CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Trước khi tạm biệt Tỉnh Y để lại một số điện thoại.

Cô nói không ngờ lại xa nhau nhiều năm như vậy, anh có lẽ đã có cuộc sống của mình, cô tôn trọng quyết định của anh, có liên hệ hay không tùy anh làm chủ.

Tỉnh Y đi rồi, tờ giấy viết một chuỗi con số lẳng lặng nằm trên bàn.

Ngô Cảnh An ngồi một mình ngơ ngác ở trong quán cà phê. Tiết Trung Thu, cả nhà đoàn viên, ngoài cửa sổ một đôi vợ chồng trẻ tuổi lôi kéo đứa con nghịch ngợm, cô con gái hiếu thuận đỡ người mẹ trung niên, hai vợ chồng già tóc trắng xóa đẩy xe đẩy đi ra khỏi siêu thị, mà ngay cả ông chủ quán cà phê cũng cười cười tỏ vẻ xin lỗi nói với anh, quý khách, hôm nay Trung thu, muốn đóng cửa sớm một chút, không biết ngài…

Ngô Cảnh An nói câu “Xin lỗi” liền vội vàng đi ra ngoài, chủ quán gọi anh lại, ngài quên đồ.

Tờ giấy kia bị nhét vào trong tay anh, chủ quán cười hiền lành, lỡ như là dãy số quan trọng thì sao, mất đi thì biết làm thế nào.

Ngô Cảnh An không biết làm sao nhìn tờ giấy trong tay.

Chủ quán nói, lễ tết, dù là thân nhân hay bạn bè, cũng có thể liên hệ một chút.

Từ trong quán cà phê đi ra, Ngô Cảnh An bước đi không mục đích trên đường cái.

Số điện thoại cất trong túi áo trước ngực như một quả bom hẹn giờ, làm anh dù bằng cách nào cũng không thể trấn tĩnh.

Về nhà, ở nhà cũng là cô đơn một người, không thành nhà. Người anh yêu và yêu anh, không có cách nào cho anh một gia đình vào đêm cả nhà đoàn viên.Ngược lại có chút giống vợ bé.

Cách bảy giờ còn hơn hai giờ, anh không muốn đến quấy rầy chú Câm lúc này.

Ngồi ở ghế đá ven đường, anh mờ mịt nhìn dòng xe như nước chảy.

Thời gian giống như quay về mười mấy năm trước, một thiếu niên khí phách phấn chấn lôi kéo anh chạy như điên trên đường cái.

Thiếu niên nói: Ngày nào đó tớ cũng mua một chiếc xe, không cần đuổi xe bus nữa. Cảnh An, đến lúc đó, cậu cứ ngồi bên cạnh tớ, tớ mỗi ngày sẽ đưa đón cậu đi làm, được không?

Ngô Cảnh An nở nụ cười, tóc ngắn đen thùi của thiếu niên bị gió thổi loạn, một khuôn mặt không rành thế sự tươi cười hồn nhiên, chói mắt.

Anh lấy tờ giấy kia ra khỏi túi tiền, vài con số đơn giản, anh không dám nhìn nhiều, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

Anh sợ bản thân sẽ không thể khống chế mà nhớ kỹ dãy số này, sợ…

Anh lấy di động ra, liếc con số trên tờ giấy một cái, nhanh chóng đè xuống phím số 1.

Điện thoại vang lên ba tiếng mới chuyển được, anh nói: “Anh ở đâu vậy?”

Người đầu kia điện thoại lười biếng nói: “Anh còn có thể ở đâu, đang nghe ông già nhà anh thuyết giáo! Sao chỗ em ồn vậy? Ở bên ngoài?”

Anh nói: “Ừm.”

“Đã sắp sáu giờ rồi, còn không quay về. Đừng đi dạo nữa, nhanh về nhà đi! Sáng sớm ngày mai anh qua.”

“Biết rồi.”

“Đi đi, anh không nhiều lời với em, nhanh, trở về! Về rồi gọi lại cho anh!”

Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An nhìn thoáng qua tờ giấy nắm chặt trong tay một lần cuối cùng, cẩn thận gấp lại, thả vào túi áo.

Bước chân nặng trĩu về đến nhà, lúc mở cửa, mùi thơm lơ lửng trong không khí làm anh nháy mắt thất thần.

Từ phòng bếp truyền ra tiếng “Á”, theo sát là tiếng mắng của người nào đó.

Rất nhanh, tiếng vá inox chạm vào thành nồi phát ra âm thanh ma sát quen thuộc, Ngô Cảnh An hoài nghi nhìn thoáng qua bài trí của phòng khách, đây là nhà anh, không sai.

Anh theo thanh âm đi vào nhà ăn, trên bàn đặt một hộp quà bọc sẵn, vài món thức ăn bao gồm tôm nõn xào, một cái bình trong suốt nâu hồng không biết bên trong chứa thứ cổ quái gì.

Ngô Cảnh An tò mò mở nắp, một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, anh trợn mắt, không thể tin được nhìn món ăn Phúc Châu nổi tiếng trên bàn – Phật Khiêu Tường.

Hơn mười loại thức ăn ninh thành một nồi, tổ hợp tuyệt diệu và mùi thơm này cũng không phải là của thứ giá rẻ mà tùy tiện khách sạn nào cũng có thể làm ra được.

Ngô Cảnh An hít một hơi thật sâu, buông nắp bình xuống, mang theo vài phần tò mò đi vào bếp.

Từ cửa bếp rộng mở anh có thể nhìn thấy từ bàn bếp đến bồn nước rửa thức ăn bày rất nhiều thứ, dao và thớt đã dùng qua, gói tiêu, vỏ trứng gà còn dính không ít lòng trắng.Anh cẩn thận bước qua những thứ kia, đi vào phòng bếp.

Một người đàn ông mặc tạp dề đứng quay lưng về phía anh đang chiến đấu với vá và chảo, máy hút khói chạy rầm rầm, người đàn ông cầm lấy một cuốn sách bên cạnh nhìn thoáng qua, sau đó tay do dự trên vài lọ gia vị, xác định cầm lấy lọ muối, xúc một thìa vừa định cho vào nồi, lại không chắc chắn nhìn thoáng qua sách, sau đó bớt lại một phần ba thìa vào hộp, dư lại thì cho vào nồi.

Đảo đảo, không ngừng đảo đảo, miệng cũng không nhàn nhã mắng một câu, “Chỉ viết là đảo đều, cũng không viết rõ là đảo bao nhiêu cái, cái sách rác rưởi gì thế này… Nếu không có lẽ đảo một trăm cái là được nhỉ… Năm mươi hai, năm mươi ba… Tám mươi lăm, mẹ nó, mỏi hết cả tay… Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm, đệch, xào rau cũng thật mất sức!”

Vừa mắng vừa cho đồ ăn ra bát, một ít nước vấy ra xung quanh, lại làm gã mắng thêm một trận.

Người đàn ông bưng đồ ăn xoay người, một kẻ sống đứng sờ sờ đứng trước mắt làm gã giật nảy, lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ném cả đồ ăn vất vả nấu ra.

“Em là chuột à, một chút tiếng động cũng không có, hù chết anh!”

Ngô Cảnh An cười, “Sao anh lại tới đây? Không phải nói hôm nay về nhà sao?”

Trên mặt Hứa Huy nổi lên một vạt hồng khả nghi, không tự nhiên ho vài tiếng, “Còn không phải sợ em buồn bực sao, này, anh bảo em nhanh chóng trở về, em liền về ngay, nghe lời vậy! Em về muộn thêm mười phút nữa là hoàn mỹ rồi.”

Ngô Cảnh An hoài nghi nhìn phòng bếp như bị vòi rồng cuốn qua, mười phút nữa là hoàn mĩ? Chắc là đóng cửa phòng bếp lại, chỉ nhìn thành quả phòng ăn đi!

Hứa Huy bưng thức ăn lên bàn, cười lấy lòng, “Thế nào, ngạc nhiên không?”

Hứa Huy trong mắt Ngô Cảnh An mở to đôi mắt hoa đào, miệng nở nụ cười mê người, trên người còn đeo tạp dề, chỉ vào một bàn thức ăn tinh xảo, chờ mong một sự khích lệ.

Có chút đáng yêu quá mức rồi!

Hứa Huy mười phần hưởng thụ tự gật gật đầu, tràn đầy tự tin nói: “Cảnh An, không có anh em biết sống thế nào đây!”

Lúc ăn cơm, Ngô Cảnh An hỏi Hứa Huy phật khiêu tường này là ở đâu ra, bằng cái tay nghề nát bét hiện nay của gã, dù đem mười tám loại nguyên liệu trân quý nhất cho gã gã cũng không làm được hương vị tuyệt hảo này.

Hứa Huy không vui liếc anh một cái, hôm qua trong nhà đặc biệt mời đầu bếp Phúc Châu nổi tiếng, ninh một vò phật khiêu tường, bị gã trộm mất một nửa đem đi, trở về có khi còn bị ăn mắng không chừng!

Ngô Cảnh An nói: “Anh cần gì phải thế, em cũng không quan tâm chút đồ ăn này.”

Hứa Huy xem thường, “Có giỏi em rút đũa ra khỏi bình rồi lại nói!”

Đồ ăn Hứa Huy làm cũng tạm được, nếu không mặn thì là nhạt, còn món rau thập cẩm bị gã đảo đúng một trăm lần kia thì nát không còn gì.

Chẳng qua, Ngô Cảnh An vẫn ăn rất vui vẻ.

Cơm no rượu say, người ăn sẵn nào đó tự giác đi phòng bếp quét tước chiến trường.Đối với chú Câm anh rất xin lỗi, đã nói là sẽ qua, bên kia đã làm một bàn thức ăn chờ, kết quả anh chỉ điện thoại tới, đổi lấy một tiếng thở dài của chú Trương.

Bọn họ là thật lòng đối xử tốt với anh, anh hiểu, nhưng chân tâm của Hứa Huy – anh lại càng không muốn cô phụ.

Từ phòng bếp đi ra, đã sớm thấy Hứa Huy ngồi ở ghế dựa ban công chờ, bàn nhỏ bên cạnh đặt một ấm trà, hai li trà, cùng món quà thần bí kia.

Ngô Cảnh An đi qua, ngồi vào một cái ghế khác, hỏi gã, “Hằng Nga đi ra chưa?”

Hứa Huy bưng chung trà nhấp một ngụm nhỏ, ra vẻ đạo mạo nói: “Gấp cái gì, giờ Ngô Cương còn đang chặt cây, thỏ ngọc còn đang nấu thuốc, chờ khúc nhạc dạo kết thúc, Thường muội muội mới đi ra.”

Ngô Cảnh An cau mày nghe người nọ lảm nhảm một trận như thật, mắt nhìn vào mấy món quà bọc kín, “Đây là gì?”

Hứa Huy tiến tới trước mặt anh, “Tò mò? Tò mò thì mở ra nhìn xem, nói không chừng lại là một phần quà quý đến hù chết người.”

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, “Anh muốn đưa em một đống biệt thự?”

Hứa Huy ngồi thẳng thân mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc anh, “Theo anh lâu như vậy sao vẫn tục tằn như thế, nhưng biết làm thế nào bây giờ, chậc chậc, Ngô tiểu 0 đồng chí, khóa giáo dục tố chất của chúng ta còn phải lâu dài đây!”

Ngô Cảnh An híp mắt nhào tới bên miệng người nọ gặm một miếng, “Có tin là em đêm nay sẽ làm cho số 1 nhà anh cong một vòng không!”

Hứa Huy chậc lưỡi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia, “Đêm nay không đến lượt em, chỉ cần bằng phần cảm động này, em cũng phải để anh đè mười ngày nửa tháng, nhận rõ hiện thực đi!”

Ngô Cảnh An lười so hơn thua với gã, nhanh và gọn hủy diệt mớ bao gói vô dụng kia.

Một cái hộp đơn giản thanh lịch nhìn không ra nội dung, Ngô Cảnh An nghi hoặc liếc gã một cái, mở nắp hộp.

Bên trong chỉ có bốn cái bánh trung thu, nhìn rất bình thường, vỏ mỗi cái bánh trung thu lại bị người cố ý đề lên bốn chữ, Hứa Người Bình An.

Tay cầm hộp của Ngô Cảnh An căng thẳng, trong lòng giống như bị người ta nhét vào một bình mật to, ngọt đến muốn nổi bong bóng.

Hứa Huy nói: “Khó khăn lắm mới tìm được bức tượng khắc dừa Hứa Người Bình An, bị em ném đi, đánh cái nhẫn em cũng vứt! Em nói xem em có thù hận với anh phải không, bánh trung thu hôm nay nói gì em cũng phải nhét hết vào trong bụng cho anh, anh xem em còn vứt được không!”

Ngô Cảnh An nhìn chằm chằm bốn cái bánh trung thu bằng nắm tay, không thể nói nên lời.

Khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, trong lòng anh yên lặng nhớ kỹ ý vị sâu xa của bốn chữ này.

Hứa Người Bình An, Hứa Huy, Ngô Cảnh An.

Cần phải có hai người cùng một chỗ mới có ý nghĩa!

Hứa Huy nhìn anh như thế, trong lòng hết sức thỏa mãn, vất vả của mình cũng không uổng phí, “Anh nói có đúng không, hôm nay em muốn xoay người là không làm được rồi, nhìn em cảm động như thế, tối nay tắm rửa sạch sẽ chút, để anh làm cho thống khoái!”Cảm động trong lòng Ngô Cảnh An vừa mới tràn lên óc trong chốc lát bị những lời này đánh trở về trong bụng, hai tay hung hăng bóp cổ người nào đó, “Nghĩ đẹp thật, bằng tay nghề nát của anh, bánh trung thu này có thể ăn sao, không nhầm thạch tín là đường là may rồi!”

Hứa Huy vừa áp chế bạo lực của anh vừa biện giải, “Thúi lắm! Ông đây vì mấy cái bánh này luyện tập với người ta tròn một tháng, biết em không ăn ngọt, suy xét đến khẩu vị của em còn không cho đường, kỹ thuật này cũng là anh hi sinh nhan sắc đổi được. Em còn có lương tâm không!”

Ngô Cảnh An cười, “Hi sinh nhan sắc?”

Hứa Huy sửa sang lại áo, lườm anh một cái, “Người đàn ông của em rất có giá thị trường, cháu gái nhỏ của lão già kia liếc mắt một cái đã bị anh mê hoặc, nếu không, em cho là lão già kia đồng ý đem tuyệt kỹ này dạy cho anh?”

Vừa nói chuyện, Hứa Huy cầm cái bánh trung thu mang theo chữ “Hứa” nhét vào miệng Ngô Cảnh An.

Cắn xuống một miếng, vị sầu riêng nồng đậm từ chỗ hổng bay đến. Vỏ bánh cứng mềm vừa phải, thịt sầu riêng còn tươi, hầu như còn nóng nguyên, cũng không ngọt ngấy như bánh trung thu bình thường, Ngô Cảnh An một hơi ăn liền hai cái.

Gã nói xong, anh thuận miệng hỏi, “Cô bé kia bao nhiêu tuổi?”

Hứa Huy nhỏ giọng nói: “Tám tuổi.”

“Ha ha!” Ngô Cảnh An vui vẻ, “Nha, vậy anh hi sinh chỗ nào rồi?”

Vẻ mặt Hứa Huy không tự nhiên, “Em không biết, mặt cô bé kia đầy tàn nhang còn đòi anh thơm mới bằng lòng xin ông nội dạy anh.”

Ngô Cảnh An nói: “Cả con nít cũng không buông tha, đồ cầm thú!”

Hứa Huy miệng nhai hai cái bánh khắc “Bình”, “An”, đắc ý rung đùi, “Tiết mục hôm nay thế nào, thỏa mãn không?”

Ngô Cảnh An bĩu môi, “Anh còn chưa thôi sao, một câu Hứa Người Bình An, còn muốn làm ra đủ loại! Thế sau này thì sao?”

Hứa Huy không vui lòng, nhíu mày, “Ông đây chính là không thôi đấy, ngày mai anh còn muốn làm bánh chẻo Hứa Người Bình An, socola Hứa Người Bình An, bánh chưng Hứa Người Bình An, cho em một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều theo anh không thôi. KHÔNG THÔI!”

Ngô Cảnh An bị tiếng rống này của gã chấn đến mức nói không nên lời một hồi lâu.

Đêm đó, anh vẫn bị người đàn ông này đặt dưới thân.

Trong mộng, anh bị người kia đưa đến trước bàn ăn, trên mặt bàn bày đầy bánh chẻo, bánh trung thu, bánh chưng, toàn bộ đều viết bốn chữ Hứa Người Bình An.

Hứa Huy cười nhìn anh ăn hết toàn bộ, ăn đến mức bụng muốn nứt ra.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Hứa Huy đã đi chạy bộ như thường lệ, Ngô Cảnh An đứng dậy đi vào toilet, lấy tờ giấy gấp gọn trong túi áo ra.

Anh nói, Tỉnh Trình, mười một năm, chúng ta đã bỏ lỡ mười một năm.

Tờ giấy được gấp phẳng phiu, bên trong chứa một chút duyên phận cuối cùng giữa anh và Tỉnh Trình.

Anh nói, mười một năm đủ làm chúng ta trở thành người lớn. Trưởng thành, không còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thời gian xa cách không thể chỉ bằng một câu ngắn ngủn có thể khái quát.Đè xuống cái bật lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, dần dần đến gần tờ giấy kia.

Anh nói, tớ có người yêu mới, người kia tuy rằng không ưu tú gì, nhưng cũng cùng tớ nỗ lực đi lên con đường vất vả này.

Ngọn lửa cắn nuốt trang giấy, vài giây sau, chỉ còn tro tàn màu đen bị vứt bỏ trong bồn cầu.

Anh nói, tạm biệt, Tỉnh Trình.

Mấy phút đồng hồ sau, anh gọi điện thoại cho Hứa Huy, “Ở đâu vậy… Em đi tìm anh… Cùng chạy bộ, em cũng nên rèn luyện một chút… Thuận tiện cùng ăn sáng luôn.”

Đi giầy thể thao, anh chạy chậm xuống lầu, trời quang ngàn dặm không mây, xa xa có một người đàn ông thân hình cao ngất đứng đó.

Anh nở nụ cười, hướng về phía mục tiêu Hứa Người Bình An đi tới. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi