CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Ca đêm hôm sau, Ngô Cảnh An lần thứ hai xuất hiện tại phòng điểm danh, chị Tần kinh ngạc, “Sao vậy, hôm nay cậu lại đổi ca à? Cậu một tuần trực bốn ca đêm, không mệt à?”

Ngô Cảnh An muốn nói, mệt chứ, sao không mệt, nếu không phải vì muốn trốn súc sinh kia, anh phải hi sinh thân thể đến thế này sao?

Ngô Cảnh An cười cười, “Hai ngày nay ban ngày có việc.”

Nhận ca, Ngô Cảnh An kiểm tra thiết bị, bận bịu một lúc xong ngồi trong phòng trực ban nghỉ chân một chút.

Chị Tần cắt nửa quả táo đưa cho anh, “Trưa ngày mai tới nhà chị ăn cơm.”

Ngô Cảnh An cảnh giác nhìn chị, “Lại là Hồng Môn Yến?”

“Ha ha,” chị Tần cười đến mức văng nước miếng lên vỏ táo, “Cậu là cái đồ nhóc con thối, hừ, đến nhà chị ăn cơm là ăn Hồng Môn Yến sao, được, vậy cậu đừng đến, đến cũng không mở cửa cho cậu, sau này cũng đừng đến.”

Ngô Cảnh An trương khuôn mặt khổ sở, “Chị Tần, một ngày em chưa kết hôn, chị còn chưa bỏ qua em.”

Chị Tần gật gật đầu, “Chị cũng không tin đẩy mạnh tiêu thụ còn không bán được tên nhóc cậu.”

Ngô Cảnh An quyết định ngày mai về nhà liền đi in mấy trăm tấm thiệp cưới, ông đây kết hôn, ông đây không có tiền làm tiệc rượu, mọi người cũng không cần tặng quà, quan trọng là, mọi người đừng giới thiệu đối tượng cho tôi nữa, được không?

Chị Tần còn định nói gì đó, cửa phòng trực ban lại mở ra.

Trong lòng Ngô Cảnh An nhảy dựng, nói thật, hiện tại anh thật sự có chút sợ tiếng mở cửa, vừa nghe nó vang, tim liền đập trật một nhịp.

Mụ nội nó, sẽ không phải là…

Bên này vừa ngẩng đầu, bên kia tiếng chị Tần lại vang lên, mang theo ý cười, “A, Hứa thiếu, cậu hôm nay lại nhớ lầm?”

Hứa Huy không tự nhiên cười cười, đưa ra gói to trong tay, “Mang cho mọi người chút đồ ăn lót dạ, trực ca đêm, cũng vất vả.”

Ngô Cảnh An vô lực gục đầu xuống, anh quả thật dở khóc dở cười.

Nếu đây là phim hành động bắn nhau, anh sẽ ở đường cùng bị bức giơ súng chỉ vào người kia, khàn giọng hỏi, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Hứa nam chính sẽ tao nhã hút một hơi thuốc, dùng giọng điệu bất cần đời nói: “Làm gì? Cậu không biết sao? Cmn tôi chính là muốn đùa chết cậu, Ngô Cảnh An, người đắc tội tôi chưa bao giờ có kết cục tốt.”Anh hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét, “Vì cái gì còn chưa giết tôi?”

Hứa nam chính dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh, “Giết cậu không hả giận, tôi là muốn cậu cả ngày lo lắng hãi hùng, mỗi một giây một phút đều sống trong thống khổ. Ngô Cảnh An, cậu càng thống khổ, tôi càng vui vẻ, ha ha…”

Anh bùng nổ, muốn một súng kết liễu đời nam chính, lại bị bọn thủ hạ bắn thành tổ ong vò vẽ.

Sau đó, BAD ENDING!

Nếu đây là phim ngôn tình tám giờ trên TV, anh sẽ kéo áo người kia, gào thét: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Hứa nam chính sẽ nắm tay anh, thâm tình chân thành mà nói: “Anh không quên được em, tha thứ anh đi, anh thật sự yêu em.”

Kế tiếp anh sẽ một phen nước mắt nước mũi thống khổ mà quát: “Buông tha tôi không được sao, tôi xin cậu xin cậu xin cậu…”

Hứa nam chính sẽ ôm anh vào ngực, vỗ nhẹ lưng anh, “An An, chúng ta ở cùng nhau đi, anh sẽ không thương tổn em nữa, anh yêu em.”

Sau đó, HAPPY ENDING!

Ngô Cảnh An bị tưởng tượng của chính mình làm ghê tởm, xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Anh không muốn diễn phim ngôn tình, cũng không làm nổi nữ chính, anh chỉ biết thành thực mà đối đãi gã bằng sự phản cảm của mình.

Anh không hiểu được những kẻ ngoài miệng thì nói “Em hận anh, chúng ta sẽ không thể trở lại được nữa, em không thể ở cùng anh, tim em đã vỡ nát.” Lại còn muốn cùng người mình hận nhất kia dây dưa vô nghĩa hết ngày này sang ngày khác.

Sau đó giãy dụa thống khổ, cuối cùng làm như thật ủy khuất cùng người hận nhất kia ở cùng một chỗ, cuối cùng còn cười sáng lạn hơn cả Teletubbies.

(Teletubbies: tại Việt Nam còn được gọi là Các em bé rối Teletubbies, là một loạt chương trình dành cho trẻ em, chủ yếu cho trẻ em mầm non trước tuổi đi học, sản xuất từ năm 1997 đến 2001 của Ragdoll Productions (thực hiện bởi Anne Wood và Andrew Davenport) theo đơn đặt hàng của Đài, được giải thưởng năm 1998 và nhiều giải thưởng khác.

Loạt chương trình này nhanh chóng nhận được nhiều khen thưởng và trở thành thành công thương mại trong và ngoài nước. Với những nhân vật đặc biệt, màu sắc tươi sáng, lời nói đối thoại đơn giản và lặp đi lặp lại, nên mặc dù chỉ nhắm vào trẻ em trong độ tuổi từ 1 đến 4 nhưng chương trình này cũng được yêu thích bởi các. –Theo Wikipedia.)

Loại kịch bản này, thật sự là thối nát.

Dù sao một chữ anh cũng không muốn nói với gã, già mồm cãi láo một chút chính là thậm chí hô hấp cùng một bầu không khí với gã cũng thấy ghê tởm.

Chị Tần vừa định đứng dậy nhường chỗ cho Hứa Huy, Ngô Cảnh An đã cuống quýt đứng lên, “Em đi xem nước.”

Nói xong, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua nhau, Hứa Huy nhỏ giọng gọi anh một câu, “Cảnh An!”

Ngô Cảnh An ngẩng đầu ưỡn ngực không chớp mắt đi qua gã.Hứa Huy nắm chặt gói to trong tay, ánh mắt rũ xuống.

Gã đến, dù thầm mắng bản thân thích bị coi thường một trăm lần, gã vẫn đến.

Gã không khống chế được hai tay, hai chân, thân thể này của mình. Cứ ngu ngốc mà đi về hướng quen thuộc.

Kết quả vẫn thế, Ngô Cảnh An vẫn như cũ không phản ứng với gã.

Gã phẫn hận, nghẹn khuất, lại có chút cảm giác không nói ra lời.

Có chút đau, có chút khó chịu.

Cảm giác này, thật sự là không xong.

Chị Tần mời gã ngồi xuống, nhìn sắc mặt gã không tốt, thăm dò hỏi, “Cậu… tới tìm Giai Giai sao?”

Phụ nữ dù trì độn đến mấy đến lúc này cũng có thể nhìn ra có chút không đúng, làm gì có ai theo đuổi con gái lại lầm thời gian đi làm của người ta đến hai lần? Hơn nữa dù trí nhớ có kém đến mấy, chuyện này gọi một cuộc điện thoại là được, cậu ta lại sai đến hai lần?

Dù có là lầm, người này kiên trì đến nửa đêm hai giờ sáng không mệt sao, chị cũng không biết bản thân mình một bà cô không già không trẻ có cái mị lực gì có thể hấp dẫn vị thiếu gia này ở lại hơn nửa buổi tối.

Hoặc là…

Hứa Huy nhìn chị một cái, cười nhạt lắc lắc đầu.

Chị Tần hiểu rõ, xem ra lời đồn cũng không phải toàn bộ đều là bậy bạ, mặc kệ nói thế nào, giữa Hứa thiếu và Ngô Cảnh An có chút mâu thuẫn là sự thật.

Tưởng tượng như vậy, chị cảm thấy Hứa thiếu này là một đứa trẻ tốt trọng tình nghĩa.

Không bàn thân phận, không làm cao, đối với một tên bình dân tóc húi cua như Ngô Cảnh An cũng coi trọng như vậy, thật là một kẻ con nhà giàu hiếm gặp.

“Hứa thiếu, chị Tần tôi nói chuyện cũng không hay quanh co lòng vòng, cậu nếu nghe xong không vui thì cứ xem như chị lải nhải đi!”

Hứa Huy nói: “Chị Tần, chị nói đi!”

Chị Tần nhìn thoáng qua phân xưởng đèn đóm tối tăm, “Cảnh An đến xưởng này đã nhiều năm, vừa tới đã cùng nhóm với chị, khi đó chị đã cảm thấy tên nhóc con này không tồi, chịu khó, dù miệng hay nói lung tung, nhưng không có tâm nhãn gì. Cho nên nhiều năm như vậy, chị vẫn coi nó như em trai mà chăm sóc. Nói thật, các cậu có thể làm bạn, chị cũng rất ngạc nhiên. Cảnh An, nếu nói nó vô tư tới vô tâm, có đôi khi đúng là như vậy thật. Nhưng có khi lại cảm thấy nó quá cẩn thận, lòng tự trọng cũng cao. Bạn bè nó đa số đều là người trong xưởng, điều kiện không khác biệt nó mấy. Nó với những người kia có nhiều đề tài chung, những kẻ gia thế lớn bằng cấp cao, nói chuyện với nó thì cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt. Cho nên, Hứa thiếu, Cảnh An phải thật sự coi cậu là bạn, mới có thể ở chung với cậu. Cho dù nó có gì không đúng, cậu cũng đừng so đo với nó. Nó ấy à, tính tình nóng nảy nhưng rất thành thật. Chị cũng sẽ khuyên nhủ nó, các cậu còn trẻ, dù có mâu thuẫn gì, cãi nhau một trận rồi cũng cho qua đi.”

Hứa Huy trầm tư một lát, gật gật đầu.

Trong phân xưởng tiếng động cơ gầm rú vang vọng không ngừng, những khu vực đèn chiếu không tới giống như một tấm lưới lớn, vây khốn gã ở trung tâm hỗn độn.Trong bóng đêm tăm tối, dường như gã thấy được ánh sáng chợt lóe chợt tắt, từng chút từng chút, chỉ dẫn gã đi tới.

Giữa tuần, Ngô Cảnh An không đổi ca nữa, ngược lại Lâm Giai Giai lại đổi ca với người khác.

Người đổi ca với cô tên là Từ Hàng, ở cùng phòng với Tiểu Kiều, tính cách khá giống Ngô Cảnh An. Hai kẻ ba hoa ở cùng một chỗ, đề tài vô biên vô hạn.

Ngô Cảnh An vừa thấy hắn liền vui vẻ, “Hai người chúng ta cuối cùng cũng có lúc trực cùng ca!”

Từ Hàng ghé sát mặt vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói thầm, “Trong ngăn kéo tôi có bài, làm vài ván?”

Từ Hàng là một kẻ say mê bài bạc, không có việc gì sẽ rủ người khác đánh bài, lại bởi vì đánh cuộc quá nhỏ nên thường đến hoa viên trong tiểu khu tìm mấy cụ già cằm dán râu mép đánh cho đã nghiền. Cùng nhóm với hắn là chị em với Lâm Giai Giai, cuối tuần này cũng có việc, không cách nào giúp cô nên nhờ Từ Hàng. Hắn trước kia đã từng học xét nghiệm nước, nên đáp ứng.

Vừa nhận ca hai người đã bắt đầu đánh.

Ngô Cảnh An mở ngăn kéo, chia bài ngay trên mặt bàn. Hai người bốn mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ đề phòng lãnh đạo tuần tra.

Lỡ như có người lại đây, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh như chớp quét toàn bộ lá bài vào ngăn kéo, tay đẩy, khép ngăn kéo lại. Ngô Cảnh An lôi ghi chép đến trước mặt, làm bộ đứa trẻ ngoan hiếu học.

Lãnh đạo vừa đi, lại tiếp tục chiến đấu.

Đang chơi đến hừng hực khí thế, đột nhiên cửa sắt ngoài phòng trực ban vang lên một chút, hai người sợ tới mức vội ném bài trong tay, Từ Hàng xoay người đi ra cửa muốn ngăn cản tầm mắt của người phía ngoài.

Ngô Cảnh An vừa mới thu dọn xong đồ vật, bên kia liền nghe thấy âm thanh nhẹ nhõm của Từ Hàng, “Hứa thiếu à, sao cậu lại đến đây? Ấy, đúng đúng, hôm nay là ca của Giai Giai, sao, cô ấy không nói cho cậu biết chuyện đổi ca sao? Ha ha… Ngại quá, hôm nay cậu đi một chuyến tay không rồi.”

Ngô Cảnh An buồn bực cắn răng, súc sinh này còn chưa chịu thôi!

Giọng nói dễ nghe của Hứa Huy: “Không sao, tôi đến ngồi một lúc, dù sao cũng đến đây rồi.”

Giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi, huống chi anh chẳng qua là đánh một trận với tên này, trêu đùa, nhục nhã, anh cũng đã phải chịu qua, vẫn không thể khiến súc sinh này hết giận sao? Chẳng lẽ vì chuyện này còn muốn người ta đền mạng?

Ngô Cảnh An cảm thán sâu sắc, người trên đời này đều làm sao vậy!

Từ Hàng đi vào theo Hứa Huy, kéo ghế dựa, cười nói, “Hứa thiếu, cậu ngồi đi!”

Hứa Huy không khách khí, gật gật đầu, đặt mông ngồi trên ghế.

Nửa người Từ Hàng nằm úp sấp trên bàn, “Hứa thiếu, nghe người ta nói tính tình cậu rất tốt.”

Hứa Huy nói: “Nghe ai nói?”

“Tiểu Kiều, cùng phòng tôi. Ấy, lão Ngô cũng từng nói, con người cậu hào sảng, đối xử với anh em cũng rất tốt.”Ngô Cảnh An không nhịn được đá hắn một cái.

Hứa Huy cười cười, giương mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Phải không, Cảnh An?”

Ngô Cảnh An từ chối cho ý kiến, ánh mắt liếc về nơi khác, súc sinh nói, người có thể nghe hiểu sao?

Từ Hàng trêu ghẹo, “Nha, Cảnh An, đừng ngại! Xấu hổ cái gì, Hứa thiếu không phải còn từng đưa cơm cho cậu sao? Ha ha…”

Ngô Cảnh An giận, đồ con rùa này!

Hứa Huy hỏi: “Nghe Tiểu Kiều nói?”

“Haiz, toàn xưởng đều đồn đại, cậu có biết mấy bà tám kia nói hai người thế nào không? Aiz, Hứa thiếu, tôi đây cũng chỉ nói đùa thôi, nghe qua là được, đừng coi là thật!”

Hứa Huy nói: “Được, cậu nói đi!”

Hưng trí của Từ Hàng được khơi lên, vừa mới bắt đầu, “Có hai phiên bản nha, tôi cảm thấy phiên bản…”

“Đến giờ rồi, nên lấy mẫu.” Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.

Từ Hàng cũng nhìn lướt qua, sau đó khoát tay, “Không vội không vội, để tôi nói xong, phiên bản thứ nhất…”

Ngô Cảnh An đứng lên, “Lão La từng nói, chỉ sợ cậu không biết, có bốn thời điểm ông ta đúng giờ giám thị, người chịu trách nhiệm trong vòng mười phút phải xuất hiện.”

Từ Hàng cả kinh: “Thật sao?”

Ngô Cảnh An làm như thật gật gật đầu, “Thật!”

Từ Hàng “Đệt” một tiếng, “Sao cậu không nói sớm!” Xoay người cầm bình lấy mẫu liền muốn đi ra ngoài, Ngô Cảnh An cầm hai cái nón bảo hộ đi theo hắn, “Tôi cũng đi cùng, thuận tiện học một chút, về sau tìm người xét nghiệm đổi ca cũng tiện.”

Từ Hàng nghe anh nói vậy kinh ngạc quay đầu lại, bĩu môi hất mặt về phía Hứa Huy đang ngồi quay lưng lại với hắn, Ngô Cảnh An vươn tay đẩy bả vai hắn một chút, hai người cùng ra cửa.

Khi trở về, Hứa Huy vẫn ngồi sừng sững ở kia. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi