CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Edit: Novem

Beta: Yaann

“Thế nào rồi? ”

Trình Gia Dũng cố ý liếc nhìn Trần Bân, vừa trêu đùa vừa ám chỉ, nếu ông ta chịu phối hợp thì mọi việc đều dễ dàng nói chuyện.

Trần Bân dùng sức hí hoáy nghịch ngón tay mình, dự định đem ngón tay làm tư thế bẻ gãy, ông ta như co quắp khó chịu hạ quyết tâm nhất định phải chết, mạnh mẽ gật đầu nói: “Được! ”

“Chú Trần, chú và dì nhỏ quan hệ không bình thường? ”

Trình Gia Dũng thẳng thắng hỏi như vậy, Trần Bân có chút tiếp nhận không nổi, sững sờ một hồi, mới từ sô pha kích động bật dậy, tiếp tục già mồm: “Cậu đừng nói bậy, tôi và lão Triệu là bạn thân! ”

“Phải không? Thật sự là bạn thân? Chú còn tán thành việc dì nhỏ và dượng ly hôn, cùng chú cao chạy xa bay? ”

Trình Gia Dũng lạnh lùng quát mắng, điệu bộ chắc chắn giống như đã theo dõi chi tiết cuộc trò chuyện giữa Trần Bân và Lâm Vân.

Trần Bân nói lảm nhảm, chuẩn bị lại ngụy biện vài câu, nhưng nghĩ đến Lâm Vân không còn nữa, liền cảm thấy đau buồn, thời điểm này còn đi che giấu thì có tác dụng gì nữa đâu?

Trần Bân từ bỏ sự phản kháng, như thể không xương không cốt, nhẹ nhàng nằm sấp, cuộn người trên ghế sô pha nói: “Nếu cậu đã biết, tôi cũng không sợ nói ra, tôi biết, tôi dụ dỗ vợ bạn thân thật sự rất xấu xa, tôi không có lương tâm, tôi không phải người. Nhưng tôi và tiểu Vân yêu nhau thật lòng. Chúng tôi dự tính qua vài ngày nữa sẽ cùng nhau rời bỏ nơi này, là ai nhẫn tâm như vậy, gi3t ch3t Tiểu Vân? ”

Trần Bân không kiềm chế được tâm tình, ô ô ô bật khóc, từ những giọt nước mắt tuôn đầy mặt đến gào khóc nức nở, thiếu chút nữa ngất trên mặt đất.

Tiêu Tiêu đưa cho Trần Bân hai túi khăn giấy, ông ta mới ngừng khóc rống. Khóc đủ rồi, Trần Bân mang tất cả hy vọng nhờ vả Trình Gia Dũng, kéo tay anh, thỉnh cầu một cái kết quả, “Cậu là cháu trai của Tiểu Vân, lại là cảnh sát, cậu nhất định có thể trả lại công lý cho bà ấy, bắt được hung thủ? ”

Trình Gia Dũng vỗ vỗ tay Trần Bân, xem như cho ông ta một chút an ủi, lại hỏi: “Chuyện giữa ông và dì nhỏ của tôi, có ai khác biết không? Ví dụ chồng của dì ấy là Triệu Huy.”

“Sẽ không đâu! Cậu ta làm sao có thể biết được.” Trần Bân rất chắc chắn lắc lắc tay nói: “Ba người chúng tôi cả ngày ở cùng nhau uống rượu tán gẫu đánh bài, tôi thử thăm dò rồi, lão Triệu không biết cái gì hết.”

“Ba người? ” Trình Gia Dũng truy hỏi.

“Còn có Tuấn Tài. Tôi, lão Triệu, Tuấn Tài là anh em tốt có tiếng, sau khi bọn họ làm xong chuyện riêng sẽ đến siêu thị nhỏ của tôi uống rượu, tán gẫu. Tôi và lão Triệu đều là người xứ khác, người trên đảo này đều có chút bài xích người ngoài nên chúng tôi nghiễm nhiên trở thành bạn bè.”

“Tuấn Tài vì nguyên nhân gia đình nên không hòa hợp với thôn dân trên đảo. Ba người chúng tôi thường cùng nhau lăn lộn trong xã hội.”

“Ông thật sự chắc chắn, dượng tôi cái gì cũng không biết?” Trình Gia Dũng hỏi lại lần nữa.

“Cậu ta không biết gì hết!” Trần Bân đối với chuyện này vô cùng tự tin, ông ta giải thích lần nữa: “Lão Triệu, người này vừa hèn nhát vừa không có chủ kiến lại vừa sợ phiền phức. Đừng nói cậu ta không biết, nếu biết rõ có thể thế này sao?”

“Biết được sẽ giết người!”

Lời của Trình Gia Dũng đã trấn định được Tiêu Tiêu và Trần Bân, lẽ nào người bị hại Lâm Vân thật sự có liên quan đến Triệu Huy?

Nhưng Triệu Huy không phải cũng bị người ta giết hại rồi sao? Ai đã giết ông ta?

Sau khi Trình Gia Dũng và Trần Bân nói chuyện xong, đại khái đã đoán được, hung thủ rốt cuộc là ai?

Mọi thứ đã sẵn sàng, Trình Gia Dũng vẫn cần xác minh một việc, một việc đặc biệt quan trọng.

Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu đưa Trần Bân về siêu thị nhỏ, sau đó nhanh đến đội điều tra hình sự trên đảo tìm đội trưởng Vương.

Trên đường đi, Tiêu Tiêu không kiềm được mà hỏi cách nghĩ của Trình Gia Dũng: “Anh thật sự cho rằng, Lâm Vân do Triệu Huy giết sao?”

“Không thể sai được!” Trình Gia Dũng một chút cũng không nghi ngờ kết luận của mình.

“Nhưng Triệu Huy không phải cũng chết rồi sao? Ai giết ông ta?” Tiêu Tiêu cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị đóng băng rồi, đầu óc hoàn toàn không thể xoay chuyển được.

“Có vài chuyện, vẫn cần tìm đội trưởng Vương xác minh. Sau khi hỏi đội trưởng Vương, có thể xác định hung thủ giết dượng và dì là ai!”

“Anh làm sao lại biết, ông chủ siêu thị nhỏ với dì của anh quan hệ không bình thường, không phải đoán mò chứ?” Hiện tại trong đầu Tiêu Tiêu là một loạt câu hỏi tại sao? Mạch suy nghĩ của Trình Gia Dũng nhảy quá nhanh, cô hoàn toàn không theo kịp.

Trình Gia Dũng cười, nháy mắt với Tiêu Tiêu một cách bí ẩn, nói: “Không phải đoán, mà là nghe được!”

“Nghe được? Ai nói cho anh sao?”

“Em họ Tiểu Như!”

“Tiểu Như? Lúc Tiểu Như nói chuyện với anh, tôi cũng ở đấy mà! Nhưng tôi không nghe cô ấy nói chuyện dì nhỏ với Trần Bân, thậm chí ngay cả tên Trần Bân Tiểu Như đều không nhắc đến?” Tiêu Tiêu cũng chớp mắt, chẳng qua là cô hoang mang, lúc đó có phải cô đã bỏ lỡ điều gì không.

“Cô có nhớ em họ Tiểu Như nói về cuộc cãi vã giữa ông ngoại và dì nhỏ không?”

“Nhớ rõ!” Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng lại lần nữa nghi ngờ, “Tiểu Như không phải nói cô ấy không biết ông ngoại và dì nhỏ cãi nhau cái gì sao?”

“Tiểu Như đã nói với chúng ta hai câu quan trọng.”

“Câu gì?”

“Tiểu Như nói ông ngoại từng rất lớn tiếng răn dạy dì nhỏ “sống trong sung túc mà không biết, bản thân không đúng trước, còn bắt bẻ người khác”, cô nghĩ cẩn thận xem, một người phụ nữ trung niên đã có gia đình, bị bố nói như vậy, còn bị mắng đến khóc lớn. Sau trận cãi nhau to, cả hai người đều tránh né nói về chủ đề này, sau lưng không muốn để người trong nhà biết, vậy khả năng lớn nhất là gì?”

“Ngoại tình!” Tiêu Tiêu chưa nghĩ kỹ đã trực tiếp nói ra từ này.

Trình Gia Dũng gật đầu, tiếp tục phân tích: “Khi nghe em họ tiểu Như nói với tôi những lời này, tôi có thể đoán ra chuyện như thế nào rồi. Sau đó chúng tôi gặp Trần Bân đang lén lút theo dõi.”

“Ông ta rất giảo hoạt, mặc dù trong lòng bất an, nhưng miệng lại rất khéo đưa đẩy. Nhưng sau khi nghe tin dì nhỏ bị sát hại, cả người ông ta đều thay đổi, diễn không nổi nữa.”

“Khiếp sợ, kinh hoàng, thất tình, đau khổ, thất vọng, không gì che giấu được. Yêu một người không thể giấu giếm nổi, Trần Bân biểu hiện mất hồn lạc phách, tôi lập tức phán đoán ra, đối tượng ngoại tình của dì nhỏ chính là ông ta.”

“Hóa ra anh sớm đã phân tích rồi! Không hổ là Sherlock Holmes của đội cảnh sát!” Trong mắt Tiêu Tiêu đầy sự sùng bái và kính nể.

Trình Gia Dũng vô cùng tự tin vào năng lực làm việc của bản thân, nhưng được Tiêu Tiêu khen, vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng. Anh cúi đầu vô tình liếc nhìn Tiêu Tiêu.

Đôi mắt hạnh nhân long lanh của cô, nhìn Trình Gia Dũng đầy trìu mến.

Trong giây lát, Trình Gia Dũng không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, tất cả tình yêu chân thành của Tiêu Tiêu, đều trở thành ý cười trong mắt.

Đột nhiên Trình Gia Dũng phút chốc xuất thần, không phải nói, ánh mắt yêu một người là không thể giấu được ư?

Lẽ nào Tiêu Tiêu cũng có cảm tình với anh?

Trình Gia Dũng bắt đầu bị mê hoặc, mơ tưởng hão huyền….

“Chúng ta đến rồi!”

Trình Gia Dũng bị một câu của Tiêu Tiêu kéo về hiện thực, khi nhìn cô lần nữa, Tiêu Tiêu đã trở lại biểu hiện bình thường, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh thêm lần nữa.

Trình Gia Dũng lắc đầu thầm cười chính mình, con người khó tránh khỏi tự mình đa tình!

Nhưng thời điểm này, Trình Gia Dũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở về sẽ nói rõ với Trương Mộ Đồng, anh và cậu ta cùng chung số phận, cùng nhau rơi vào vòng xoáy tình yêu, không cách nào tự thoát khỏi.

Còn về phần Tiêu Tiêu sẽ chọn ai, đó là tự do của cô!

Khó có thể gặp được người mình thích, quãng đời còn lại rất quý giá, việc lựa chọn ở bên ai thật sự rất quan trọng!

Chỉ cách nhau vài giờ, đội trưởng Vương lại gặp Trình Gia Dũng, hai người tới đây thảo luận với anh ta tình tiết vụ án, đầu như thể muốn nổ tung.

Mật độ dân cư trên Đảo Dưa Hấu ít, tất cả hộ gia đình đều là bà con, trên cơ bản mọi người đều quen biết nhau, nếu nhà ai có một biến động nhỏ lập tức trong vòng vài ngày sẽ truyền ra khắp đảo.

Cũng chính vì môi trường và phong tục tập quán như vậy, trên đảo về căn bản toàn là những việc vụn vặt không dứt như lông gà vỏ tỏi, về chuyện lớn đặc biệt là những án hình sự như giết người phóng hỏa, một năm xảy ra không đến mấy lần.

Ai đã giết người trên đảo, không cần cảnh sát cố gắng phá án, dân làng cũng có thể trong vòng một tuần giúp đỡ giải quyết. Bởi vì họ đã quá quen thuộc lẫn nhau rồi, ai cãi nhau với ai, ai với ai xích mích, giữa bọn họ không có cái gọi là bí mật.

Vụ án của gia đình lão Lâm là trường hợp khó giải quyết nhất trong hơn 20 năm đội trưởng Vương làm cảnh sát hình sự.

Lúc vụ án vừa xảy ra, đội trưởng Vương như mọi khi, vận dụng các mối quan hệ công chúng để hiểu rõ động thái từng người nhà của lão Lâm trong nửa năm qua.

Nhưng điều đáng tiếc là đội trưởng Vương không tìm thấy bất kỳ manh mối có ích nào.

Lão Lâm, kể cả con gái, đám cháu của ông ấy, đều như trước kia, không kết thù với ai, cuộc sống trôi qua giống như xưa, không hề thay đổi.

Giết bọn họ là ai, ngay cả kẻ tình nghi thậm chí cũng tìm không ra.

Nếu không phải Trình Gia Dũng là cháu ngoại trai của Lâm Chấn, đội trưởng Vương trái lại càng cho rằng họ là đối tượng tình nghi.

Nếu nói về những thay đổi gần đây của gia đình lão Lâm, chính là đột nhiên sau khi ba vị khách đến, mới liên tiếp xảy ra tai nạn.

Đội cảnh sát hình sự xưa nay luôn nhàn rỗi, nay bởi vì vụ án gia đình lão Lâm mà tăng ba ca trực đêm, tổ chức cuộc họp khẩn cấp hai lần, mọi người đều vô cùng có ý kiến.

Kết quả thảo luận của đội trưởng Vương với đồng nghiệp của đội hình cảnh có hai điểm, thứ nhất, đây là vụ án chưa giải quyết, người nhà lão Lâm bị Thần Mèo Nhỏ nguyền rủa, ý Trời không thể làm trái!

Hai là hung thủ chính là cháu ngoại trai Trình Gia Dũng từ xa đến, anh là cảnh sát, có đầy đủ điều kiện thuận lợi, biết làm thế nào chống lại trinh sát, tránh để lại chứng cứ bất lợi cho mình.

Động cơ Trình Gia Dũng giết gia đình lão Lâm, đội trưởng Vương đều thay anh nghĩ ra, tranh giành tài sản!!!

Thèm muốn bất động sản và sản nghiệp của tổ tiên mà lão Lâm để lại cho toàn bộ dân làng, nghĩ tới nghĩ lui, hung thủ không ai khác ngoài Trình Gia Dũng.

Đội trưởng Vương thấy Trình Gia Dũng xuất hiện, cười đùa nói: “Nhanh như vậy lại gặp nhau rồi, tiểu Trình, cậu không phải đến tự thú chứ?”

Trình Gia Dũng ngây ra một lúc, sau đó hỏi ngược lại đội trưởng Vương: “Đội trưởng Vương, ý tưởng của anh là do ông cụ đức cao vọng trọng nào nói với anh sao?”

Đội trưởng Vương đỏ mặt, như bị nắm bím tóc, úp úp mở mở cả nửa ngày, suýt nữa thì hỏi, làm sao cậu biết được?

“Lần này đến tìm tôi, lại có chuyện gì?” Đội trưởng Vương đổi chủ đề, nhanh chóng giải vây cho bản thân.

“Tôi muốn tìm đội trưởng Vương giúp tôi điều tra người!”

“Ai?”

Đội trưởng Vương nhanh chóng cung cấp mạng lưới quan hệ mà Trình Gia Dũng muốn biết, hung thủ sắp sửa lộ diện rồi.

Có thể trong tay họ vẫn có Tiểu Bảo làm con tin!!!

Trình Gia Dũng lo lắng yêu cầu đội trưởng Vương nhanh chóng điều động cảnh sát truy bắt lão trung y Trần Kiến Dân cùng con rể trước đây của ông ta là Hàn Tuấn Tài.

“Rốt…. rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Đội trưởng Vương gấp đến độ đổ mồ hôi, nằm mơ cũng không muốn bắt chính là hai người này.

Triệu Kiến Dân cả đời mở một phòng khám trong làng, cứu vô số người, đức cao vọng trọng, anh ta có thể nghi ngờ Trình Gia Dũng, thật sự là được Triệu Kiến Dân chỉ bảo.

Hàn Tuấn Tài trong thôn thành thật hiếm có, mấy năm trước vợ mất, con gái cũng bị bệnh thần kinh, sống qua ngày cùng đứa con gái bị bệnh, là một người rất đáng thương.

Sau khi con gái Triệu Kiến Dân là Trần Tuệ qua đời, mối quan hệ giữa Triệu Kiến Dân với con rể Hàn Tuấn Tài càng căng thẳng, hiếm khi liên lạc.

Đội trưởng Vương nằm mơ cũng không nghĩ đến hung thủ sao có thể là hai người này được?

Nếu bắt sai người, lão trung y Triệu Kiến Dân bị oan, mỗi người một ngụm nước bọt nhổ vào thanh danh của làng, đội trưởng Vương chịu không nổi.

Vì để xác nhận đầy đủ, đội trưởng Vương vội vàng kéo Trình Gia Dũng, nói: “Tiểu Trình, trước tiên cậu ngồi xuống nói cụ thể cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?”

“Không kịp rồi, Triệu Kiến Dân dẫn Tiểu Bảo đi rồi.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi