CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Fünf

Beta: An Nhiên

Dựa theo số điện thoại Tiêu Tiêu cung cấp, Trình Gia Dũng gọi điện cho chồng cũ của Hách Tố Văn mấy cuộc, lần nào cũng vậy, vừa mới kết nối liền tự động cúp máy, có lẽ đã được cài đặt chặn số máy lạ.

Tiểu Chu lặp đi lặp lại số điện thoại bàn nhà chồng cũ của Hách Tố Văn, cuộc gọi vừa kết nối, cô ấy lập tức bị một người phụ nữ hung dữ mắng chửi, Tiểu Chu vẫn chưa kịp nói gì, đối phương đã cúp máy.

“Đồ thần kinh!”

Tiểu Chu sầu não cầm điện thoại, mới sáng sớm liền vô duyên vô cớ bị “dạy dỗ” một trận.

“Đối phương nói gì?” Trình Gia Dũng nhìn sắc mặt khó coi của Tiểu Chu liền hỏi.

“Lôi mười tám đời tổ tông nhà chị hỏi thăm một lượt, chị còn chưa kịp nói lời nào, bên kia đã cúp máy!”

Xem ra “vấn đề” của ông chồng cũ này thật sự không nhỏ, chặn cuộc gọi, nhấc máy liền mắng người, gần đây chắc chắn đã gặp phải thứ gì rắc rối, Trình Gia Dũng quyết định đích thân đi thăm hỏi một chuyến.

“Có địa chỉ nhà bọn họ không?”

Tiểu Chu viết địa chỉ đưa cho Trình Gia Dũng, anh định gọi Trương Mộ Đồng đi cùng, nhưng thấy bộ dạng cậu ta uể oải dựa vào ghế xem máy tính, liền một mình rời đi.

Vừa đến tiểu khu của chồng cũ Hách Tố Văn, Trình Gia Dũng lập tức thấy một đám người đang vây quanh chỉ tay vào cửa sổ của một căn hộ tầng trên, bàn tán xôn xao.

Anh tò mò, chen vào đám đông dò hỏi: “Trên đó xảy ra chuyện gì vậy?”

Một người phụ nữ lớn tuổi chỉ tay về phía cửa sổ tầng năm nói: “Hộ gia đình tầng trên bị chủ nợ đến tận nhà đòi, hiện đang cãi nhau ầm ĩ, muốn mở ga, tất cả cùng chết.”

Trình Gia Dũng nhìn lướt qua địa chỉ trong tay, nhà chồng cũ của Hách Tố Văn vừa vặn cũng là căn hộ trên tầng năm này, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chuyện ồn ào này chính là nhà bọn họ?

Mở ga cùng nhau chết?

Đây không phải chuyện nhỏ, kẻ gây sự là tự nguyện chết, nhưng có thể liên lụy đến những người hàng xóm vô tội xung quanh.

Trình Gia Dũng tổ chức cho toàn bộ người tầng dưới sơ tán khỏi hiện trường, đồng thời yêu cầu nhân viên quản lý khu nhanh chóng liên hệ lực lượng phòng cháy chữa cháy, còn anh thì tự mình lên tầng năm trước kiểm tra tình hình.

Vừa bước đến bậc cầu thang tầng ba, Trình Gia Dũng liền ngửi thấy mùi hắc của khí ga, có vẻ đây là sự thật!

Trình Gia Dũng đeo khẩu trang mang bên người, cẩn thận chậm rãi tiến lên theo hướng tầng năm.

Tiêu Tiêu tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đưa báo cáo xét nghiệm.

Đến văn phòng, Tiêu Tiêu phát hiện những người khác đều có mặt ở đây ngoại trừ Trình Gia Dũng, nghĩ đến dáng vẻ ủ rũ của anh ngày hôm qua, Tiêu Tiêu lo lắng không biết có phải anh bị ốm không, liền hỏi Tiểu Chu: “Đội trưởng Trình đâu?”

“Cậu ấy đến nhà chồng cũ của Hách Tố Văn tìm chứng cứ rồi! Đội trưởng Trình đối với vụ án này vẫn chưa bỏ cuộc!” Tiểu Chu nhún vai, bĩu môi.

Tiêu Tiêu biết hiện tại trong đội chỉ có duy nhất Trình Gia Dũng vẫn kiên trì, cô cười không nói gì.

Tiêu Tiêu giao xong tài liệu, định rời đi thì một đồng nghiệp đang buôn chuyện trước cửa phát hiện Tân Đại Lục gần như hét lên với mọi người trong phòng: “Ở nhà ăn tôi nghe nói tiểu khu Bách Hoa có người mở ga tự sát, cảnh sát đặc nhiệm của huyện chưa kịp ăn cơm đã đến hiện trường.”

“Tiểu Triệu, cậu vừa nói tiểu khu gì?” Sau khi Tiểu Chu nghe thấy tên tiểu khu, không giữ được bình tĩnh lập tức đứng lên hỏi.

“Tiểu khu Bách Hoa!”

“Ôi mẹ ơi, không phải trùng hợp như vậy chứ!” Mặt Tiểu Chu lập tức biến sắc, giọng nói run rẩy.

“Tiểu khu Bách Hoa làm sao?” Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Chu, nhận ra sự tình có điều bất ổn, mọi người đều trở nên căng thẳng.

“Đội trưởng Trình vừa đến tiểu khu Bách Hoa!”

Giọng Tiểu Chu không to, nhưng lại khiến Tiêu Tiêu chấn động, bên tai ong ong cả lên, là cô đã đề nghị Trình Gia Dũng đến nhà chồng cũ của Hách Tố Văn!

Giờ phút này, lời Hách Tố Văn đã từng nói với Tiêu Tiêu khi thông linh, như một lời nguyền, lần nữa văng vẳng bên tai cô, “Cô sẽ mang lại xui xẻo cho những người bên cạnh!”

Không kịp nghĩ nhiều, Tiêu Tiêu đã xoay người chạy ra ngoài trước. Ra khỏi cửa cô đón taxi, nhưng những chiếc taxi trên đường dường như đều chống lại Tiêu Tiêu, cô càng sốt ruột xe càng không có.

Tiêu Tiêu lại vươn tay nhìn từng chiếc từng chiếc xe lần lượt lướt qua người, lúc này dường như cô đã thông suốt, không ai chú ý đến sự tồn tại của cô, cũng không người nào để tâm đến sự lo lắng của cô.

Tiêu Tiêu đã từng đến tiểu khu Bách Hoa, biết rõ nơi đó cách đây không xa, cô ngẩng đầu nhìn phương hướng, quyết định chạy về phía trước.

Nếu Trình Gia Dũng thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này của cô đều phải sống trong sự áy náy!

Trên đường Tiêu Tiêu chạy về phía trước, tất cả cảnh vật như lùi lại sau lưng cô, mờ mờ ảo ảo.

Nhưng cảnh tượng trước mắt Tiêu Tiêu đặc biệt rõ ràng, có lẽ đại não bị k1ch thích, cô lại khôi phục ký ức lúc nhỏ, trong phút chốc toàn bộ hình ảnh Trình Gia Dũng ở bệnh viện giúp cô đuổi những đứa nhỏ xấu tính tràn ngập trong tâm trí Tiêu Tiêu.

Cô thở hồng hộc chạy đến tiểu khu Bách Hoa, toàn bộ trong ngoài đều là người đang hóng chuyện.

Tiểu khu trong phạm vi năm mươi mét đã bị phong tỏa, Tiêu Tiêu không thấy được tình cảnh bên trong, cô chen vào đám đông cố gắng tiến vào, không dễ dàng gì mới chen đến phía ngoài dây cảnh báo, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm người quen, hy vọng họ có thể cho phép cô vào trong.

Tiêu Tiêu lo lắng đợi một lúc, một đoàn nhân viên cứu hỏa lần lượt từ trong đi ra, kẻ gây chuyện hình như đã bị thuyết phục.

Cô vội vàng kéo một người trong đội hỏi: “Có đội viên nào thương vong không?”

Nhân viên cứu hỏa thở dài, nói: “Có một đồng chí cảnh sát, bị người phụ nữ chém mấy nhát dao, đoán chừng là không ổn.”

Nghe xong câu này, Tiêu Tiêu suýt nữa ngất đi, trước mắt đầy sao choáng váng.

Cô không quan tâm đến sự ngăn cản của nhân viên, nhất định muốn xông vào, nhưng cô quá yếu, bị mấy người đàn ông cao to kéo lại, hoàn toàn không thể dùng sức.

Tiêu Tiêu bắt đầu không kìm chế được mà rơi nước mắt, kể từ khi bố mất, cô không bao giờ khóc nữa, sớm cho rằng bản thân đã không còn nước mắt.

“Tiêu Tiêu!”

Trong lúc mọi người không có biện pháp đối phó với Tiêu Tiêu đang mất đi lý trí thì sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Tiêu Tiêu quay đầu, cách tầm mắt có chút mơ hồ, cô cho rằng bản thân đã bị ảo giác. Một giây sau, cô mở to hai mắt, nhìn thẳng vào bóng người trước mặt, thật sự là—Trình Gia Dũng?!

Có thể gặp lại lần nữa thật tốt!

Cô nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông trước mắt này, chỉ thấy Trình Gia Dũng nghiêng đầu, cười với cô, đón ánh mặt trời, cả người anh có chút phản quang.

Nhưng nụ cười của anh vẫn ấm áp và quen thuộc như vậy, không khác gì mười lăm năm trước, khiến Tiêu Tiêu mãi ghi sâu trong lòng.

Trình Gia Dũng chạy đến trước mặt Tiêu Tiêu, hỏi: “Sao cô cũng đến đây?”

Cô trả lời với giọng nức nở: “Vừa nãy nhân viên cứu hỏa nói có một cảnh sát bị thương nặng, tôi tưởng đó là anh!”

Tiêu Tiêu lại có thể vì anh mà khóc? Đây được tính là thổ lộ tình cảm phải không!???

Ngoài sự xúc động, cảm giác hạnh phúc trong lòng anh lập tức phun trào, cho đến khi thành một quả khinh khí cầu, gào thét bay lên!

Anh cười ngây ngô, trong chốc lát không biết nói gì cho phải!

“Anh thật sự không nhớ chút gì về tôi?” Tận dụng cơ hội này, Tiêu Tiêu lấy hết can đảm hỏi Trình Gia Dũng câu trả lời mà cô luôn muốn biết.

“Ừm?”

Lời này của Tiêu Tiêu khiến Trình Gia Dũng như lọt vào sương mù, anh không hiểu rõ cô muốn diễn đạt điều gì.

Vừa định hỏi Tiêu Tiêu có ý gì, thì Trương Mộ Đồng và đoàn người từ đội cảnh sát cũng chạy tới, thấy Trình Gia Dũng không có việc gì, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Dũng, chúng tôi nghĩ rằng anh đã ‘nổ’?” Trương Mộ Đồng vỗ vai Trình Gia Dũng nói đùa.

“Mẹ kiếp, cậu chính là không hy vọng tôi tốt chút nào!” Trình Gia Dũng đá Trương Mộ Đồng một cái, sau đó nói với Tiểu Chu: “Nơi này không phải là địa chỉ nhà chồng cũ của Hách Tố Văn, bọn họ đã cho thuê nhà!”

“Vậy vừa rồi anh không tìm được ai?” Tiểu Chu hỏi.

“Không có, tôi hỏi qua hàng xóm cũ quanh đây, họ chuyển đi đã hai ba năm nay!”

……

Trình Gia Dũng và đồng nghiệp nói chuyện phiếm mấy câu, quay đầu lần nữa đã không thấy Tiêu Tiêu đâu, không biết cô đã rời đi lúc nào!

Sau khi về đến cục cảnh sát, Trình Gia Dũng nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc chiều, trong lòng có chút không yên, cảm giác hạnh phúc xen lẫn cảm giác kỳ lạ!

Đặc biệt là những lời cuối cùng mà Tiêu Tiêu nói với anh, không sao rõ được!

Có lúc Trình Gia Dũng cảm giác Tiêu Tiêu thích anh, có lúc lại cảm thấy thái độ của cô với anh hoàn toàn là bạn bè bình thường.

Biểu hiện lúc nóng lúc lạnh như này cứ như hai người hoàn toàn khác nhau?

“Đội trưởng Trình, lần này địa chỉ điện thoại không sai, chị đã tra rất kỹ rồi!”

Trình Gia Dũng đang suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Chu vỗ tờ giấy trên bàn, dọa anh một trận.

“Tiểu Chu, cô chờ chút!”

Tiểu Chu vừa định rời đi, nhưng bị Trình Gia Dũng gọi lại.

“Giúp tôi điều tra một người! Không được nói với bất kỳ ai, nhất định bí mật làm việc.”

Thấy thái độ Trình Gia Dũng nghiêm túc như vậy, Tiểu Chu mặt đầy nghi ngờ, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh anh hỏi: “Điều tra ai?”

“Tiêu Tiêu!”

Khi Trình Gia Dũng tìm được cửa hàng của chồng cũ Hách Tố Văn là Chu Chấn Vũ, anh ta đang cò kè bớt một thêm hai với khách hàng.

Chu Chấn Vũ mở một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ, khách mua hàng trị giá hàng chục nhân dân tệ, định mặc cả mấy xu, nhưng nói gì Chu Chấn Vũ cũng không đồng ý.

Sau khi vị khách tức giận bỏ đi, Chu Chấn Vũ vẫn còn ở sau lưng mắng chửi người ta, không chịu chi thì đừng đi mua đồ.

Thấy hai người đàn ông to cao đến mua hàng, Chu Chấn Vũ không thèm chào hỏi, ngồi xuống tiếp tục chơi trò chơi.

Trương Mộ Đồng đến trước quầy cầm một cây bút gel lên, vẫn chưa nói lời nào đã bị Chu Chấn Vũ trợn mắt: “Không mua thì đừng sờ!”

Chẳng trách cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh lại nhộn nhịp, nhưng ở đây lại sân nhà vắng khách, với thái độ này, không có vị khách nào muốn đến lần thứ hai.

“Chúng tôi là cảnh sát!” Trình Gia Dũng lấy thẻ công tác ra đưa cho Chu Chấn Vũ xem.

“Cảnh sát?” Chu Chấn Vũ từ trên ghế đứng bật dậy, đánh giá hai người từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Tìm tôi có việc gì?”

“Liên quan đến vợ cũ của anh Hách Tố Văn, chúng tôi muốn biết một chút sự tình từ anh!”

“Cô ấy không phải chết rồi sao!”

Chu Chấn Vũ thờ ơ sắp xếp hàng hóa trên quầy, xem ra anh ta đã biết chuyện của Hách Tố Văn, đáng tiếc một thời từng là vợ chồng, chút cảm giác đau lòng cũng nhìn không ra.

“Vợ cũ chết rồi, anh không buồn sao?” Trương Mộ Đồng liếc Chu Chấn Vũ.

“Tôi buồn cái gì, đều đã ly hôn nhiều năm. Tôi đã có gia đình mới, lát nữa vợ tôi đến, đừng nói với cô ấy chuyện vợ trước của tôi.”

“Làm sao anh biết chuyện của Hách Tố Văn?”

“Mỗi tuần cô ấy đều đến thăm con, mấy tuần nay không thấy đến, tôi gọi điện thoại, chị cô ấy nói cho tôi biết.”

“Con của hai người từ trước đến nay do anh nuôi dưỡng?”

“Trước kia ở nhà tôi, bây giờ tôi đưa nó đến nhà dì cả, cái ấm sắc thuốc như nó tôi nuôi không nổi!”

“Ngày 17 tháng 10, 9 giờ đến 12 giờ tối anh ở đâu?”

Chu Chấn Vũ đảo mắt mấy vòng, mới trả lời: “Các người hỏi như vậy là ý gì, nghi ngờ tôi?”

“Hỏi anh cái gì, anh cứ trả lời cái đó!” Trương Mộ Đồng thấy Chu Chấn Vũ không thành thật, lập tức nói móc anh ta một câu.

“Đồng chí cảnh sát, tôi không có lý do ra tay với vợ cũ, hằng tháng cô ấy đưa cho chúng tôi tiền sinh hoạt. Tôi giết cô ấy, không phải cắt đứt một phần nguồn thu nhập sao, tôi cũng không ngốc!”

“Hách Tố Văn đưa tiền sinh hoạt cho nhà anh? Dựa vào cái gì?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi