CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Yeee

Beta: Yaann

Đôi mắt Trương Mộ Đồng tràn ra hào quang, giống như lập tức liền có thể nhịp nhàng phá án, hưng phấn hỏi Trình Gia Dũng: “Vợ Đoạn Thụy Sinh không phải nói chồng bà ta là một tên lăng nhăng sao, vì thế Hách Tố Văn rất có khả năng là một trong số rất nhiều tình nhân của ông ta? Công tử nhà giàu mua mấy cái đồ hàng hiệu tặng bạn gái là rất bình thường”!

Trình Gia Dũng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Trên lý thuyết có khả năng này! Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu như quan hệ của Đoạn Thụy Sinh với Hách Tố Văn thật sự không bình thường, tôi nghĩ đồng nghiệp trong quán chung quy cũng có thể nhìn ra manh mối, cho nên hiện tại hai chúng ta vẫn phải đi đến quán của Hách Tố Văn một chuyến”.

“Hiện tại à”? Mặt Trương Mộ Đồng lộ ra vẻ khó xử, nâng tay liếc nhìn thời gian.

“Buổi tối có việc”? Trình Gia Dũng nhìn ra sự trì hoãn của Trương Mộ Đồng, đã qua 5 giờ chiều, sớm đã nên tan làm rồi.

“Ừm! Có một việc rất quan trọng”!

Mặt Trương Mộ Đồng hơi hơi đỏ lên, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu tóc, nói: “7 giờ tối hôm nay em có hẹn với Tiêu Tiêu, hẹn cô ấy mấy lần rồi, cuối cùng cô ấy mới đồng ý”!

Thì ra Trương Mộ Đồng âm thầm hành động.

“Ồ! Vậy hẹn hò quan trọng”! Trình Gia Dũng gật gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười không mất phong độ.

Biết được Trương Mộ Đồng hẹn hò với Tiêu Tiêu suôn sẻ, trong lòng Trình Gia Dũng căng tức khó chịu không lý do.

Mặc kệ làm bao nhiêu lần xây dựng tâm lý, đến thời điểm này, nói không để bụng không khó chịu là giả.

“Chúc em thành công đi”!

Trương Mộ Đồng cảm thấy có thể hẹn được Tiêu Tiêu ra, bản thân cũng đã thành công 80%. Cậu ấy có chút đắc ý vênh váo, hưng phấn mà giơ tay ra dự định cùng Trình Gia Dũng đập tay chúc mừng.

Trình Gia Dũng dừng sức mà đập trở lại, Trương Mộ Đồng liếc mắt nhìn thoáng Trình Gia Dũng, anh vẫn luôn cười, nhưng cằm đã căng cứng, nụ cười nặn ra rất miễn cưỡng.

Sau lần cuối cùng Trương Mộ Đồng nổi giận với Trình Gia Dũng, lần nữa nhắc đến đề tài ‘Tiêu Tiêu’, hai người ở chung cứ không tự nhiên, giống như cách một tầng vật cản nhìn không thấy hình dáng.

Tiêu Tiêu đến nhà hàng trước giờ hẹn, chọn bàn gần cửa lớn, chuẩn bị nói xong hai câu thuận tiện rời đi.

Đối với cuộc hẹn lần này, Tiêu Tiêu một chút cũng không mong đợi. Trương Mộ Đồng năm lần bảy lượt mà hẹn cô vài lần, nói là có việc quan trọng muốn nói riêng với cô.

Tiêu Tiêu tự cho rằng không quá thân với Trương Mộ Đồng, giữa hai người bọn họ có thể có chuyện quan trọng gì phải gặp mặt nói chuyện?

Bình thường Tiêu Tiêu rất ghét đơn độc gặp mặt ăn cơm với bạn bè không quá thân, nhưng bọn họ dù sao cũng tính là đồng nghiệp, cách mấy ngày không tránh được phải chạm mặt một lần, luôn từ chối cũng có vẻ bản thân không quá lễ phép.

Sau khi Tiêu Tiêu làm việc, cũng đang cố gắng học tập sửa đổi tính cách của bản thân, dù sao người là tập tính xã hội, cô dù sao cũng phải học giao tiếp với những người khác nhau.

Ôm thái độ thay đổi bản thân, Tiêu Tiêu cuối cùng chấp nhận lời mời của Trương Mộ Đồng.

Sau khi tiến vào nhà hàng nhìn thấy khung cảnh, Tiêu Tiêu liền hối hận rồi!

Trong nhà hàng mở nhạc êm dịu, khoảng cách giữa các bàn rất xa, tính riêng tư giữa các khách nhân rất cao. Những bàn ăn có khách đều là có đôi có cặp thân mật nói chuyện, bày trí ở đây vừa nhìn là biết chính là nhà hàng tình nhân.

Lát nữa gặp mặt Trương Mộ Đồng cô phải nói cái gì?

Có phải còn phải hao tâm đón ý với lời hỏi han của Trương Mộ Đồng?

Vừa nghĩ đến những chuyện phiền phức này, Tiêu Tiêu liền hối hận bản thân suy xét không chu toàn, dễ dàng đáp ứng với Trương Mộ Đồng.

Tiêu Tiêu nóng lòng mà chờ mong Trương Mộ Đồng có thể sớm chút xuất hiện, nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn khiến cô lo lắng.

Khi Trương Mộ Đồng rốt cuộc xuất hiện ở cửa, cậu ấy ở trong trạng thái hoàn toàn mới, càng dọa Tiêu Tiêu một trận.

Trương Mộ Đồng đổi một bộ âu phục màu xanh ngọc, giống như chuẩn bị tham gia tiệc tối, Tiêu Tiêu sớm nhìn quen các cảnh sát hình sự ăn mặc giản dị, phong cách ăn mặc quần áo chính thống như vậy làm Tiêu Tiêu nhìn thấy rất không tự nhiên.

Nhưng làm Tiêu Tiêu không có khả năng chấp nhận nhất là bó hoa hồng đỏ lóa mắt trong tay Trương Mộ Đồng.

Phản ứng của Tiêu Tiêu lại trì độn, cũng đại khái đoán được nguyên nhân Trương Mộ Đồng hẹn cô tới.

Mặc dù cô cũng dự đoán là kết quả này, nhưng Tiêu Tiêu biết bối cảnh gia đình Trương Mộ Đồng, với điều kiện của cậu ấy, Tiêu Tiêu cảm thấy là bản thân nghĩ nhiều rồi. Trương Mộ Đồng sẽ không thích dạng như cô, người con gái mọi mặt đều bình thường lại không có gì đặc sắc.

Trước mắt xem ra, Tiêu Tiêu tính sai, mục đích của Trương Mộ Đồng không thể rõ ràng hơn nữa, nguyện vọng muốn nhanh chóng bỏ trốn của Tiêu Tiêu càng thêm mãnh liệt.

Trương Mộ Đồng đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, rất lịch thiệp mà đem hoa tươi trong tay đưa đến trong tay Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu đem đôi mắt đừng nhìn nơi khác, do dự nửa ngày, mới đứng lên nhận hoa.

“Tôi đến trễ rồi! Cô đợi rất lâu rồi nhỉ”? Trương Mộ Đồng cầm thực đơn, chuẩn bị gọi nhiều món.

“Tôi cũng vừa mới đến”!

Tiêu Tiêu quay đầu sang một bên, trả lời một câu, đôi mắt vẫn luôn không rơi vào bên Trương Mộ Đồng.

“Chúng ta muốn hai phần bò bít tết, một phần tôm hùm, lại đến một chai rượu vang đỏ, như thế nào”? Trương Mộ Đồng nhìn thực đơn, vừa gọi món vừa trưng cầu ý kiến của Tiêu Tiêu.

“Tôi không đói! Một ly nước lọc là được”!

Từ lúc Trương Mộ Đồng vào cửa, Tiêu Tiêu liền không có dự định tiếp tục ăn bữa cơm này với cậu ấy, cho cậu ấy ảo tưởng, Tiêu Tiêu đã rất hối hận rồi!

Hiện tại cô dự tính đem lời cần nói nói cho rõ ràng, chuồn ngay lập tức.

Một bầu nhiệt huyết của Trương Mộ Đồng bị một gáo nước lạnh của Tiêu Tiêu tưới cho lạnh thấu tim, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nhịn không được dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.

Trương Mộ Đồng toét miệng muốn biểu hiện tinh thần quý ông, nhưng hoàn toàn cười không nổi, cậu đặt thực đơn xuống nói với nhân viên phục vụ đang chờ ghi chép: “Vậy lát nữa chúng tôi lại gọi món, lấy hai ly đồ uống trước đi”!

Trương Mộ Đồng thanh giọng một chút, ngại ngùng mà nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu căn bản không nhìn cậu ấy.

Tên đã lên dây, bắn hay là không bắn?

Dưới tình huống này, dùng chân để nghĩ, Trương Mộ Đồng cũng có thể đoán được kết quả là gì!

Nhưng mà không dễ dàng gì mới đợi được cơ hội này, cái gì cũng không nói liền từ bỏ rồi?

Trương Mộ Đồng cho dù nghĩ kiểu nào cũng không cam lòng.

Nếu đã đến cũng đến rồi, cái gì cũng không dám nói, liền xám xịt mà trở về? Quá không phải là đàn ông! Cho dù thế nào đi nữa cũng là chết, ôm tâm lý trúng lớn mà thử một lần.

“Tiêu Tiêu à”! Trương Mộ Đồng quyết tâm, chuẩn bị thổ lộ.

Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu qua, rất nghiêm túc mà nói với Trương Mộ Đồng: “Nếu như tôi có thể nghe được âm thanh của quỷ, anh vẫn bằng lòng mặt đối mặt nói chuyện với tôi như thế này sao”?

Tiêu Tiêu cũng không phải cố ý dọa Trương Mộ Đồng, cô chỉ muốn làm người đối diện triệt để hiểu rõ cô, hiểu rõ chỗ đặc biệt của cô.

Có thể nghe thấy âm thanh của quỷ?

Trương Mộ Đồng từ nhỏ đến lớn, không sợ trời không sợ đất, nhưng đặc biệt mẫn cảm với từ ‘quỷ’ này, vừa nghe được chữ này xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ mười.

Sống lưng Trương Mộ Đồng ớn lạnh, kinh khủng mà nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Tiêu Tiêu.

Quỷ từ tâm sinh!

Lúc này Trương Mộ Đồng lại nhìn Tiêu Tiêu lần nữa, ánh mắt trống rỗng, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy không thích hợp lắm!

Trương Mộ Đồng cố gắng áp chế tiếng tim đập không nghe lời của bản thân, chột dạ nói: “Tiêu Tiêu, cô nói bậy cái gì vậy”?

“Tôi không nói bậy, bắt đầu từ lúc tôi năm tuổi có kí ức, liền có thể nghe được âm thanh người khác không nghe được. Lúc đầu bố mẹ cho rằng tôi là thần kinh có vấn đề, xuất hiện ảo thính, sau đó mới biết những âm thanh tôi nghe được đó cũng không phải ảo tưởng của tôi, mà là lời kêu gọi của oan hồn. Cho đến hiện tại, tôi cũng là mỗi đêm phải nói chuyện với những oan hồn đó”.

“Mỗi đêm…với những oan hồn…nói…trò chuyện”?

Trán Trương Mộ Đồng chảy mồ hôi lạnh, chân không ngừng run rẩy, triệu chứng lo lắng dữ dội, làm cậu ấy nói chuyện miệng cũng không chịu sự chi phối của đại não.

Tiêu Tiêu càng nói càng mơ hồ, nhưng mỗi câu mỗi chữ cô nói đều là biểu cảm nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa.

“Tôi nói đều là sự thật, mấy ngày trước còn có một oan hồn nói với tôi, người tiếp xúc với tôi cũng sẽ mang đến vận xui”!

Lời nói của Tiêu Tiêu làm giá trị lo âu của Trương Mộ Đồng sắp bùng nổ, đột nhiên cậu ấy nhảy dựng lên từ trên bàn, nhìn ánh mắt của Tiêu Tiêu thật sự giống như đang nhìn một nữ quỷ.

Hết thảy giống như diễn kịch được chuẩn bị kỹ càng, bên trên nhà hàng treo cây xanh, dây thừng đột nhiên đứt đoạn, không nghiêng không lệch vừa vặn nện lên trên đầu Trương Mộ Đồng.

Trương Mộ Đồng ui da một tiếng, ngay cả phản ứng cũng không có, cả một chậu hoa đất toàn bộ úp lên đầu cậu.

May mà chậu hoa là nhựa, trọng lượng nhẹ, nện lên trên đầu cũng không khiến Trương Mộ Đồng bị thương.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng thấy xảy ra tình huống cũng chạy đến, giúp Trương Mộ Đồng xử lý đất còn lại trên đầu, một nhân viên phục vụ còn đặc biệt buồn bực nói một câu: “Thật đúng là kỳ quái, dây thừng treo chậu hoa này rất chắc chắn, làm sao lại rớt xuống, thật là gặp quỷ rồi”!

Lại là gặp quỷ?

Lúc này Trương Mộ Đồng thật sự là một phút cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi xui xẻo này, cậu ấy xấu hổ lại chật vật, chủ động tạm biệt trước với Tiêu Tiêu, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn lẹ.

Tiêu Tiêu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trương Mộ Đồng, tự giễu mà cười cười!

Thẳng thắn chính là kết thúc, tố chất đặc thù của cô, làm sao sẽ có người không để ý chứ?

Tiêu Tiêu chỉ là đơn giản giới thiệu tình huống của bản thân, Trương Mộ Đồng liền hoàn toàn không có ý muốn thổ lộ nữa.

Mặc dù tránh thoát sự xấu hổ khi cự tuyệt đối phương, nhưng thông qua chuyện ngày hôm nay, cũng làm Tiêu Tiêu càng rõ ràng, sẽ không có người thích cô!

Có lẽ cô nên sớm làm tốt chuẩn bị sống cô độc hết đời!

Biết được tối hôm nay Trương Mộ Đồng muốn thổ lộ với Tiêu Tiêu, tim Trình Gia Dũng vẫn luôn thấp thỏm, làm cái gì cũng không vào trạng thái, tim cảm giác bị lắc lư ở không trung.

Sau khi tan làm về nhà, Trình Gia Dũng một chút cũng không cảm thấy đói, ngay cả cơm tối cũng không ăn, ngồi không yên mà đi lòng vòng trong nhà.

Anh cách vài phút lại lẻn đến cửa, áp tai vào cửa, giống như một chú chó nhỏ mong ngóng chủ nhân về nhà.

Không dễ dàng gì mới đợi được tiếng cửa thang máy, Trình Gia Dũng cũng không bận tâm đến việc chuẩn bị lời mở đầu lúc gặp mặt, sau khi anh trực tiếp mở ra cửa lớn, hiền lành mà nhìn Tiêu Tiêu vừa mới trở về.

Tiêu Tiêu ôm một bó hoa hồng lớn từ trong thang máy bước ra, bị Trình Gia Dũng đột nhiên mở cửa dọa một trận, nhìn anh giống như tên ngốc ở cửa thôn, há miệng nghiêng đầu chuẩn bị nói gì đó với cô.

Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ hỏi: “Tìm tôi à”?

Trình Gia Dũng do dự một chút, đôi mắt liếc tới hoa trên tay cô, trong lòng lạnh đi một nửa, hỏi: “Đi hẹn hò à”!

Tiêu Tiêu mới chú ý đến hoa hồng chói mắt trong tay, cô theo bản năng mà giấu hoa ra sau lưng, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Trương Mộ Đồng đem đến đó, cậu ấy vẫn chưa kịp đến lấy đi”!

Trình Gia Dũng không có cẩn thận nghe thâm ý trong lời nói của Tiêu Tiêu, liền cảm thấy lời này giống như một tiếng sấm, nổ đến mức đầu anh ong ong.

Trình Gia Dũng đột nhiên toàn thân vô lực, như khinh khí cầu bị xì hơi, cả người đều không ổn!

Hoa cũng nhận rồi, xem ra tiểu tử Mộ Đồng này là tiến triển thuận lợi, bản thân là hoàn toàn không có hy vọng rồi. Editor: Yeee

Beta: Yaann

Đôi mắt Trương Mộ Đồng tràn ra hào quang, giống như lập tức liền có thể nhịp nhàng phá án, hưng phấn hỏi Trình Gia Dũng: “Vợ Đoạn Thụy Sinh không phải nói chồng bà ta là một tên lăng nhăng sao, vì thế Hách Tố Văn rất có khả năng là một trong số rất nhiều tình nhân của ông ta? Công tử nhà giàu mua mấy cái đồ hàng hiệu tặng bạn gái là rất bình thường”!

Trình Gia Dũng gật gật đầu, mỉm cười nói: “Trên lý thuyết có khả năng này! Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu như quan hệ của Đoạn Thụy Sinh với Hách Tố Văn thật sự không bình thường, tôi nghĩ đồng nghiệp trong quán chung quy cũng có thể nhìn ra manh mối, cho nên hiện tại hai chúng ta vẫn phải đi đến quán của Hách Tố Văn một chuyến”.

“Hiện tại à”? Mặt Trương Mộ Đồng lộ ra vẻ khó xử, nâng tay liếc nhìn thời gian.

“Buổi tối có việc”? Trình Gia Dũng nhìn ra sự trì hoãn của Trương Mộ Đồng, đã qua 5 giờ chiều, sớm đã nên tan làm rồi.

“Ừm! Có một việc rất quan trọng”!

Mặt Trương Mộ Đồng hơi hơi đỏ lên, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu tóc, nói: “7 giờ tối hôm nay em có hẹn với Tiêu Tiêu, hẹn cô ấy mấy lần rồi, cuối cùng cô ấy mới đồng ý”!

Thì ra Trương Mộ Đồng âm thầm hành động.

“Ồ! Vậy hẹn hò quan trọng”! Trình Gia Dũng gật gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười không mất phong độ.

Biết được Trương Mộ Đồng hẹn hò với Tiêu Tiêu suôn sẻ, trong lòng Trình Gia Dũng căng tức khó chịu không lý do.

Mặc kệ làm bao nhiêu lần xây dựng tâm lý, đến thời điểm này, nói không để bụng không khó chịu là giả.

“Chúc em thành công đi”!

Trương Mộ Đồng cảm thấy có thể hẹn được Tiêu Tiêu ra, bản thân cũng đã thành công 80%. Cậu ấy có chút đắc ý vênh váo, hưng phấn mà giơ tay ra dự định cùng Trình Gia Dũng đập tay chúc mừng.

Trình Gia Dũng dừng sức mà đập trở lại, Trương Mộ Đồng liếc mắt nhìn thoáng Trình Gia Dũng, anh vẫn luôn cười, nhưng cằm đã căng cứng, nụ cười nặn ra rất miễn cưỡng.

Sau lần cuối cùng Trương Mộ Đồng nổi giận với Trình Gia Dũng, lần nữa nhắc đến đề tài ‘Tiêu Tiêu’, hai người ở chung cứ không tự nhiên, giống như cách một tầng vật cản nhìn không thấy hình dáng.

Tiêu Tiêu đến nhà hàng trước giờ hẹn, chọn bàn gần cửa lớn, chuẩn bị nói xong hai câu thuận tiện rời đi.

Đối với cuộc hẹn lần này, Tiêu Tiêu một chút cũng không mong đợi. Trương Mộ Đồng năm lần bảy lượt mà hẹn cô vài lần, nói là có việc quan trọng muốn nói riêng với cô.

Tiêu Tiêu tự cho rằng không quá thân với Trương Mộ Đồng, giữa hai người bọn họ có thể có chuyện quan trọng gì phải gặp mặt nói chuyện?

Bình thường Tiêu Tiêu rất ghét đơn độc gặp mặt ăn cơm với bạn bè không quá thân, nhưng bọn họ dù sao cũng tính là đồng nghiệp, cách mấy ngày không tránh được phải chạm mặt một lần, luôn từ chối cũng có vẻ bản thân không quá lễ phép.

Sau khi Tiêu Tiêu làm việc, cũng đang cố gắng học tập sửa đổi tính cách của bản thân, dù sao người là tập tính xã hội, cô dù sao cũng phải học giao tiếp với những người khác nhau.

Ôm thái độ thay đổi bản thân, Tiêu Tiêu cuối cùng chấp nhận lời mời của Trương Mộ Đồng.

Sau khi tiến vào nhà hàng nhìn thấy khung cảnh, Tiêu Tiêu liền hối hận rồi!

Trong nhà hàng mở nhạc êm dịu, khoảng cách giữa các bàn rất xa, tính riêng tư giữa các khách nhân rất cao. Những bàn ăn có khách đều là có đôi có cặp thân mật nói chuyện, bày trí ở đây vừa nhìn là biết chính là nhà hàng tình nhân.

Lát nữa gặp mặt Trương Mộ Đồng cô phải nói cái gì?

Có phải còn phải hao tâm đón ý với lời hỏi han của Trương Mộ Đồng?

Vừa nghĩ đến những chuyện phiền phức này, Tiêu Tiêu liền hối hận bản thân suy xét không chu toàn, dễ dàng đáp ứng với Trương Mộ Đồng.

Tiêu Tiêu nóng lòng mà chờ mong Trương Mộ Đồng có thể sớm chút xuất hiện, nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn khiến cô lo lắng.

Khi Trương Mộ Đồng rốt cuộc xuất hiện ở cửa, cậu ấy ở trong trạng thái hoàn toàn mới, càng dọa Tiêu Tiêu một trận.

Trương Mộ Đồng đổi một bộ âu phục màu xanh ngọc, giống như chuẩn bị tham gia tiệc tối, Tiêu Tiêu sớm nhìn quen các cảnh sát hình sự ăn mặc giản dị, phong cách ăn mặc quần áo chính thống như vậy làm Tiêu Tiêu nhìn thấy rất không tự nhiên.

Nhưng làm Tiêu Tiêu không có khả năng chấp nhận nhất là bó hoa hồng đỏ lóa mắt trong tay Trương Mộ Đồng.

Phản ứng của Tiêu Tiêu lại trì độn, cũng đại khái đoán được nguyên nhân Trương Mộ Đồng hẹn cô tới.

Mặc dù cô cũng dự đoán là kết quả này, nhưng Tiêu Tiêu biết bối cảnh gia đình Trương Mộ Đồng, với điều kiện của cậu ấy, Tiêu Tiêu cảm thấy là bản thân nghĩ nhiều rồi. Trương Mộ Đồng sẽ không thích dạng như cô, người con gái mọi mặt đều bình thường lại không có gì đặc sắc.

Trước mắt xem ra, Tiêu Tiêu tính sai, mục đích của Trương Mộ Đồng không thể rõ ràng hơn nữa, nguyện vọng muốn nhanh chóng bỏ trốn của Tiêu Tiêu càng thêm mãnh liệt.

Trương Mộ Đồng đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, rất lịch thiệp mà đem hoa tươi trong tay đưa đến trong tay Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu đem đôi mắt đừng nhìn nơi khác, do dự nửa ngày, mới đứng lên nhận hoa.

“Tôi đến trễ rồi! Cô đợi rất lâu rồi nhỉ”? Trương Mộ Đồng cầm thực đơn, chuẩn bị gọi nhiều món.

“Tôi cũng vừa mới đến”!

Tiêu Tiêu quay đầu sang một bên, trả lời một câu, đôi mắt vẫn luôn không rơi vào bên Trương Mộ Đồng.

“Chúng ta muốn hai phần bò bít tết, một phần tôm hùm, lại đến một chai rượu vang đỏ, như thế nào”? Trương Mộ Đồng nhìn thực đơn, vừa gọi món vừa trưng cầu ý kiến của Tiêu Tiêu.

“Tôi không đói! Một ly nước lọc là được”!

Từ lúc Trương Mộ Đồng vào cửa, Tiêu Tiêu liền không có dự định tiếp tục ăn bữa cơm này với cậu ấy, cho cậu ấy ảo tưởng, Tiêu Tiêu đã rất hối hận rồi!

Hiện tại cô dự tính đem lời cần nói nói cho rõ ràng, chuồn ngay lập tức.

Một bầu nhiệt huyết của Trương Mộ Đồng bị một gáo nước lạnh của Tiêu Tiêu tưới cho lạnh thấu tim, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nhịn không được dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.

Trương Mộ Đồng toét miệng muốn biểu hiện tinh thần quý ông, nhưng hoàn toàn cười không nổi, cậu đặt thực đơn xuống nói với nhân viên phục vụ đang chờ ghi chép: “Vậy lát nữa chúng tôi lại gọi món, lấy hai ly đồ uống trước đi”!

Trương Mộ Đồng thanh giọng một chút, ngại ngùng mà nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu căn bản không nhìn cậu ấy.

Tên đã lên dây, bắn hay là không bắn?

Dưới tình huống này, dùng chân để nghĩ, Trương Mộ Đồng cũng có thể đoán được kết quả là gì!

Nhưng mà không dễ dàng gì mới đợi được cơ hội này, cái gì cũng không nói liền từ bỏ rồi?

Trương Mộ Đồng cho dù nghĩ kiểu nào cũng không cam lòng.

Nếu đã đến cũng đến rồi, cái gì cũng không dám nói, liền xám xịt mà trở về? Quá không phải là đàn ông! Cho dù thế nào đi nữa cũng là chết, ôm tâm lý trúng lớn mà thử một lần.

“Tiêu Tiêu à”! Trương Mộ Đồng quyết tâm, chuẩn bị thổ lộ.

Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu qua, rất nghiêm túc mà nói với Trương Mộ Đồng: “Nếu như tôi có thể nghe được âm thanh của quỷ, anh vẫn bằng lòng mặt đối mặt nói chuyện với tôi như thế này sao”?

Tiêu Tiêu cũng không phải cố ý dọa Trương Mộ Đồng, cô chỉ muốn làm người đối diện triệt để hiểu rõ cô, hiểu rõ chỗ đặc biệt của cô.

Có thể nghe thấy âm thanh của quỷ?

Trương Mộ Đồng từ nhỏ đến lớn, không sợ trời không sợ đất, nhưng đặc biệt mẫn cảm với từ ‘quỷ’ này, vừa nghe được chữ này xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ mười.

Sống lưng Trương Mộ Đồng ớn lạnh, kinh khủng mà nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Tiêu Tiêu.

Quỷ từ tâm sinh!

Lúc này Trương Mộ Đồng lại nhìn Tiêu Tiêu lần nữa, ánh mắt trống rỗng, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy không thích hợp lắm!

Trương Mộ Đồng cố gắng áp chế tiếng tim đập không nghe lời của bản thân, chột dạ nói: “Tiêu Tiêu, cô nói bậy cái gì vậy”?

“Tôi không nói bậy, bắt đầu từ lúc tôi năm tuổi có kí ức, liền có thể nghe được âm thanh người khác không nghe được. Lúc đầu bố mẹ cho rằng tôi là thần kinh có vấn đề, xuất hiện ảo thính, sau đó mới biết những âm thanh tôi nghe được đó cũng không phải ảo tưởng của tôi, mà là lời kêu gọi của oan hồn. Cho đến hiện tại, tôi cũng là mỗi đêm phải nói chuyện với những oan hồn đó”.

“Mỗi đêm…với những oan hồn…nói…trò chuyện”?

Trán Trương Mộ Đồng chảy mồ hôi lạnh, chân không ngừng run rẩy, triệu chứng lo lắng dữ dội, làm cậu ấy nói chuyện miệng cũng không chịu sự chi phối của đại não.

Tiêu Tiêu càng nói càng mơ hồ, nhưng mỗi câu mỗi chữ cô nói đều là biểu cảm nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa.

“Tôi nói đều là sự thật, mấy ngày trước còn có một oan hồn nói với tôi, người tiếp xúc với tôi cũng sẽ mang đến vận xui”!

Lời nói của Tiêu Tiêu làm giá trị lo âu của Trương Mộ Đồng sắp bùng nổ, đột nhiên cậu ấy nhảy dựng lên từ trên bàn, nhìn ánh mắt của Tiêu Tiêu thật sự giống như đang nhìn một nữ quỷ.

Hết thảy giống như diễn kịch được chuẩn bị kỹ càng, bên trên nhà hàng treo cây xanh, dây thừng đột nhiên đứt đoạn, không nghiêng không lệch vừa vặn nện lên trên đầu Trương Mộ Đồng.

Trương Mộ Đồng ui da một tiếng, ngay cả phản ứng cũng không có, cả một chậu hoa đất toàn bộ úp lên đầu cậu.

May mà chậu hoa là nhựa, trọng lượng nhẹ, nện lên trên đầu cũng không khiến Trương Mộ Đồng bị thương.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng thấy xảy ra tình huống cũng chạy đến, giúp Trương Mộ Đồng xử lý đất còn lại trên đầu, một nhân viên phục vụ còn đặc biệt buồn bực nói một câu: “Thật đúng là kỳ quái, dây thừng treo chậu hoa này rất chắc chắn, làm sao lại rớt xuống, thật là gặp quỷ rồi”!

Lại là gặp quỷ?

Lúc này Trương Mộ Đồng thật sự là một phút cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi xui xẻo này, cậu ấy xấu hổ lại chật vật, chủ động tạm biệt trước với Tiêu Tiêu, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn lẹ.

Tiêu Tiêu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trương Mộ Đồng, tự giễu mà cười cười!

Thẳng thắn chính là kết thúc, tố chất đặc thù của cô, làm sao sẽ có người không để ý chứ?

Tiêu Tiêu chỉ là đơn giản giới thiệu tình huống của bản thân, Trương Mộ Đồng liền hoàn toàn không có ý muốn thổ lộ nữa.

Mặc dù tránh thoát sự xấu hổ khi cự tuyệt đối phương, nhưng thông qua chuyện ngày hôm nay, cũng làm Tiêu Tiêu càng rõ ràng, sẽ không có người thích cô!

Có lẽ cô nên sớm làm tốt chuẩn bị sống cô độc hết đời!

Biết được tối hôm nay Trương Mộ Đồng muốn thổ lộ với Tiêu Tiêu, tim Trình Gia Dũng vẫn luôn thấp thỏm, làm cái gì cũng không vào trạng thái, tim cảm giác bị lắc lư ở không trung.

Sau khi tan làm về nhà, Trình Gia Dũng một chút cũng không cảm thấy đói, ngay cả cơm tối cũng không ăn, ngồi không yên mà đi lòng vòng trong nhà.

Anh cách vài phút lại lẻn đến cửa, áp tai vào cửa, giống như một chú chó nhỏ mong ngóng chủ nhân về nhà.

Không dễ dàng gì mới đợi được tiếng cửa thang máy, Trình Gia Dũng cũng không bận tâm đến việc chuẩn bị lời mở đầu lúc gặp mặt, sau khi anh trực tiếp mở ra cửa lớn, hiền lành mà nhìn Tiêu Tiêu vừa mới trở về.

Tiêu Tiêu ôm một bó hoa hồng lớn từ trong thang máy bước ra, bị Trình Gia Dũng đột nhiên mở cửa dọa một trận, nhìn anh giống như tên ngốc ở cửa thôn, há miệng nghiêng đầu chuẩn bị nói gì đó với cô.

Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ hỏi: “Tìm tôi à”?

Trình Gia Dũng do dự một chút, đôi mắt liếc tới hoa trên tay cô, trong lòng lạnh đi một nửa, hỏi: “Đi hẹn hò à”!

Tiêu Tiêu mới chú ý đến hoa hồng chói mắt trong tay, cô theo bản năng mà giấu hoa ra sau lưng, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Trương Mộ Đồng đem đến đó, cậu ấy vẫn chưa kịp đến lấy đi”!

Trình Gia Dũng không có cẩn thận nghe thâm ý trong lời nói của Tiêu Tiêu, liền cảm thấy lời này giống như một tiếng sấm, nổ đến mức đầu anh ong ong.

Trình Gia Dũng đột nhiên toàn thân vô lực, như khinh khí cầu bị xì hơi, cả người đều không ổn!

Hoa cũng nhận rồi, xem ra tiểu tử Mộ Đồng này là tiến triển thuận lợi, bản thân là hoàn toàn không có hy vọng rồi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi