CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Anh cười không nổi, dù miễn cưỡng thế nào cũng không có cách gì có một chút ý cười với người đàn ông này.

Ông ta vừa mới nói gì? Bảo anh bán nhà? Còn nghe ngóng cả giá!

Nếu như nói vừa rồi Ngô Cảnh An còn có một chút, một chút kỳ vọng, thì bây giờ, cũng triệt để tuyệt vọng.

Anh hít sâu một hơi, ngữ điệu quyết liệt lạnh lùng, “Nhà này không có chút quan hệ gì với ông, đừng có ý đồ gì với nó, tôi sẽ không bao giờ bán nhà để cứu đứa con hoang của ông.”

Cha Ngô vừa nghe lời này cũng giận dữ, “Mày, mày, mày nói cái gì! Tiểu Thường là em trai mày, sao mày có thể nói như vậy! Mệt tao còn nghĩ mày có thể còn chút nhân tính, mày, mày, mày thật là làm tao thất vọng!”

“Nếu như ông coi trọng đứa con hoang kia như thế, vì sao không bán nhà ông đi mà cứu hắn, lại có ý đồ với nhà tôi?”

Cha Ngô khó mà tin được đứa con luôn thành thật dễ bắt nạt thế mà có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, ông thẹn quá thành giận, “Mày có còn là người hay không, tao bán nhà đi thì cha mày ở đâu, Tiểu Thường ở đâu? Mày có phải là người nữa không?”

Đúng vậy, các người đều quan trọng, các người đều là con người, Ngô Cảnh An tôi thì không phải, các người không thể không có nhà để về, còn tôi chỉ xứng đáng ở ngoài đường gặm rác rưởi.

Hai mắt Ngô Cảnh An lạnh như băng nhìn người đàn ông không ngừng thở dốc trước mặt, “Ông nói xong chưa, nói xong xin mời đi cho, không giữ.” Dứt lời, anh định đóng cửa, cha Ngô đột nhiên dùng sức đá văng cánh cửa, một bàn tay đánh vào khuôn mặt còn đầy vết xanh tím của anh.

“Mày nói nhà này không liên quan gì đến tao, hừ, mày nói xem tiền mua nhà là từ đâu ra? Mẹ mày con tiện nhân kia lấy của tao bao nhiêu tiền, tất cả còn không phải tiêu tốn trên người mày. Lại nói, nhà này cũng là lấy tiền của tao mua, giờ tao muốn lấy lại, thằng nhãi mày cùng mẹ mày đều là một dạng, tao thật hối hận ngày xưa không đem mày đánh cho…”

Lời cha Ngô còn chưa dứt, Ngô Cảnh An nổi cơn điên túm lấy cổ áo ông, nắm tay phẫn nộ giơ cao lên…

Cha Ngô sợ tới mức rụt đầu trợn to hai mắt.Hai mắt Ngô Cảnh An đỏ bừng như máu, biểu tình cũng dữ tợn khủng bố trước nay chưa từng có, nỗi hận mãnh liệt hầu như đốt rụi lý trí, nắm tay mang theo lửa giận muốn xé nát người trước mặt, dường như giây tiếp theo sẽ đem người đàn ông này quẳng đi.

Người này có thể mắng anh, dù đánh anh mắng anh thế nào anh cũng sẽ không phản kháng.

Chỉ có mẹ anh, là không thể để cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm nửa câu, nhất là người này, kẻ đã phụ bạc bà cả đời.

Nếu có thể, anh rất muốn điên cuồng một lần.

Nắm tay không ngừng run rẩy thủy chung vẫn không đánh xuống, một lát, anh rút tay về, ánh mắt ác độc lại gắt gao ghim chặt trên mặt ông ta, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Cút đi, đừng ép tôi làm chuyện thương thiên hại lý!”

Cha Ngô dù mạnh miệng mà nói vài lời khó nghe, nhưng vẫn từ từ rời khỏi nhà Ngô Cảnh An.

Bộ dạng vừa rồi dọa ông sợ hãi, một giây kia ông thực sự lo rằng anh sẽ không khống chế được mà làm điều đại nghịch bất đạo với mình.

Ngay chớp mắt chân ông ta vừa bước ra, Ngô Cảnh An đóng cửa một cái “rầm”.

Dựa vào tủ để giày, anh vô lực trượt chân ngồi xuống mặt đất.

Khổng Tân chậm rãi đi lên trước, chuyện vừa rồi phát sinh anh đã nghe toàn bộ, nhưng mà, thật không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Ngô Cảnh An chưa bao giờ nói chuyện nhà, hiện tại xem ra, đúng là không có gì đáng nói.

Hắn không khỏi cảm thán, may mắn mình không có loại cha này, nếu không thật không biết nắm đấm kia có thể đánh xuống hay không.

Mỗi nhà đều có nỗi khó xử của riêng mình, chỉ là Ngô Cảnh An dạo gần đây thật sự là họa vô đơn chí, chuyện bất hạnh gì cũng đều rớt trên người cậu ta.

Khổng Tân nâng người dưới đất dậy, mười phần dũng cảm mà nói, “Mua cái gì ăn đi, hôm nay tôi mời, chúng ta làm một trận giải sầu.”

Giải được sầu hay không không biết, dù sao sau khi uống xong ba bình rượu trắng mười chai bia hai người đã say đến độ trời đất đen kịt.

Sau khi điện thoại vang lên lần thứ mười mà vẫn không có người nhận, quản lý rất rõ ràng mà đánh hai cái dấu xx vào tên hai người trong sổ điểm danh, bỏ bê công việc.

Ngô Cảnh An ngủ liên tục hơn mười lăm giờ mới dậy, lay tỉnh con lợn chết Khổng Tân nằm một bên. Hai người ôm di động điên cuồng gọi điện thoại cho quản lý, không ai tiếp.

Buổi tối trở lại xưởng, Ngô Cảnh An đi vào văn phòng quản lý, yêu cầu đem lỗi bỏ bê công việc của Khổng Tân tính sang cho mình.

Nói thế nào Khổng Tân cũng là vì anh mới bất đắc dĩ say, nếu anh không đứng ra nói cái gì cũng thật xin lỗi lương tâm chính mình.

Sau một hồi khuyên răn và dạy bảo té tát, quản lý mới đồng ý.

Sau ca đêm Ngô Cảnh An còn không kịp ăn điểm tâm đã về ký túc xá ngủ bù, hôm sau vào ca sáng Khổng Tân nhìn thấy anh còn mắng anh vài câu.”Ai cho cậu sính anh hùng, bỏ một buổi thì đã làm sao, tôi còn không gánh nổi sao, làm gì đến nỗi không tính trên đầu cậu thì không được, không coi tôi là bạn bè sao?”

Ngô Cảnh An khoác vai hắn, “Cũng vì là bạn bè nên mới vậy, cậu vì giúp tôi không tiếc cả mạng sống, tôi cam tâm tình nguyện.”

“Cút sang một bên.” Bả vai Khổng Tân run lên, né tránh tay anh, sau đó hỏi: “Chuyện nhà cậu, cậu định làm thế nào?”

Ngô Cảnh An cúi đầu suy nghĩ kỹ một lát, khi ngẩng đầu lên liền nghiêm túc nhìn hắn, “Trong tay cậu có tiền không, cho tôi mượn chút.”

Khổng Tân kinh ngạc: “Cậu thật sự định giúp ông ta?”

Ngô Cảnh An bất đắc dĩ mà thở dài, “Còn biết làm sao, dù kém cỏi mấy cũng là cha tôi.”

“Là hai mươi vạn đó, cậu kiếm đâu ra?”

“Trong tay tôi có ba vạn, có thể cho tôi mượn hai vạn không, gom được năm vạn đưa cho ông ta, đó cũng là cực hạn của tôi rồi.”

Khổng Tân nhìn anh, có chút không đành lòng: “Ba vạn kia là tiết kiệm bao lâu nay của cậu phải không, aiz, cho cậu mượn không thành vấn đề, nhưng cậu thấy đáng giá sao?”

Ngô Cảnh An chua xót cười cười, “Không đáng, tuyệt đối không đáng. Vừa nghĩ tới vì bọn họ mà phải mượn hai vạn, tôi liền đau đầu. Chỉ là, Khổng Tân, chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn bọn họ một ngồi tù một cuống quýt đến phát bệnh sao?”

Khổng tân lắc lắc đầu, “Nhưng cậu đã nghĩ tới chưa, năm vạn cách hai mươi vạn xa như vậy, cha cậu sao có thể từ bỏ ý đồ, có vết xe đổ này, về sau có chuyện cần tiền, ông ấy chắc chắn lại tới tìm cậu trước tiên.”

Ngô Cảnh An rũ mắt nhìn đôi giày đã đi ba năm dưới chân, “Năm vạn này coi như là công ơn nuôi dưỡng của ông ta, tôi không phải đồ ngốc, lần sau còn tới tìm tôi, tôi sẽ không khách khí, không đánh được ông ta, chẳng lẽ còn không đánh được thằng con sao?”

Ca sáng thứ hai, Ngô Cảnh An vừa từ WC đi ra, đứng nơi lan can nhìn ra lưới sắt ngoài phân xưởng nhìn thấy một chiếc xe nhìn rất quen mắt đi vào bãi đỗ xe, anh cười cười, chuyển hướng đi về phía nồi hơi tìm người nói chuyện phiếm.

May mà hôm nay không có gì quan trọng phải làm, anh ngồi chơi mãi đến giờ tan tầm mới trở về.

Con nhà giàu đã đi mất.

Giữa ca ngày thứ nhất, Ngô Cảnh An hỏi Khổng Tân tiền đã chuẩn bị được chưa, Khổng Tân lại ấp úng nói vài lý do, cuối cùng chốt lại một câu ngày mai nhất định sẽ đưa.

Giữa ca ngày thứ hai, vận khí Ngô Cảnh An không tốt, điểm danh xong vừa vào phòng liền đối mắt với con nhà giàu.

Hai người trực ban đang cùng người nọ tán gẫu sôi nổi, thấy anh tiến vào, không khí lập tức lạnh xuống.

Lâm Giai Giai theo sát phía sau, thấy Hứa Huy cũng không mặn không nhạt mà chào hỏi, “Anh đến rồi à.”

Hứa Huy mỉm cười gật đầu, lại không có ý đứng dậy.

Hai người kia giao ban xong đi rất nhanh, Lâm Giai Giai chiếm một cái ghế, Ngô Cảnh An có chút buồn bực mà đứng ở đằng kia.Phòng trực ban bọn họ dưới cái bàn có mấy cái ngăn kéo cộng thêm hai ngăn tủ, khốn nạn nhất là ngăn tủ của Ngô Cảnh An ở trong cùng.

Chỗ Hứa Huy ngồi gần ngăn tủ, bình thường Ngô Cảnh An vẫn ngồi đây, lấy đồ vật cũng tiện. Nhưng bây giờ…

Nếu anh muốn mở ngăn tủ ắt sẽ phải tiếp xúc với Hứa Huy, hoặc mở miệng bảo gã nhường chỗ.

Mà cả hai việc, anh đều không muốn.

Trong tủ treo quần áo làm việc cùng bao tay chén trà linh tinh, những thứ đó không sao, chủ yếu là cần phải đội nón bảo hộ khi làm việc nếu không lãnh đạo thấy lại phạt tiền.

Nghĩ nghĩ vẫn là xoay người đi phân xưởng, hôm nay người cũng nhiều, anh không muốn ở đây giao chiến.

Vừa xui cho anh, vừa mới ra khỏi, quản lý liền đi đến, thừa dịp quản lý còn đang tuần tra ở phòng bơm, Ngô Cảnh An chạy chậm vào phòng trực ban.

Con nhà giàu còn giống như thần giữ cửa canh trước ngăn tủ của anh, trong lòng Ngô Cảnh An thầm đem mười tám đời tổ tông của gã ân cần thăm hỏi một lần xong, kiên trì đi lên trước.

Cẩn thận tránh khỏi người gã, khom lưng xuống…

Anh cho rằng động tác như vậy tối thiểu sẽ làm cho con nhà giàu có chút tự giác mà nhường chỗ chút, nhưng…

Da mặt con nhà giàu có lẽ là luyện hằng năm mới ra được, dày còn hơn tường thành nhiều, Ngô Cảnh An nghiêm trọng hoài nghi dưới mông gã có keo dán sắt.

Bất đắc dĩ, cúi đầu xuống, anh cố hết sức đem người tránh xa con nhà giàu chút, đừng làm cho mặt hai người không cẩn thận mà dán vào nhau như vậy.

Ai biết con nhà giàu kia đem cánh tay tựa lên tay dựa phía bên phải, thân mình cũng tự nhiên nghiêng sang phía này, đầu liền không khách khí mà đụng phải mặt Ngô Cảnh An.

Mùi nước hoa dễ ngửi tràn vào xoang mũi anh.

Tuyệt đối, là cố ý.

Ngô Cảnh An nhịn xuống xung động há mồm cắn rụng cái đầu lông chó kia, duỗi tay kéo nón bảo hộ ra.

“Loảng xoảng” có cái gì theo nón bảo hộ rớt ra, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Tiếng vang kia làm hai người đồng thời cúi đầu.

Rớt ra là bức tượng gáo dừa con nhà giàu mua cho anh trước đây, khiến Ngô Cảnh An kinh ngạc là con lợn kia bị rớt mở, lộ ra bên trong vài con búp bê hình người.

(nguyên văn là gia điêu – các loại sản phẩm tượng gỗ, điêu khắc bằng gáo dừa

Không tìm thấy hình con lợn, nên thay bằng hình con voi cho mọi người tưởng tượng thử cho biết)

Búp bê hình người nhỏ nhắn trông rất sống động, Ngô Cảnh An nhìn thoáng qua Hứa Huy.

Gã cũng đang cúi đầu nhìn bức tượng kia, Ngô Cảnh An không nhìn thấy vẻ mặt gã, lại chẳng biết tại sao cảm thấy có một luồng áp lực khiến người không hít thở nổi trùm lên người bọn họ.

Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Cảnh An cầm nón bảo hộ đi về phía phân xưởng.

Đợi quản lý đi rồi, anh quay đầu về phía phòng trực ban nhìn thoáng qua, con nhà giàu đã đi mất.Ngô Cảnh An đi đến vị trí bên cạnh, tượng heo nhỏ còn lẳng lặng nằm ở đó, anh nâng lên đặt lên bàn, cẩn thận nhìn lại.

Trong bụng heo có bốn vị trí đặt bốn búp bê hình người nho nhỏ, hình thái khác nhau, có đứng hút thuốc, có ngồi ngẩn người, có ôm điện thoại nói chuyện phiếm, có duỗi người ngáp.

Không biết là vị nghệ nhân nào, có thể khắc ra một người nhỏ bằng ngón cái lại sống động chân thật như thế.

Khóe môi Ngô Cảnh An gợi lên mỉm cười, thật là một bảo bối, không biết gã tìm từ chỗ nào ra.

Đang muốn ghép lại bức tượng, lại thoáng nhìn thấy trên lưng búp bê viết chữ.

Mỗi người một chữ, hợp lại chính là…

Hứa Người Bình An. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi