CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Tháng mười, thời tiết se lạnh, hoa tươi nở một mùa hè dần suy bại, lá cây đầu cành cũng bắt đầu có dấu hiệu ố vàng.

Hứa Huy không chờ được chức vị trợ lý, thậm chí tất cả cố gắng của gã cũng tan biến sau một đêm.

Ngay sau khi Hứa Huy được điều tới phòng đồ tươi một tuần, có người đăng video gã come out trong diễn đàn nhân viên siêu thị.

Một hòn đá gợi lên ngàn tầng sóng, ngày hôm sau người toàn siêu thị đều biết thân phận của Hứa Huy cùng “hành động vĩ đại” của gã.

Khi Hứa Huy đi làm nhận được vô số ánh mắt chú ý, trưởng phòng gọi gã đến văn phòng, cực kỳ nghiêm khắc hỏi người trong video có phải gã hay không?

Công tử Húc Dương, đồng tính luyến ái.

Vật đã từng cứu mạng giờ trở thành chướng ngại vật. Hứa Huy nắm chặt hai nắm tay nhìn chằm chằm chính mình trong video.

“Phải.”

Một chữ leng keng mạnh mẽ chặt đứt cơ hội thăng chức của gã.

Bị đuổi ra khỏi văn phòng, đám người đứng ngoài cửa xem trò cười tản ra, có người khóe miệng hơi cười, khiêu khích nhìn gã.

Mấy người Phương Vĩ sôi nổi gọi điện thoại cho gã, gã mệt mỏi xoa mày giải thích với người đầu kia điện thoại, “Không sai, người kia là tôi, một công tử nghèo túng, một đồng tính luyến ái không hơn không kém.”

Thời điểm tan tầm mấy người Phương Vĩ ngăn gã ngoài siêu thị, cứng rắn lôi kéo gã đi tiệm cơm nhỏ thường đi.

Trên bàn rượu Lý Gia Văn tức giận bất bình: “Tuyệt đối là người phòng đồ tươi làm, chuyện cậu thăng trợ lý người người đều biết, cả đám bọn họ đỏ mắt hận không thể lột da cậu ra

Triệu Xương nốc một chén rượu xuống bụng, nện mạnh chén xuống bàn, “Tiểu Hứa, muốn thu thập đám người kia thì nói một câu, mấy anh em tuyệt đối không nương tay.”

Vương Kỳ tương đối lãnh tĩnh, chỉ hỏi gã, “Cậu có thể làm ở đây lâu như vậy, xem ra là thật sự quyết liệt với trong nhà. Có loại chuyện này, phỏng chừng cậu không làm tiếp được ở siêu thị này nữa.”

Phương Vĩ không được như ý thì dây dưa không bỏ, “Tiểu Hứa đâu có phạm pháp, bọn họ chẳng lẽ có thể đuổi việc người ta sao. Cậu đừng sợ, có anh đây làm chỗ dựa cho cậu, cũng không tin đám vương bát dê con kia còn có thể gây sức ép chuyện gì nữa.”

Hứa Huy thật không nghĩ tới, gã cùng những người này ở chung mấy tháng, ở loại thời điểm này, bọn họ lại không so đo chuyện gã là người đồng tính luyến ái bị người phỉ nhổ, vẫn đứng ra nói chuyện vì gã.

Lòng tràn đầy mất mát, đồng thời, lại cảm nhận được một phần vui mừng.

Thế giới này không đơn thuần như gã tưởng, không phải chăm chỉ học tập là có thể mỗi ngày hướng về phía trước, đạo lý này trước kia gã chỉ đọc được trong sách vở, hiện tại lại phải ngã sấp xuống để lĩnh ngộ.Cho dù là địa phương nhỏ đến mấy, một khi liên lụy đến ích lợi, cũng đều có lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt.

Sau bữa rượu giải tán gã chưa về nhà ngay, mà đi bộ đến đơn vị của Ngô Cảnh An.

Một người cô độc tới tới lui lui ở cửa lớn, gã giống như một kẻ lưu lạc không nhà để về, thỉnh thoảng đá đá cục đá trên đất, gió lạnh thổi qua, gã ôm cánh tay co rúm trong một góc tường vây.

Bảo vệ đi ra hỏi gã tìm ai, gã cười lắc đầu, “Tôi không tìm người, tôi chờ người.”

Bảo vệ hoang mang nhìn gã vài lần rồi quay lại, hai giờ sau Ngô Cảnh An cưỡi xe đạp đi ra.

Lúc Hứa Huy đi lên phía trước làm Ngô Cảnh An hoảng sợ, “Sao anh lại ở đây?”

Hứa Huy cười cười, “Chờ em.”

Ngô Cảnh An hồ nghi nhìn nụ cười trên mặt gã, “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Hứa Huy nhấc chân ngồi lên yên sau xe đạp, “Bệnh đa nghi có cần phải nặng như vậy không, chỉ là nhớ em, mới vừa cùng bọn họ uống rượu xong nghĩ em cũng sắp tan tầm nên đến đón em, đi nhanh đi anh mệt chết rồi.”

Ngô Cảnh An mặc dù còn hoài nghi, ngửi thấy cả người gã toàn mùi rượu bộ dạng lại mệt rã rời cũng không truy vấn nữa, cưỡi xe đạp cố sức đạp về nhà.

Gió đêm tháng mười thổi vào người, ý lạnh đánh tỉnh cơn buồn ngủ của Hứa Huy, làm ổ phía sau lưng Ngô Cảnh An, gã giống như một con mèo nghe lời thỉnh thoảng lấy mặt cọ cọ áo khoác mỏng của chủ nhân.

“Cảnh An…”

“Sao?”

“Nếu anh cả đời đều là một kẻ không tiền đồ, em sẽ ghét bỏ anh sao?”

“Sao đột nhiên phát thần kinh gì vậy?”

“Nếu anh đến già vẫn chỉ là ông già dựa vào tiền trợ cấp sinh hoạt, em cũng đừng nhốt anh một mình trong viện dưỡng lão.”

“Ha ha… Anh nghĩ đẹp quá đấy, viện dưỡng lão cũng cần tiền, với số tiền trợ cấp còm của anh, thôi, vẫn là ở chỗ em đi, yên tâm, một tuần em sẽ cho anh ăn một bữa mạt thịt.”

“Cảnh An…” Hai tay Hứa Huy ôm sát tấm lưng kiên cố của người đàn ông trước mặt.

Cơn gió tháng mười se lạnh thổi tán những lời gã muốn nói.

Thật xin lỗi, Cảnh An, ngày lành, khả năng bị muộn rồi.

Hứa Huy ở lại phòng đồ tươi thêm hai cái cuối tuần, sau đó bị người ta tìm lý do đuổi.

Bọn Phương Vĩ, Lý Gia Văn tức giận không chịu nổi, ồn ào muốn tìm lãnh đạp nói rõ lý lẽ, Hứa Huy khoát tay thở dài, “Thôi, cho dù miễn cưỡng lưu lại, ở chỗ này cũng không có tiền đồ gì.”

Thu thập xong đồ vật gửi ở phòng cho thuê của Đại Quốc, gã không định nói chuyện bị đuổi việc cho Ngô Cảnh An.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau sau khi rơi giường gã chấn hưng tinh thần gia nhập đại quân tìm việc làm.

Tan ca sáng Ngô Cảnh An vội vàng thu dọn đồ đạc theo mọi người lên xe đi thẳng đến khách sạn “Thiên Đường”.

Con gái Lý Hàng sinh nhật ba tuổi, đặt hai bàn ở “Thiên Đường”, mở tiệc chiêu đãi thân thích và bạn tốt.Nếu nói nhà máy lớn phiền nhất chính là chuyện này, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều phải tặng lễ.

Kết hôn, sinh con thì không nói, ngay cả chuyển nhà, mua xe, mở cửa tiệm đều phải đi mừng, phiền chết.

Chủ yếu là anh cả một lý do để người ta trả lễ cũng không tìm được, đây mới là điều làm người buồn bực.

Xuống xe, vào bàn, Lý Hàng vội vàng chiêu đãi bàn bên thân thích, Ngô Cảnh An đi toilet một chuyến.

Khi đi ra đi ngang qua một phòng riêng, từ bên trong truyền ra tiếng thủy tinh vỡ vụn, Ngô Cảnh An phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua bên trong.

Một nam phục vụ sinh thân hình cao lớn đứng đưa lưng về phía anh, một người đàn ông quần áo ngăn nắp hai tay đút trong túi nhìn phục vụ sinh kia nghiền ngẫm.

“Thật xin lỗi, tôi sẽ thu thập sạch sẽ.”

Ngô Cảnh An vừa mới bước ra nửa bước chân lại rụt trở về, thanh âm này…

Anh quay đầu tiếp tục nhìn vào phía trong, chỉ thấy phục vụ sinh kia khom lưng xuống đang nhặt mảnh nhỏ trên mặt đất, vẫn luôn đưa lưng về phía anh làm anh không thể xác định thanh âm vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không.

Người đàn ông đối diện vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý, nâng chân lên cố ý dẫm lên tay phục vụ sinh, hung hăng nghiến hai cái.

Mảnh nhỏ thủy tinh cứa vào lòng bàn tay, rất nhanh đã chảy máu.

Người đàn ông kia cúi đầu cười nói: “Hứa Huy, thật không nghĩ tới, mày cũng có hôm nay.”

Hứa Huy?!

Trái tim Ngô Cảnh An bị nhéo lên, thân thể anh nghiêng về phía trước vừa định vọt vào phòng.

Người kia thu chân, nhìn phục vụ sinh từ trên cao xuống, “Đường đường công tử Húc Dương, cũng phải làm loại người hạ đẳng này mới có thể sinh tồn sao? Ha ha…”

Người kia cười cuồng vọng, làm càn, xé rách thần kinh Ngô Cảnh An.

Anh rất muốn vọt vào đấm cho khuôn mặt làm người ta buồn nôn kia một đấm, nhưng…

Phục vụ sinh nửa quỳ trên mặt đất thu hồi bàn tay phải run rẩy vì đau đớn, đổi sang dùng tay trái lành lặn nhặt mảnh thủy tinh.

Người kia không thể ức chế cười cợt với người bạn gái bên cạnh, “Nhìn bộ dạng hắn lúc này thật giống một con chó, cười chết anh, ngẫm lại hắn trước đây kiêu ngạo bao nhiêu, chưa từng để anh vào mắt. Em có tin thuyết pháp phong thủy luân chuyển không, dù sao anh tin, ha ha… Em nói xem hắn trước kia có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay không?”

Người phụ nữ bên cạnh cũng cười theo, trong nụ cười trộn lẫn khinh miệt cùng oán hận.

Cô ta đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Huy, người đã thu thập xong mảnh thủy tinh, đang chuẩn bị xoay người ra cửa, cô gọi gã lại.

“Bị người trêu đùa như vậy cũng không phản kháng sao, Hứa Huy, mày đang sợ cái gì?” Nghĩ nghĩ, cô ta nhìn gã tỏ vẻ không thể tin được, “Không phải là thật sự sợ mất việc đấy chứ? Ha ha… Thật sự là quá buồn cười. Hứa Huy, mày thật sự là đồng tính luyến ái sao? Che dấu thật là tốt, tao thế mà từng ngu ngốc kết giao với một kẻ biến thái, ngẫm lại thật là ghê tởm. Này, biến thái, mày thiếu tiền như vậy sao?”Người phụ nữ cười run rẩy hết cả người, Hứa Huy rũ tay phải không ngừng chảy máu xuống, bình tĩnh nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”

“Chờ một chút, nếu như vậy…” người phụ nữ gọi gã lại, trong nháy mắt Hứa Huy xoay người, một bàn tay vang dội đánh vào mặt gã.

Ngô Cảnh An nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt hung ác trừng đôi nam nữ trong phòng.

Người phụ nữ ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng, “Tao đánh mày đấy, hẳn là cũng không sao nhỉ! Tao là khách hàng, là thượng đế của mày, cũng là người mày bây giờ đắc tội không nổi.”

Người đàn ông ngồi trên ghế vỗ tay khen hay, người phụ nữ lấy từ trong cái túi xách limited lấy di động ra hướng về phía Hứa Huy, “Bộ dạng mày như vậy thật sự rất buồn cười, tao nhịn không được muốn nhìn phản ứng của đám bạn trên mạng, mày không phải rất thích cảm giác làm minh tinh sao? Nào, tạo vài tư thế xem.”

Di động của người phụ nữ chiếu thẳng khuôn mặt đạm mạc của gã, mở chức năng chụp ảnh, khi đang chuẩn bị bấm xuống nút chụp ảnh, Hứa Huy mặt không đổi sắc nắm lấy di động của cô ta, tiện tay ném lên bàn.

Người phụ nữ mặc dù không dự đoán được gã sẽ làm như vậy, nhưng cũng không phản ứng quá lớn, khóe miệng mỉm cười, khoanh tay đứng đối diện gã, “Sao nào, hiện tại muốn biểu hiện cốt khí? Như vậy đi, nó giá bao nhiêu tiền, tao mua.”

Hứa Huy dời ánh mắt khỏi mặt người phụ nữ kia, lặp lại một lần, “Nếu không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.” Dứt lời, gã xoay người rời đi.

Ngô Cảnh An lách vào phòng riêng cách vách trước khi gã xoay người, đợi Hứa Huy đi xa mới đi ra, nhìn bóng dáng gã đi xa, cánh tay phải bị thương giọt đầy một nền nhà máu.

Ngô Cảnh An trở về bàn, đồng nghiệp cười trêu chọc anh nói anh mất tích lâu quá, đang định phái người đi tìm.

Đồ ăn đã dọn lên đủ, Ngô Cảnh An không nếm một ngụm, lại uống hết nửa bình rượu trắng.

Đồng nghiệp bất an hỏi anh làm sao vậy, anh đứng lên xin lỗi nói hôm nay thật sự không thoải mái, về nghỉ ngơi trước.

Ra khỏi khách sạn, anh bắt xe về nhà, vào hiệu thuốc dưới lầu tiểu khu mua vài loại thuốc cùng băng gạc đặt trong hộp thuốc trong nhà.

Anh gọi điện thoại cho Hứa Huy, hỏi gã bao giờ về.

“Còn hai giờ nữa, sao thế, nhớ anh?”

Lông mày Ngô Cảnh An nhíu chặt, cắn môi dưới nghẹn một hồi lâu mới nói, “Ừm, có chút nhớ, tan việc về sớm một chút.”

Cúp điện thoại, anh nằm trên ghế sô pha nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.

Hứa Huy thay đổi công việc, nhưng không nói với anh.

Hứa Huy bị người đàn ông trước kia mình xem thường đạp nát tay, bị người phụ nữ trước kia mình kết giao quăng một bạt tai, nhưng vẫn duy trì im lặng.

Hứa Huy đổi công việc từ bao giờ? Vì sao lại đổi? Gã rốt cuộc đã đổi qua bao nhiêu công việc? Lại đã bị nhục nhã như vậy bao nhiêu lần?Anh cái gì cũng không biết, bởi vì Hứa Huy chưa bao giờ nói với anh.

Càng nghĩ càng khổ sở, anh chôn mình trong sô pha.

Trong đầu vẫn nghĩ đến bàn tay phải chảy máu của người nọ, giống như những mảnh vỡ găm trong tay gã cũng chui vào trong tim anh.

Hứa Huy vừa vào cửa đã ồn ào hôm nay rất xui xẻo, cắt quả táo còn có thể đứt tay, nói xong vươn ra bàn tay phải quấn băng gạc ra trước mặt Ngô Cảnh An, em xem em xem, bao thành bánh chưng rồi.

Ngô Cảnh An nhìn gã một cái, hỏi đau không?

Vẻ mặt Hứa Huy đau khổ, đau, sao không đau, sắp đau chết ông đây rồi.

Ngô Cảnh An nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay quấn băng gạc, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay chảy máu dưới lớp gạc.

Hứa Huy khó hiểu nhìn anh, “Này, em có thể đừng buồn nôn như vậy được không, anh nhịn không được.”

Ngô Cảnh An mỉm cười, ôm lấy cổ người kia dán môi lên.

“Em yêu anh.”

Đời này trừ anh ra, không yêu ai khác nữa.

Anh bây giờ, không danh không lợi, so với em nghĩ còn kiên cường, dũng cảm hơn, anh bây giờ, hèn mọn nhỏ yếu, so với bất luận thời điểm nào cũng cao lớn, cường hãn hơn.

Mà hiện tại, chính là thời điểm em yêu anh nhất.

Không phải vì bề ngoài xuất chúng, không phải vì lời xin lỗi chân tâm thực lòng của anh, không phải vì anh come out với cả thế giới.

Chỉ vì anh là Hứa Huy, từ trong ra ngoài, một Hứa Huy chân chính.

Ngô Cảnh An vẫn luôn tin tưởng vững chắc dù khó khăn lớn hơn nữa cũng không áp suy sụp được người, chỉ cần kiên định tin tưởng, không chướng ngại nào không vượt qua được.

Nhưng mãi đến ngày nào đó, anh mới hiểu được, không áp suy sụp là bởi vì chưa tới cực hạn, cho dù niềm tin đủ đầy hơn nữa, có chút chướng ngại, đã định trước là không thể vượt qua.

Ngày nào đó, thắt lưng thẳng thắn của Hứa Huy bị áp cong, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi tầm mắt của anh.

Ngày nào đó, gã cười đưa anh đi xa, cười cười, lệ trào ra khỏi hốc mắt.

“Giao hẹn nhé, sau này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ có bao nhiêu khó, cho dù có hận, có oán, Ngô Cảnh An, em không được nói chia tay, hai chữ này, đời này anh không muốn nghe thấy từ trong miệng em nữa.”

Lời thề hẹn còn vang bên tai, lại không thể thủ vững.

Chia tay đi! Bọn họ, đã không còn đường có thể đi. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi