Ngày hôm sau, trước khi lên xe ra về, kết thúc hành trình, tổ chương trình tổng kết lại thành tích của các nhóm.
Nhóm Lâm Uy Trạch và An Kha Đình: Nhiệm vụ nấu ăn +1, Leo núi +1 \= 2 điểm.
Nhóm Trần Mạn Tinh và Yên Ly: Nhiệm vụ bắt gà: +1, bởi vì Trần Mạn Tinh bắt được nhiều gà nhất nên tính vào thành tích của nhóm cô.
Nhóm Hứa Vĩnh Lân, Cao Nhất Hàm, La Sở Nghiêm: Nhiệm vụ bán ngô +1.
Như vậy, nhóm chiến thắng của tập 1 là nhóm của Lâm Uy Trạch và An Kha Đình.
Hai người đang vui vẻ không biết phần thưởng của mình là gì, kết quả tổ chương trình lôi ra hai câu đối đỏ!
"Mấy ngày nữa là Tết rồi, tặng các cậu cái này về dán cửa."
An Kha Đình: "Chẳng lẽ bọn tôi chia đôi?"
Tổ chương trình: "Tùy các cậu, muốn chia thế nào thì chia!"
Các khách mời còn lại nhìn thấy quà của người chiến thắng chỉ biết ôm bụng cười bò, thế thì bọn họ không cần vị trí đứng đầu đâu!
Cuối cùng An Kha Đình nhét câu đối cho Lâm Uy Trạch về dán ở nhà anh.
"Nhà em đông người, năm nào chả chuẩn bị, có nhiều lắm, anh cầm về đi."
Lâm Uy Trạch không còn cách nào khác là đành nhận lấy món quà "quý giá" từ tổ chương trình.
Xe đưa các nghệ sĩ khách mời ra sân bay, đi nhanh nên 2h chiều đến nơi, fan đã tụ tập đông đủ cả.
An Kha Đình nhỏ bé giữa dòng đời, cậu không có hi vọng gì với fan nhà mình, bởi vì fan không nhiều nên An Kha Đình thỉnh thoảng tương tác với mấy người họ trên mạng, quan hệ như bạn bè.
Thế nhưng ai dè đâu, mắt nhìn thấy Dương Cảnh và Thương Diệp phía trước, định đi nhanh qua thì nghe thấy có người dùng loa gọi mình: "An Kha Đình!"
An Kha Đình ngạc nhiên quay sang phía vừa phát ra âm thanh, một cô gái tóc dài, đội mũ lưỡi chai trắng, quần áo từ trên xuống dưới là đồ hiệu đứng cầm một cái loa, đằng sau là hai hàng ngang đứng thẳng giơ bannner tên của An Kha Đình.
An Kha Đình cảm động.
Cậu vẫy vẫy tay với fan của mình, sau đó đổi hướng chạy ra chào bọn họ một câu.
"Tôi ở đây!"
Fan của An Kha Đình rất có ý thức, đứng xếp hàng y như trong quân đội, nhìn thấy cậu thì bỏ loa trong tay xuống, không hò hét to tiếng.
An Kha Đình biết cô gái cầm loa là trưởng nhóm fan của cậu, thỉnh thoảng đi dự sự kiện có gặp cô đi đón vài lần.
"Gần Tết rồi mà mọi người còn ra sân bay đón tôi à?"
Fan: "Người khác có, Đình Đình của chúng ta cũng phải có."
Người này phụ họa người kia: "Đúng rồi, bây giờ anh khác xưa rồi mà, đương nhiên bọn em phải làm tròn nhiệm vụ của fan chứ!"
"Bọn em phải đứng đây để xem ai dám bắt nạt anh."
"Đúng đúng, đẹp trai như vậy, chỉ để người khác yêu thương thôi."
Tiếp theo đó là những lời yêu thương sến súa, An Kha Đình thấy Dương Cảnh bên kia đang có vẻ sốt ruột, cậu đành phải nói lời tạm biệt.
"Quản lý đang đợi, tôi phải quay về đây, cảm ơn và tạm biệt mọi người.
Năm mới vui vẻ!"
An Kha Đình chạy đi rồi, đằng sau lưng vang lên tiếng hô đồng loạt: "Năm mới vui vẻ!"
Trong lòng An Kha Đình nở đầy hoa, tự nhiên cảm thấy, thì ra mấy năm qua flop dập mặt không uổng phí, cuối cùng sự cố gắng của mình cũng có rất nhiều người nhìn thấy rồi!
....
An Kha Đình từ sân bay về nhà cậu trước, sau đó ngày hôm sau mới chạy qua nhà ba mẹ cùng đón Tết.
Lâm Uy Trạch thì không được rảnh rang như cậu, mấy ngày giáp Tết, quay chương trình xong về lại thành phố còn phải đi tuyên truyền, đi sự kiện, đến tận ngày 30 mới có thể về nhà.
An Kha Đình chạy lên phòng gọi video với Lâm Uy Trạch, trông anh có vẻ khá mệt mỏi.
"Bao giờ anh lại đi tiếp?"
Lâm Uy Trạch: "Chắc là chiều mùng 2, hoặc sang mùng 3, anh không rõ nữa."
An Kha Đình xót xa: "Anh đã ăn gì chưa?"
Lâm Uy Trạch lắc đầu: "Về ăn cơm nhà, mẹ anh phần cơm rồi!"
An Kha Đình: "Chắc anh đói lắm nhỉ?"
"À, gặm má em hông?"
An Kha Đình giơ cái má trắng trắng mềm mềm của cậu qua camera.
"Nào, gặm một miếng cho đỡ đói."
Lâm Uy Trạch bật cười, anh phối hợp với cậu giả vờ há miệng ra, kết quả An Kha Đình lại quay đầu ra, chu mỏ.
"Haha, anh bị lừa rồi!"
Lâm Uy Trạch cười càng to hơn.
Vừa vô tri vừa trẻ con, nhưng mà đáng iêu thế không biết!
"Anh cười rồi này, phải cười mới đẹp chứ! Mà sắp về đến nhà anh chưa, ăn uống ngủ nghỉ đi, nửa đêm em lại gọi cho anh.
Giờ em cúp máy, xuống xem TV với ba mẹ nhé!"
Lâm Uy Trạch tạm biệt người yêu, cúp máy, anh cảm thấy mọi mệt mỏi đã vơi hơn nửa.
Về đến nhà, thấy ánh đèn vàng ấm áp của đèn treo, mùi thơm của thức ăn mẹ hâm nóng lại, Lâm Uy Trạch cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng rồi!
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ!"
"Nay sao sến súa vậy con?!"
"Mẹ không thích à?"
"Thích, nhưng mà lạ quá nên không quen."