CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: ph

Beta: An Nhiên

Trình Gia Dũng mới ngủ được chưa đầy ba tiếng liền bị tỉnh dậy bởi sự oanh tạc của 2 lần tiếng chuông điện thoại và 3 lần tiếng chuông báo thức. Anh giãy giụa đứng dậy, rửa mặt bằng nước lạnh rồi vội vàng chạy đến đội.

Vốn Trình Gia Dũng cho rằng mình có thể là người chăm chỉ nhất, đến phòng làm việc đầu tiên, nhưng không ngờ Vương Vũ còn đến sớm hơn cả anh. Khi anh vào phòng làm việc, Vương Vũ vừa để điện thoại ở trong tay xuống.

Nhìn thấy Trình Gia Dũng, trong mắt của Vương Vũ lập tức tràn đầy ánh sáng phấn khởi, cậu ấy sốt ruột báo cáo tình hình: “Đội trưởng Trình, em đã gọi điện thoại liên hệ với nhân chứng thời gian cho Đoạn Thụy Dân là Thẩm Ngộ. Ông ta sống một mình ở đây, không có người nhà, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. Cảnh sát khu vực ở nơi ở trên hộ khẩu của ông ta vừa mới gọi điện thoại tới bảo là đã điều tra được ghi chép xuất cảnh của Thẩm Ngộ. Hiện tại ông ta đang ở nước ngoài, không biết bao giờ mới về!”

Hiệu suất làm việc của người trẻ tuổi thật cao!

Trình Gia Dũng vỗ vỗ vai Vương Vũ, nói cậu ấy vất vả rồi. Anh nói một mình: “Xem ra Đoạn Thụy Dân này đánh vào sự chênh lệch về thời gian của chúng ta. Ông ta sớm đã biết rằng nhân chứng về mặt thời gian cho ông ta sẽ không về trong thời gian ngắn.”

“Đội trưởng Trình, thế chúng ta phải làm sao? Vẫn không tóm được Đoạn Thụy Dân à?” Vương Vũ sốt ruột vì khó lắm mới có một chút manh mối.

Trình Gia Dũng lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nếu nhân chứng về mặt thời gian của ông ta không bác bỏ bằng chứng không có mặt ở hiện trường của Đoạn Thụy Dân, thì không thể nói Đoạn Thụy Dân lại nói dối được. Tình hình hiện giờ chính là vẫn không có bằng chứng phạm tội của ông ta.

Vương Vũ ngồi ở trên ghế có chút nản lòng. Cậu ấy bực bội lật qua lật lại điện thoại, một đêm không ngủ, gọi điện thoại cả tối, làm tốn cả đống công!

Đã cho đi đương nhiên là muốn được nhận lại, Trình Gia Dũng đặc biệt hiểu Vương Vũ. Lúc anh mới đi làm cũng có thái độ như vậy, tình huống kết quả không đúng với những gì mong muốn đều chiếm phần lớn.

Muốn có tâm trạng bình thường vẫn còn phải trải qua muôn vàn thử thách “thất bại” mới được!

Trình Gia Dũng nhìn Vương Vũ nhanh như vậy đã mất kiên nhẫn liền nhanh chóng động viên cậu ấy, thuận tiện đưa ra một chút phương hướng mới mà anh cân nhắc: “Tiểu Vương, những cuộc điện thoại cậu gọi cả tối nay không vô ích, ít nhất biết được Đoạn Thụy Dân đang cố ý kéo dài thời gian của chúng ta, trong lòng nhất định có quỷ! Phạm tội nhất định sẽ để lại kẽ hở, cậu quên rồi, Đoạn Thụy Dân để lại cho chúng ta một người rất quan trọng – Lâm Quang!”

Tròng mắt Vương Vũ xoay vài vòng, ánh mắt lại sáng rực lên. Cậu ấy giống như được bơm máu gà, hưng phấn từ trên ghế nhảy bật lên, nói: “Giờ em đưa Lâm Quang quay lại, thẩm vấn kĩ lưỡng!”

Vương Vũ chạy ra ngoài như một làn gió. Đã thức một đêm rồi nhưng lại không thấy cậu ấy mệt mỏi chút nào.

Trình Gia Dũng lắc lắc cái vai mỏi của mình, hâm mộ cảm thán một câu: “Trẻ tuổi tốt thật đấy!”

Chưa đầy nửa tiếng, Vương Vũ đã thuận lợi đưa Lâm Quang về. Dường như đã có chuẩn bị từ trước, Lâm Quang cũng không có thể hiển ra vẻ bất ngờ quá lớn.

Thấy Trình Gia Dũng đến hỏi, Lâm Quang cười đùa cợt nhả như là gặp được khách hàng thân thiết của hắn ta, đứng lên chứng minh mình trong sạch: “Đồng chí cảnh sát, thật sự tôi không làm chuyện phạm pháp gì mà!”

Trình Gia Dũng để sổ ghi chép ở trong tay xuống bàn, vòng vo với Lâm Quang một hồi rồi anh bỗng nhiên nâng cao giọng lên, chất vấn hắn ta: “Không phạm pháp? Thế rốt cuộc mấy khoản tiền gửi ngân hàng có định mức lớn trong tài khoản ngân hàng một năm nay của cậu ở đâu ra?”

Trong lòng Lâm Quang sợ hãi. Hắn ta làm theo chỉ thị của Đoạn Thụy Dân nên hắn cũng đã âm thầm luyện diễn vô số lần trường hợp bị cảnh sát hỏi này rồi.

Nhưng hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới sẽ giải thích như thế nào việc có nhiều tiền trong tài khoản?

Thực ra việc này không thể trách Đoạn Thụy Dân. Mỗi lần Đoạn Thụy Dân đều đưa cho hắn ta tiền mặt, đồng thời dặn dò hắn ta hết lần này đến lần khác nhất thiết không được cất số tiền lớn trong tài khoản của mình, tránh không chứng minh mình trong sạch được!

Lâm Quang đã quen với những tháng ngày nghèo khó nên để nhiều tiền mặt như vậy bên người làm hắn ta luôn cảm thấy trong lòng không yên. Hắn ta liền không làm theo lời dặn dò của Đoạn Thụy Dân, lén lút mở một tài khoản ngân hàng rồi cất hết tiền vào trong đấy. Hắn ta không ngờ được cảnh sát sẽ điều tra rõ như vậy!

Tiền lương mỗi tháng của Lâm Quang có mỗi hơn 3000 tệ, nhưng Đoạn Thụy Dân mỗi lần đều gửi cho hắn ta mấy vạn tệ, rất nhanh liền hơn tiền lương một năm của hắn ta rồi.

Nhiều tiền như vậy rõ ràng “đức không xứng với vị” với công việc của Lâm Quang nên nhất thời, người hoa ngôn xảo ngữ như Lâm Quang cũng ngốc luôn. Hắn nên giải thích như thế nào về nguồn gốc của số tiền này đây?

“Sao lại không nói thế?”

Trình Gia Dũng đứng đằng sau Lâm Quang bỗng nhiên lại hỏi một câu. Lâm Quang bị giọng nói của anh dọa run cầm cập, sự bình tĩnh lúc mới đến của hắn ta trong nháy mắt bị hạ gục!

“Tiền…đương nhiên tiền là do tôi kiếm được rồi!” Lâm Quang bắt đầu ngụy biện, hi vọng mình có thể lừa thành công.

“Kiếm ở đâu? Làm thêm? Làm thêm nghề gì? Lương làm thêm là bao nhiêu? Làm thêm hợp pháp hay không? Cậu Lâm Quang, mời cậu giải thích rõ ràng cho chúng tôi từng câu hỏi một, nếu không chúng tôi có cớ để nghi ngờ khoản tiền không rõ nguồn gốc này của cậu chính là bằng chứng phạm tội!”

“Tôi không, tôi không làm chuyện phạm pháp!”

Lâm Quang bị một loạt các câu hỏi của Trình Gia Dũng làm cho sụp đổ, cuồng loạn hét lên.

“Rốt cuộc tiền đến từ đâu?” Trình Gia Dũng lại chất vấn.

Lâm Quang bị hung hăng chất vấn cúi đầu xuống, hai tay không ngừng vò đỉnh đầu, rối muốn chết đi được?!!!

Hắn ta không phải không muốn tuân thủ lời hứa, nhưng hắn ta lại không cam tâm vì Đoạn Thụy Dân mà mang trên người tội danh không đáng có nào!

Đến thời khắc sống còn đương nhiên phải lo cho mình chứ. Lâm Quang để tình sang một bên, nghĩa khí giang hồ cái con mẹ nó, lúc này phải bảo vệ chính mình chứ!

Hắn ta đập bàn, nói thật: “Tiền là do Đoạn Thụy Dân đưa cho tôi!”

Trình Gia Dũng và Vương Vũ nhìn nhau, không ngờ Lâm Quang khó hỏi như vậy, mấy “phương án” chuẩn bị cho hắn ta xem ra không có chỗ để dùng rồi.

Trình Gia Dũng cười, thầm vui trong lòng, xem ra một mình chữ “bảo” này áp vào hắn xem ra đúng rồi, Đoạn Thụy Dân thông minh như vậy lại cứ chọn đồng đội ngu như lợn.

“Tại sao Đoạn Thụy Dân muốn đưa nhiều tiền như vậy cho cậu?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.

“Hắn ta bảo tôi đưa cho người phụ nữ làm nhân chứng về thời gian ấy!”

“Hách Tố Văn?”

“Ừ!” Lâm Quang gật gật đầu, đầu hắn ta nghiêng sang một bên, khuôn mặt bất đắc dĩ.

“Trước kia hai người không biết nhau?”

“Hiện giờ tôi cũng không quen cô ấy. Tôi chỉ gặp cô ấy một lần khi làm nhân chứng!”

Vương Vũ chuẩn bị xong bản ghi chép, nghiêm túc nói với Lâm Quang một câu: “Đừng có mà nói dối, rốt cuộc chuyện như thế nào, khai rõ đầu đuôi ngọn ngành ra.”

Bây giờ Lâm Quang nhát gan chết đi được. Hắn ta chỉ muốn mình không bị liên lụy, đương nhiên là phải khai rõ rồi. Hắn từ lâu đã quên hết số tiền và lời nhắc nhở mà Đoạn Thụy Dân đưa cho rồi!

“Tôi quen giám đốc Đoạn khi đang sửa xe. Chiếc xe Maybach bảo bối của ông ta cũng chỉ có tôi sửa được, mỗi lần tổng giám đốc Đoạn tới bảo trì xe đều sẽ mang cho tôi bao thuốc gì đó, dần dần cũng coi như thân thôi.”

“Vào tối một hôm, tổng giám đốc Đoạn gọi điện cho tôi hẹn gặp nhau. Vốn tôi cho rằng vẫn là chuyện về xe cộ, không ngờ lại là ông ta bảo tôi làm chứng cho một cô gái, nói với cảnh sát cô gái ấy là bạn gái của tôi. Ngày mà vị khách của cô ấy gặp chuyện, chúng tôi đang đi dạo trên đường.”

“Ban đầu tôi không muốn đồng ý, dù sao cái việc nói dối lừa người khác này cũng không tốt. Nhưng tổng giám đốc Đoạn đưa cho tôi 30000 tệ, nói sau khi xong việc đưa thêm cho tôi 30000 tệ. Tôi sống ở trong thành phố khó khăn, một năm cũng không kiếm nổi 60000 tệ nên tôi nhất thời nổi lòng tham, đồng ý làm nhân chứng.”

“Sau khi cậu làm nhân chứng xong thì không còn cảnh sát đến tìm cậu nữa?” Vương Vũ vừa ghi chép vừa hỏi.

“Không có! Vẫn bình an vô sự. Tôi quên hết chuyện này rồi thì sau đó lại có hai vị cảnh sát tìm đến cửa!” Lâm Quang nhìn Trình Gia Dũng. Hắn bị ánh mắt của dò xét của anh uy hiếp nên lại vội vàng cúi đầu xuống.

“Vì vậy khi chúng tôi nhắc đến Hách Tố Văn, cậu cũng không biết là đang nói đến ai?” Trình Gia Dũng nói chen vào một câu.

“Lúc đầu thì đúng, sau này thì tôi nhớ ra rồi.” Lâm Quang tiếp tục nói: “Tôi hơi sợ, nghe nói cô gái đó chết rồi nên càng không biết trả lời các cậu như thế nào. Tôi nghĩ đối phó với các cậu trước rồi tìm tổng giám đốc Đoạn thương lượng sau nên tối hôm đó tôi liền gọi điện thoại cho tổng giám đốc Đoạn.”

“Đoạn Thụy Dân có phản ứng như thế nào khi nghe thấy tin này?” Trình Gia Dũng lại hỏi.

“Ông ta cũng khá bất ngờ! Sau khi tổng giám đốc Đoạn biết lập tức hẹn địa điểm gặp tôi, còn mời tôi ăn bữa to rồi lại đưa cho tôi 50000 tệ, dặn tôi sau khi gặp cảnh sát thì nhất định không được nói ra việc làm nhân chứng giả cho Hách Tố Văn…”

“Đồng chí cảnh sát!” Đột nhiên Lâm Quang nắm lấy tay của Trình Gia Dũng, vẻ mặt cầu xin giúp đỡ: “Những việc tôi biết đều nói cho các cậu rồi. Tôi nói dối nhưng tôi không hề có chút liên quan gì đến án mạng mà!”

Trình Gia Dũng nhìn ghi chép mà Vương Vũ viết xong một chút rồi để nó trước mặt Lâm Quang, nói: “Không nói dối thì kí tên!”

Lâm Quang cầm lấy ghi chép của mình, mắt nhanh quét vài vòng rồi nhanh chóng cầm bút kí tên mình.

Trình Gia Dũng và Vương Vũ đều cười hài lòng. Có bản ghi chép này, để xem Đoạn Thụy Dân còn cách nào để chối cãi!

Để tránh lại xảy ra sự cố, Trình Gia Dũng tạm thời giam Lâm Quang lại, sau đó lập tức mang Trương Mộ Đồng lại đi hỏi thăm Đoạn Thụy Dân.

Bị làm phiền liên tục mấy ngày liền cũng làm Đoạn Thụy Dân mất kiên nhẫn. Vừa thấy hai người Trình Gia Dũng xuất hiện, ông ta lập tức bực bội. Ông ta phủi phủi đống văn kiện trên bàn, tiếng bùm bùm rõ ràng đang đuổi khách.

“Hai vị cảnh sát, các cậu có chứng cứ thì bắt tôi, đừng có cả ngày đến phòng làm việc của tôi hỏi chuyện, tôi rất bận!”

“Ông Đoạn, ông đừng lo lắng vội, chúng tôi có nhân chứng nói ông từng xúi anh ta đóng giả làm bạn trai của Hách Tố Văn. Chuyện này ông giải thích như thế nào?”

Lâm Quang ném bản sao ghi chép có chữ kí của Lâm Quang lên bàn làm việc của Đoạn Thụy Dân, nhìn chằm chằm ông ta.

Nghe thấy tin này, Đoạn Thụy Dân sửng sốt. Ông ta không đoán được Lâm Quang là người đầu tiên bán đứng mình.

Ông ta cầm lấy tài liệu ở trên bàn, nhanh xem lướt qua một lần sau đó nở một nụ cười khó coi.

“Rõ ràng Lâm Quang đang vu oan cho tôi. Cậu ta làm gì có bằng chứng chứng minh tôi đưa tiền cho cậu ta?”

“Ông…” Trương Mộ Đồng bị nghẹn không nói thành lời. Không ngờ Đoạn Thụy Dân xảo quyệt như vậy, bằng chứng ở trước mặt vẫn có thể tiếp tục nói dối.

Trình Gia Dũng đã liệu trước được chiêu này của Đoạn Thụy Dân. Anh lấy tấm ảnh lần trước Trương Mộ Đồng lén chụp được ông ta đưa tiền cho Lâm Quang, nói: “Đoạn Thụy Dân, ông lại giải thích tấm ảnh này như thế nào nữa?”

Đoạn Thụy Dân cầm lấy tấm ảnh. Tuy chất lượng tấm ảnh không quá rõ nét nhưng vẫn có thể phân biệt được vẻ ngoài của ông ta và Lâm Quang cùng với một chồng nhân dân tệ.

Đoạn Thụy Dân nhìn chằm chằm tấm ảnh một hồi. Đột nhiên tay của ông ta bắt đầu run run, mặt trắng bệch, trong chớp mắt trên trán đổ mồ hôi. Ông ta ôm bụng đau đớn, ngồi xổm xuống tại chỗ.

Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng bị tình huống đột nhiên xảy ra này dọa cho một trận. Đoạn Thụy Dân này làm cái quỷ gì vậy?

Đoạn Thụy Dân đau đớn ôm bụng nằm ngửa trên sàn, cơ thể run run, mồ hôi cũng chảy xuống liên tục không ngừng. Nhìn bộ dạng của ông ta cũng không giống như giả vờ.

Trình Gia Dũng chạy đến bên cạnh Đoạn Thụy Dân hỏi: “Ông sao thế?”

Đoạn Thụy Dân đau đến mức không nói lên lời được nữa. Ông ta gắng gượng nói ra một câu từ kẽ răng: “Bụng đau quá!”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi