bên tai cô những lời không đứng đắn, khiến cô nghe mà đỏ cả tai, trong đầu đều là những cảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, sau đó dường như muốn bùng nổ.


Thời Dịch nhẹ nhàng nắm dái tai nóng bỏng của cô, "Đồ ngốc, anh yêu em như vậy, muốn sinh hoạt cũng phải trưng cầu ý kiến của em, như vậy là sai à."


Đinh Nhàn nghe lời này của anh thì trong lòng liền rạo rực, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Thời Dịch, em cũng yêu anh."


Thật ra những thứ kia không phải là cô không tiếp thu nổi, chỉ là nghe anh nói như vậy khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào thôi.


Thời Dịch xoa xoa đầu cô, rồi tắt đèn, ôm cô nằm xuống, cô theo thói quen gác chân lên người anh, anh sờ chân cô, có chút lạnh, lập tức cau mày lại, vỗ vỗ đùi cô, "Duỗi thẳng chân ra."


Đinh Nhàn nghe lời duỗi chân ra, ngay lập tức cái chân to của anh áp sát vào cái chân nhỏ của cô.


Từ nhỏ tay chân của Đinh Nhàn đã lạnh như băng, cho dù là mùa xuân hay mùa hè cũng không ấm nổi, mỗi đêm Thời Dịch đều dùng thân thể của mình để ủ ấm tay chân cho cô, lúc mùa đông, anh nằm trong chăn, còn cô thì đặt bàn chân lạnh băng trên bụng anh, thường khiến anh bị lạnh phải than nhẹ một tiếng còn cô thì cười ha hả không ngừng, nhưng khiến anh lạnh cô cũng không đành lòng nên sẽ lấy chân xuống, lúc này anh liền chủ động đưa tới cửa, dùng chân to của anh áp sát lại đôi chân nhỏ của cô, đem nhiệt độ ấm áp của mình truyền sang cho cô, cũng giống như bây giờ vậy.


"Cha em rất yêu thương em." Thời Dịch vuốt ve khuôn mặt của cô, nói: "Ông ấy khi nói chuyện với anh hầu như đều nói về em, không thể cho em một gia đình bình thường, điều này khiến ông ấy tự trách rất nhiều, nói mình không có tư cách làm cha của em, có lần uống khá nhiều rượu, một người đàn ông như ông ấy lại có thể vừa khóc vừa cười."


"Thật ra em không trách ông ấy."


Trước kia trong lòng cô hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút oán trách, bây giờ lớn rồi ngược lại có thể hiểu được nỗi khổ của ông ấy, nhất là sau khi bên nhau với Thời Dịch, cô cảm thấy những gì cô đã trải qua đều là thử thách của ông trời đặt ra cho cô mà thôi.


Đinh Nhàn hỏi: "Ông ấy nói về em với anh như thế nào vậy?"


Thời Dịch học theo giọng Đinh Trí nói: "Con gái của tôi vừa thông minh lại ngoan ngoãn, dáng vẻ còn rất xinh đẹp, xong rồi xong rồi, người ưu tú như vậy hoàn toàn không có người đàn ông nào xứng với con bé cả!"


Dù cho con gái có bình thường thế nào thì trong mắt ông ấy cô chính là duy nhất, người ông ấy yêu thương nhất, luôn nâng niu ở trong lòng.


Song, Thời Dịch lại giả giọng rất giống, Đinh Nhàn nâng cằm anh lên, "Cha em xem em là bảo bối, nếu ông ấy biết anh cứ mang em đi như vậy, nói không chừng sẽ đánh anh một trận đó."


Thời Dịch đồng ý: "Có thể."


Đinh Nhàn hỏi: "Vậy anh làm thế nào?"


"Để cho ông ấy đánh một trận, sau đó lấy em về nhà."


"Biết điều vậy ư?"


Thời Dịch bất đắc dĩ nói: "Ông ấy là cha của vợ anh, cha vợ đó, anh có thể làm gì khác được?"


Đinh Nhàn ôm anh một cái: "Nhìn thái độ này của anh, cha em sẽ không làm khó anh đâu."


"Không đúng." Thời Dịch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Nhóc con, là em lừa anh tới tay."


Anh nhẹ nhàng véo cái eo mềm mại của cô, "Ban đầu em dám trêu chọc như vậy, những chiêu đó là học từ ai hả?"


"Em làm gì biết trêu chọc." So với anh, những chiêu đó của cô chính là gặp phải sư phụ, Đinh Nhàn trốn tránh bàn tay của anh, "Rõ ràng anh rất nguyện ý mắc lừa."


Thời Dịch đổi sang ôm chặt cô, kéo cô đến gần mình hơn, "Mười mấy tuổi đã hiểu nhiều như vậy, nói một chút xem em đã xem bao nhiêu thứ không thích hợp với thiếu nhi rồi hả?"


Lúc này Đinh Nhàn lại chối: "Em không có xem!"


Mặc dù cô học tập rất tốt mấy chiêu đó, nhưng thật sự cô không có xem những thứ linh tinh đó, hơn nữa khi đó cô cũng đã trưởng thành rồi, hiểu những thứ kia là rất bình thường.


Thời Dịch bày ra dáng vẻ hoài nghi, nhướng mày, "Thật sự không có xem?"


"Thật mà."


Thời Dịch cười, thấp giọng nói bên tai cô: "Em nói nhỏ cho anh biết đi, anh không nói cho người khác biết đâu."


"..." Đinh Nhàn đẩy anh ra, gào lên: "Thật sự không có mà!"


"Tại sao chân còn chưa ấm lại." Thời Dịch xoay người đè cô, "Không bằng chúng ta làm chút vận động đi."


"Không được, cái đó của em tới rồi mà." Đinh Nhàn còn chưa kịp phản kháng, người đàn ông đã bắt đầu động tác, cô đẩy tay anh ra, "Này, anh đừng có cởi quần áo em ra."


"Ngủ mà mặc nhiều như vậy làm gì."


"Anh biến thái quá, em đang tới cái đó mà, không được đâu!"


"Anh chỉ hôn một cái thôi, không chạm vào em đâu."


"Anh đừng có hôn ở đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi