CÓ GIỎI THÌ ANH LÀM CHỒNG TÔI ĐI!


"Livestream sắp kết thúc rồi, hôm nay mình rất vui và hi vọng mọi người cũng vậy!" Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, An Kha Đình chào tạm biệt mọi người rồi tắt livestream.

Cậu thở ra một hơi: "Mọi người nhiệt tình quá!"
 Staff cười, trêu cậu: "Cậu cũng hợp với thương hiệu của chúng tôi phết đấy, có khi sau livestream lại bán chạy ấy chứ nhỉ?!"
 Dù sao thì thương hiệu mới thành lập, An Kha Đình cũng không quá hi vọng gì nhiều nhưng thấy staff kia nói vậy, cậu chỉ cười lịch sự.
 Thương Diệp trêu: "Không phải nói là việc cậu làm giỏi nhất à? Phờ phạc thế!"
 An Kha Đình: "Buổi livestream bất ổn thật sự, tại vì kịch bản không dài, chủ yếu là bên thương hiệu muốn tôi tự do phát huy nên tôi phải trả lời cả bình luận của mọi người nữa.

Tôi cũng không nghĩ là nhiều người vào xem như vậy!"
 Hết một buổi tối, An Kha Đình vào phòng trang điểm thay đồ, tẩy trang, sau đó ra ngoài ăn đêm cùng Thương Diệp.
 "Lịch trình của cậu là sáng mai qua nhà xuất bản một chuyến, đã chọn được họa sĩ thiết kế bìa rồi, chiều sẽ đến trường quay của chương trình "Không sợ tiếng anh"."
 An Kha Đình cầm xiên nướng, gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
 Đang tập trung ăn uống, có tin nhắn gửi đến nhưng vì điện thoại ở trong túi, lại mải ăn nên An Kha Đình không để ý, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại reo, cậu mới lau tay rồi rút điện thoại ra.
 Lâm Uy Trạch gọi à?

 An Kha Đình một tay nghe máy, tay kia cầm một xiên khác.
 "Tôi đây!"
 "Ừ, tôi vừa đi livestream về."
 "Sao, rảnh à, để tôi hỏi Thương Diệp xem.

Mà để làm gì vậy?"
 "Hảaaa?????!!!!"
 An Kha Đình ngạc nhiên đến mức cằm suýt rớt xuống đất.

Thương Diệp đang ăn cũng phải ngẩng lên, vẻ mặt như muốn hỏi có chuyện gì vậy.
 "Được rồi, tôi biết rồi!"
 Cúp điện thoại, vẻ mặt An Kha Đình cực kì đặc sắc, như một nồi lẩu thập cẩm, Thương Diệp nhìn mà không ra.
 "Gì vậy?"
 An Kha Đình hỏi cô: "Lịch trình cả tuần này của tôi là làm những gì vậy.

Cô nói hết đi!"
 Thương Diệp nói một lèo: "Ngày mai thì tôi nói rồi nè, cả ngày kia cậu sẽ đi chụp ảnh quảng cáo cho Cafe, ngày kia nữa sẽ đến thương hiệu trà đào.

Hai ngày cuối tuần đến nhà xuất bản, còn về thương hiệu cá nhân có bổ sung gì nữa thì sẽ bổ sung vào tuần sau."
 An Kha Đình: "Nghĩa là mấy ngày tới không có lịch trống luôn hả?"
 "Ừ.

Mà cậu có việc gì, Lâm Uy Trạch nói gì vậy?"
 An Kha Đình thở dài: "Chắc cậu không tin chứ mẹ anh ấy muốn mời tôi đến nhà ăn cơm."
 Thương Diệp nghe xong, thầm nhủ may mà cô không uống nước, tin này thật sự rất sốcccc!!!!!!

 "Thật?!"
 "Ai đùa mấy chuyện này đâu?"
Thương Diệp tỏ vẻ như không thể tin nổi: "Chưa gì đã dẫn nhau về ra mắt gia đình rồi! Lâm Uy Trạch đánh nhanh thắng nhanh đấy!"
 An Kha Đình không còn lời nào để nói: "Mẹ anh ấy là fan của tôi, cậu tin không?"
 Đến lúc này thì Thương Diệp thật sự bùng nổ, vẻ mặt vặn vẹo thay cho lời nói.
 "Tin sốc trong ngày, ai mà đăng cái này lên mạng bảo đảm ngày mai sẽ có tin cậu và Lâm Uy Trạch kết hôn, ngày kia đi tuần trăng mật! Trời ạ, khó tin thật luôn ý!"
 An Kha Đình: "Cậu bớt nghĩ nhiều lại, chỉ đơn giản là gọi đến nhà ăn cơm thôi."
 Thương Diệp khinh bỉ: "Cậu dám nói cậu không sốt sắng?"
 An Kha Đình:................!!!
 Thực ra là rất sốt sắng!
 "Nhưng chắc tôi sẽ chỉ đến vào cuối tuần này được thôi, mấy hôm tới bận rồi mà!"
 Thương Diệp: "Tôi có thể giúp cậu thương lượng, lùi lịch quay quảng cáo lại để đi ăn cơm với gia đình Lâm Uy Trạch!"
 An Kha Đình: "Tôi được mời hay cậu được mời.

Biết người ta sốt sắng mà cứ chọc hoài, thôi ăn nhanh đi còn về, sáng mai phải dậy sớm đấy!"
 ....
 An Kha Đình bận rộn chạy quảng cáo mấy hôm liền, cũng đã nói trước với Lâm Uy Trạch là cuối tuần mình sẽ đến nhà anh ăn cơm.


Mà càng đến gần ngày cậu lại càng lo lắng.
 Thương Diệp bảo An Kha Đình mua ít trái cây đến.
 "Có phải đi thăm người ốm đâu mà mua trái cây?"
 "Thế cậu biết ba mẹ Lâm Uy Trạch thích gì mà mua, anh ta còn có cả em gái nữa đấy! Mua trái cây là để sau khi ăn xong sẽ ăn tráng miệng."
 "Cũng có lí! Nhưng chẳng lẽ mời người khác đến nhà mà chủ nhà không chuẩn bị trái cây?!
 Thương Diệp: "Cũng có lí!"
 Thế nhưng nghĩ không ra là mua gì được, hoa hoét lại càng không.

Cuối cùng An Kha Đình vẫn chỉ đành chọn mua ít hoa quả mang đến.
 Khi Lâm Uy Trạch đến đón cậu, thấy trên tay cậu cầm túi hoa quả, anh nói: "Cậu không cần mua gì đến đâu, đừng khách sáo như vậy!"
 An Kha Đình biết ngay là kiểu gì anh cũng sẽ nói vậy nhưng cậu chỉ đáp lại: "Đi tay không lại càng không được."
 Cũng có lí!
 Cuối cùng Lâm Uy Trạch không nhắc đến chuyện quà cáp nữa, bảo An Kha Đình lên xe.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi