CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Giữa trưa lúc ăn cơm xong, Trương Thục cho đứa con trai một cái ôm chầm thật chặt, sau đó lại đi tập luyện, chú Phương ngủ trưa một lát sau đó cầm bàn ghế nhỏ đến hoa viên tìm hội cờ của mình chơi.

Ngô Cảnh An thay bộ quần áo đầy mồ hôi bằng áo thun quần đùi sau đó cũng đi dép lê cà lơ phất phơ ra cửa.

Thị trấn T là một thị trấn ở phương Bắc, nhân khẩu khoảng hơn trăm vạn, người nơi này thích ăn các loại mì phở, chỗ nào cũng thấy đủ loại quán mì đặc sắc.

Mì kéo sợi, mì khô, mì sợi dẹt những thứ này anh đều đã ăn qua, nhưng hương vị thì hầu như là phải dựa vào nước dùng của chủ quán. Hồ lạt ma, gà viên mấy món ăn vặt này cũng có thể dễ dàng gặp được. Nhưng nếu nói thứ anh thích nhất, thì chính là một quán nướng nhỏ treo biển “Cánh nướng Orleans”, mỗi lần đi anh đều sẽ kiếm chút thịt xiên, nấm hương, cánh gà linh tinh làm một bữa ngon.Vợ Khổng Tân từng khuyên nhủ anh nói những thứ đồ nướng kia ăn ít thôi, dễ bị bệnh ung thư.

Anh cũng không quá để ý, có thể sống đến năm nào tuổi nào còn chưa biết đâu, không chừng ít bữa có chút thiên tai nhân họa xảy ra liền chấm dứt ngay mạng nhỏ cô đơn này của mình, vẫn là nên thừa lúc đang còn sống hưởng thụ thật tốt mới là chân lý.

Ngô Cảnh An rảnh rỗi lại ra công viên lắc lư nửa ngày đến chạng vạng mới trở về.

Cơm chiều làm qua loa, Trương Thục ưa làm đẹp thậm chí chỉ uống một chén sữa chua đã muốn đi, nói là không thể để bụng mỡ phá hủy mỹ cảm.

Bên này vừa mới thu dọn xong, Trương Thục lại gọi điện thoại tới, Ngô Cảnh An cùng chú Phương liền vội vàng ra cửa.

Hoạt động tiến hành ở quảng trường công viên, là để chúc mừng hội chợ ẩm thực sắp khai mạc, bọn họ đến sớm, hoạt động còn chưa bắt đầu, nhân viên công tác chạy trước chạy sau chuẩn bị, thừa dịp người còn chưa nhiều, tìm một ghế trống gần sân khấu ngồi chờ.

Chú Phương ngồi trên ghế gần cái bàn nhỏ, phe phẩy quạt hương bồ tán gẫu với Ngô Cảnh An.

“Mẹ con ấy, từ khi gia nhập đội văn nghệ người cao tuổi, ngày nào cũng vội vội vàng vàng, cứ ăn xong thả bát đũa là lại đi.”

Ngô Cảnh An không có việc gì đùa nghịch di động trong tay, “Còn nhờ chú chăm sóc cho mẹ nhiều.”

Chú Phương không mập, mặt chỉ hơi tròn, mỉm cười còn hơi giống pho tượng phật Di Lặc, “Không có gì, mẹ con là một người phụ nữ tốt, chú chỉ muốn bà ấy mỗi ngày đều thật vui vẻ, cuộc sống như vậy mới thoải mái.”

Ngô Cảnh An rũ mắt, không biết nên nói tiếp cái gì.

“An Tử, bao giờ thì con đem một người về dỗ cho mẹ con vui vẻ đây?”

Ngô Cảnh An cười, “Chú không phải nói mẹ bây giờ mỗi ngày đều vui vẻ sao, lại mang thêm một người về, sợ trái tim bà chịu không nổi, con vẫn nên kiềm chế chút thì hơn!”

Chú Phương cười dùng quạt hương bồ chỉ chỉ anh, “Con ấy, còn cãi đấy, được rồi được rồi, chú không hỏi nữa, người trẻ tuổi bây giờ sợ gánh nặng, chẳng muốn lập gia đình, có người thậm chí vì sợ nhắc đến chuyện này mà chẳng dám về nhà đấy.”

Người ở thị trấn T khi nói chuyện cuối câu hơi lên giọng, cuối câu thường thêm một chữ “đấy”, Ngô Cảnh An nghe có chút là lạ, lại không nói được lạ ở chỗ nào.

“Chú Phương, chú với mẹ con đã cãi nhau bao giờ chưa?”

“Cãi, làm sao mà không cãi được đấy, làm gì có vợ chồng nào không cãi nhau. Chẳng qua, đến tuổi này của chúng ta, cũng biết nên thông cảm đối phương, nhường nhịn đối phương như thế nào đấy.” Chú Phương mở bình nước uống một hớp, chậm rãi nói, “Mẹ con ấy, tính tình nóng nảy, chuyện gì cũng như sấm rền gió cuốn, còn chú, đến tuổi này, thế nào cũng được, có đôi khi mẹ con nhìn không được, sẽ nói chú vài câu. Haiz, lúc bà ấy nổi nóng chú liền không để ý tới bà ấy, trốn một mình trong vườn tưới hoa, mẹ con giận nhanh qua cũng nhanh, một chút thì đã tốt rồi. Có đôi khi chú có cái gì không thoải mái, bà ấy cũng đi qua nhà hàng xóm chơi mạt chược, chờ lúc bà ấy trở lại chú cũng đã hết giận. Hai người ở chung, chính là những chuyện như thế. Tôi nhường anh anh nhường tôi, cứ thế mà qua cả đời.”Đã qua một lúc, người dần dần đông hơn, đem cả quảng trường vây chật như nêm cối.

Chỉ trong chốc lát, hoạt động bắt đầu. Sau khi người chủ trì cầm micro nói một đoạn thật dài, tiết mục biểu diễn ca múa mới thực sự bắt đầu.

Mẹ ở trong đội biểu diễn đứng ở vị trí thứ ba, lúc bà mặc một cái sườn xám đỏ thẫm thêu tơ vàng xuất hiện trên sân khấu, chú Phương luôn trầm ổn lại hét to một tiếng “Hay!”

Ngô Cảnh An thấy ý cười trên khuôn mặt trang điểm của mẹ mình càng đậm.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, quạt lông phe phẩy, vũ công bước từng bước nhỏ chầm chậm múa. Xoay tròn, di chuyển, nhất thời, các bà các cô ngày thường phúc hậu dường như biến thành những đóa hoa mẫu đơn thanh lịch ngày hè nở rộ trên sân khấu.

Tiết mục kết thúc, các vũ công cúi chào đi xuống, Ngô Cảnh An thấy chú Phương kích động đến mức đứng lên ra sức vỗ tay, trên mặt rạng ngời hạnh phúc.

Không chờ hoạt động chấm dứt, một nhà bọn họ liền rời đi.

Trương Thục thao thao bất tuyệt nói về chuyện biểu diễn, chú Phương cầm theo ghế đẩu, bàn nhỏ, ở một bên lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng cười vài tiếng.

Ngô Cảnh An đi phía sau bọn họ, nhìn hai người làm bạn gắn bó, cảm xúc dào dạt.

Mẹ bây giờ đã tìm được đúng người rồi. Chú Phương thành thật hiền hòa có thể thông cảm cho bà, hẳn là có thể sống cùng nhau cả đời còn lại.

Mẹ cả đời ủy khuất cầu toàn, rốt cuộc đến già đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Nói với hai người mình đi dạo xung quanh một lát, Ngô Cảnh An đi dọc theo con đường đến công viên.

Công viên mùa hè chín giờ tối, người tản bộ còn rất nhiều, mấy đứa trẻ vui cười đùa giỡn chạy qua bên người anh, vài thanh niên nói chuyện yêu đương đứng bên ngọn núi giả, vài cụ bà vừa tập thể dục vừa tán gẫu chuyện nhà, Ngô Cảnh An đi dọc theo cầu thang đi lên chòi nghỉ mát trên đỉnh núi.

Ngồi ở lan can, để làn gió đêm thoải mái thổi qua người, Ngô Cảnh An lấy thuốc ra hút, ở nơi đèn đường chiếu không đến, một đốm lửa nhỏ thoạt sáng thoạt tối.

Nơi này, không có gì gợi nhớ tới người kia.

Tất cả những hồi ức liên quan đến gã đều ở lại thành phố S, trong nháy mắt này, đột nhiên, không muốn trở về.

Dù đã nói muốn quên, nhưng là người… tim người liệu có thể như tờ giấy trắng dễ dàng xóa đi vết bẩn trên bề mặt sao?

Vì sao phải nhớ tới? Tất cả đều chỉ là đau xót, dù là những điều tốt đẹp dường như cũng há ra răng nanh dữ tợn, hóa thành thú dữ, cắn nát tâm can anh.

Trong bóng đêm, ánh mắt người kia sáng ngời như hồ nước ngay trước mặt, chỉ là, trong ánh mắt đó, lại cất dấu thật nhiều dơ bẩn ác độc.

“Cảnh An, còn giận tôi sao?”

Kế hoạch của cậu, từ khi đó đã bắt đầu rồi sao?”Cô gái như vậy cậu còn không thích, Cảnh An, cậu thích ai vậy?”

Mơ hồ đoán được tình cảm của tôi với cậu đi, từng chút thăm dò từng chút tới gần, từng chút từng chút, khiến tôi không thể tự kiềm chế.

“Cảnh An, uống chậm một chút, hại thân.”

Quan tâm chỉ là ngụy trang, kỳ thật những lời nói kia đều mang theo kim độc, đâm tôi đến thương tích đầy mình.

“Đừng sợ, có tôi.”

Thoải mái làm ra biểu cảm như vậy, cậu thật sự làm tôi bội phục, cũng bởi vì một câu như vậy, triệt để chìm đắm.

“Như vậy được rồi đấy, nhiều hơn tôi làm không được, cậu cho qua đi!”

Cảm ơn cậu đã cho tôi một sinh nhật đẹp nhất, tuy rằng bây giờ nghĩ lại giống như là địa ngục, nhưng nháy mắt đó, trái tim của tôi dường như đã cảm giác rằng mình được yêu.

Sau những tàn nhẫn kia lại đành phải quên đi, nếu không quên, làm sao có thể tiếp tục.

Anh còn muốn tiếp tục sống ở trên cõi đời này, muốn sống ở thành phố S nơi có gã.

Hô hấp cùng một bầu không khí, nhìn những phong cảnh giống nhau, đi qua cùng một tòa nhà.

Có cái gì lướt qua hai má, Ngô Cảnh An đưa tay sờ sờ, lòng bàn tay ướt át.

Thì ra, vẫn còn nước mắt, rơi vì gã.

Yếu ớt lại ngu ngốc không chịu nổi.

Ném điếu thuốc trong tay, dẫm tắt, anh chậm rãi đi xuống.

Cho anh thêm một chút thời gian, dù là chữa thương hay quên đi, một ngày nào đó, đều sẽ làm được.

Mười năm trước anh bị tổn thương một lần, vẫn có thể đứng lên, nỗ lực sống tới hôm nay.

Mười năm sau, anh vẫn sẽ là Ngô Cảnh An kiên cường.

Tuy rằng thê lương, tuy rằng suy sút, tuy rằng vô tích sự, anh vẫn sẽ đứng lên.

Ngày mai sẽ cười đối mặt người nhà, đồng nghiệp, kết vảy miệng vết thương, sẽ ngoan cường mà đi tìm một người yêu khác, sẽ…

Lấy điện thoại di động ra, nhìn cái tên “con nhà giàu” trong danh bạ một hồi lâu, đè xuống phím delete.

Buông tay, từ hôm nay bắt đầu.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Cảnh An vừa đưa mẹ đi mua thức ăn trở về liền nhận được điện thoại của Tưởng Lộ.

Vốn không định tiếp, nhưng không ngờ người kia không hề tiếc tiền gọi điện thoại liên tỉnh, tiếp tục gọi tới.

Ngô Cảnh An cắn răng nhận, sau đó mắng mỏ đầu kia, “Có tiền không biết tiêu vào đâu hả, gọi đường dài làm gì! Có việc gì thì nhắn tin đi!”

Ai ngờ đầu kia điện thoại nghe giọng anh liền hưng phấn điên cuồng gào thét lên, “Honey, tôi nhớ cậu muốn chết, mau ra đây đón tôi, tôi không tìm được nhà aaaa!

Đầu óc Ngô Cảnh An dường như xoắn lại, người này đang nói thứ tiếng chim gì???

“Cửa nhà tôi còn chưa bị người ta phá đâu, tìm không được nhà! Có phải mất trí nhớ không hả, tôi đã nói tôi đến nhà mẹ ở vài ngày.””Tôi biết, cho nên tôi tới tìm cậu, tôi chỉ biết cậu ở thị trấn T, địa chỉ cụ thể lại không biết, giờ xuống xe rồi, tôi ở bến xe chờ cậu đến đón nha, honey!”

Trong đầu Ngô Cảnh An “ầm” vang một tiếng, ông trời ơi, người này lại phát thần kinh cái gì!

Cúp điện thoại xong anh cầm lấy chìa khóa ví tiền ra bến xe, thấy một ông chú ba mươi tuổi còn mặc đồ thể thao màu trắng khoác ba lô đóng giả thiếu niên đang bận rộn tán tỉnh mấy em gái ngây thơ.

Ngô Cảnh An gọi hắn một tiếng, Tưởng Lộ quay sang, cười hì hì phất tay với anh, lại nói gì đó với cô gái mới chạy tới.

“Cậu một gay tán tỉnh con gái nhà người ta làm gì!” Ngô Cảnh An trừng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy túi hành lý trong tay hắn.

Tưởng Lộ cười, “Tôi thì có thể làm gì, yên tâm, với phụ nữ tôi cứng không được, đừng ghen, trong lòng tôi chỉ có cậu.”

Ngô Cảnh An bĩu môi cười cười, “Không phải là chỉ có Tiểu Tề nhà cậu sao?”

Nhắc tới Trương Tề, tiểu bạch kiểm Tưởng Lộ chợt suy sụp hẳn, “Aiz, trâu già vẫn là không hợp ăn cỏ non!”

“Sao đột nhiên lại tới, cũng không nói trước một tiếng?”

“Thì lo cho cậu chứ sao, bị bệnh như vậy vài ngày, còn không chịu nghỉ ngơi đã chạy xe tới đây. Aiz, cậu nói xem, có phải là có tâm sự gì hay không, với tôi mà cậu còn định giấu diếm sao, đến cả tim tôi cũng móc ra cậu xem rồi mà.”

Ngô Cảnh An lại bĩu môi, “Cậu rốt cuộc là có mấy trái tim chứ!”

Về đến nhà Ngô Cảnh An kiên cường ngay thẳng giới thiệu người xong mới ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi