CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Hằng

Beta: Mỡ Mỡ

Trình Gia Dũng đứng trước cửa của một tiểu khu cao cấp, tay nghịch một cái bật lửa, anh không hút thuốc, nhưng lúc nãy như bị ma quỷ sai khiến mà lại mua một cái bật lửa ở trong cửa hàng tiện lợi.

Ngọn lửa của bật lửa chợt lóe sáng lại chợt tắt dưới tay của anh, lúc sáng lúc tối, mập mờ không rõ, khiến người ta đoán không ra.

Trình Gia Dũng đứng ở trên bậc cửa chần chừ rất lâu, do dự có nên ấn chuông cửa trước mặt không.

Trình Gia Dũng ở trong sân của tiểu khu từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, nhìn những người đi đường vội vàng đi qua trước mắt anh, không biết bọn họ có đang bị một số người và một số chuyện làm phiền lòng hay không.

Người trưởng thành bao giờ cũng phải không ngừng học đối mặt với chuyện không muốn đối mặt nhất. Trình Gia Dũng nắm chặt nắm tay, ấn chuông cửa.

Chu Vũ đích thân xuống đón Trình Gia Dũng lên lầu, Trình Gia Dũng không có báo trước, đột nhiên lỗ m4ng mà xuất hiện ở trước cửa nhà ông ấy, Chu Vũ giống như cũng không hề bất ngờ, nhàn nhạt mà nói một câu: “Cậu đến rồi!”

“Chủ nhiệm Chu, có một số chuyện tôi muốn tìm chú nói chuyện.”

“Được, cậu nói đi!”

Chu Vũ không ý định đưa Trình Gia Dũng lên lầu, điệu bộ như nói hai ba câu để đuổi anh đi.

Chu Vũ càng giấu giếm, càng khiến Trình Gia Dũng nảy sinh sự hoài nghi, khách đến dưới lầu, nhưng lại không mời khách vào trong nhà ngồi? Trong nhà của Chu Vũ giấu bí mật nào đó không thể cho người khác biết sao?

Trình Gia Dũng lấy cớ đi vệ sinh, ép buộc Chu Vũ đưa anh lên lầu. Đùn đẩy không được, Chu Vũ chỉ có thể không tình nguyện mà đưa Trình Gia Dũng vào nhà.

Thang máy chuyển động vô cùng ổn định, tốc độ cũng chậm chạp. Nhà Chu Vũ ở lầu 22, hai người ở trong thang máy trầm mặc mà nhìn mặt đất, Chu Vũ cũng không chủ động hỏi mục đích Trình Gia Dũng tìm ông ấy, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Trước mắt là một mình Chu Vũ ở, hai năm trước con trai của ông ấy đi du học, vợ ông ấy đi cùng con trai, chỉ để lại một mình ông ấy sinh sống và làm việc ở trong nước.

Trong nhà Chu Vũ cũng không bày biện nhiều, phong cách vô cùng đơn giản, trong nhà cũng không có mấy đồ vật dụng trong nhà, hiện ra vẻ trống không, giống như nhà cho thuê vừa sửa sang lại xong. Trong phòng khách to như vậy ngay cả ghế sofa cũng không có mua, chỉ có mấy chiếc ghế gỗ tựa lưng được đặt trước cửa sổ.

Trình Gia Dũng nhanh chóng mà liếc nhìn bố cục nhà Chu Vũ, mặc dù hai người họ hợp tác nhiều năm, anh cũng là lần đầu tiên đến nhà Chu Vũ làm khách.

Là kiểu phòng hai phòng ngủ một phòng khách thông thường, hai phòng ngủ thông suốt từ Bắc đến Nam, cửa phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng ngủ hướng Nam đều mở để, chỉ có phòng ngủ phía Bắc là đóng chặt.

Trình Gia Dũng mẫn cảm mà nhìn phòng ngủ phía Bắc thêm vài lần, cửa của phòng ngủ đóng chặt cửa đó lộ rõ không ăn khớp, bên trong giống như giấu giếm bí mật to lớn nào đó. Đầu Trình Gia Dũng bắt đầu tưởng tượng hình ảnh bên trong căn phòng đó, thần chí bắt đầu hốt hoảng, rời rạc.

“Tiểu Trình, nhà vệ sinh ở kia, cậu muốn uống gì không? Trà hay nước ngọt?”

Tiếng gọi của Chu Vũ kéo Trình Gia Dũng về thế giới hiện thực, anh miễn cưỡng mà cười một cái, trả lời: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi không khát.”

Đối với cự tuyệt của Trình Gia Dũng, Chu Vũ gượng gạo cười. Ông ấy ngồi ở trên ghế trước cửa sổ đợi Trình Gia Dũng từ nhà vệ sinh ra, vừa thấy anh liền hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Trình, hôm nay cậu đặc biệt đến tìm tôi, có phải là có chuyện gì đặc biệt không?”

Trình Gia Dũng phất giọt nước trên tay, đồng thời quan sát biểu cảm lúc này của Chu Vũ, trên mặt anh không có chút gợn sóng nào, dáng vẻ bình thường như mọi khi mà liếc nhìn một cái, trên mặt của ông ấy, Trình Gia Dũng nắm không được bất kỳ thông tin gì.

“Gần đây tôi điều tra vụ án của chú Tiêu, đã gặp vài nhân chứng. Quên nói cho chú, trong đó có một nhân chứng là Triệu Chấn Hoa, là người bị hại của vụ án giết người gần đây.”

“Thế sao, trùng hợp vậy?” Chu Vũ vẫn duy trì bình tĩnh như trước.

“Chú không cảm thấy bất ngờ sao?”

“Bất ngờ?” Chu Vũ nhếch khóe miệng, hời hợt mà trả lời: “Trên thế giới này có rất nhiều bất ngờ. Tiểu Trình, cậu còn trẻ, đợi đến lúc cậu đến cái tuổi của tôi này thì cũng thấy không kinh sợ khi gặp chuyện kỳ lạ nữa. Có những bất ngờ chúng ta cũng chỉ có thể coi nó như là một chuyện bình thường thôi.”

Lời nói không hiểu gì cả của Chu Vũ, khiến Trình Gia Dũng không biết làm thế nào, ông ấy nói như vậy là vì có ám chỉ nào khác sao? Khuyên bảo anh không nên đặc biệt điều tra nữa?

Hai người lại không nói chuyện, liếc nhìn nhau một lúc, tất cả lời nói đều giấu trong ánh mắt mà truyền lại cho đối phương. Ánh mắt của Trình Gia Dũng đặc biệt kiên định, tính toán dùng cách này để phản kích Chu Vũ, bản thân tuyệt đối không thỏa hiệp.

Trong phòng vô cùng vắng lặng, khiến hai bên đều không tự nhiên, hai người giằng co một lúc, cuối cùng Trình Gia Dũng nhịn không được mà mở miệng phá vỡ tình thế căng thẳng này.

“Chủ nhiệm Chu, còn có một chuyện, mấy ngày trước tôi đi tìm Trần Cường nhân chứng cuối cùng trong vụ án của Tiêu Viễn. Người nhà của ông ta nói với tôi, mấy tuần trước cũng có người đến tìm Trần Cường, người kia chính là chú phải không?”

Chu Vũ xoay mấy quả quýt trên bàn trà, đối mặt với chất vấn của Trình Gia Dũng, biểu cảm của ông ấy mặc dù vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng quả quýt trên tay đột nhiên rơi xuống đã bán đứng ông ấy rồi.

Chu Vũ ngửa mặt lên, giữa đôi lông mày nhíu lại thành một đường lớn, ông ấy cố gắng che giấu phẫn nộ cùng chán ghét trên mặt, nhưng biểu cảm nhỏ trên mặt lại không kiềm chế được mà lộ ra hết.

“Cậu lén điều tra tôi?” Chu Vũ há mồm rồi lại khép lại, động tác này lặp lại nhiều lần, nhịn không được mà hỏi ra.

“Nửa tháng trước lúc chú ở trong văn phòng lén lút gặp Triệu Chấn Hoa, đúng lúc tôi cũng có mặt.”

Đến lúc này, Trình Gia Dũng cảm thấy không có gì nên giấu nữa, anh ngả bài với Chu Vũ.

Chu Vũ vẫn không lên tiếng, Trình Gia Dũng lại bổ sung thêm một câu: “Ba tuần trước Trần Cường gặp tại nạn ngoài ý muốn rồi chết, chính là ngày thứ ba chú gặp ông ta. Chủ nhiệm Chu, chú có cảm thấy có một số chuyện rất trùng hợp không?”

Chu Vũ hé nửa miệng, mắt trợn tròn nhìn Trình Gia Dũng.

Dù sao thì giấy cũng không bọc được lửa, giờ phút này, lửa cháy đến lông mày rồi, cuối cùng Chu Vũ cũng ngồi không yên nữa.

Ông ấy cẩn thận từng li từng tí nhấc ghế lên dịch về phía Trình Gia Dũng, đồng thời theo bản năng nhìn về phía sau cửa phòng ngủ phía bắc đóng lại, giọng nói nhỏ bé cơ hồ là nói cho mình nghe: “Tiểu Trình, cậu nghe tôi nói.”

  

“Cái gì?”

 

Trước khi tới đây Trình Gia Dũng đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, anh đã xây dựng cho mình vô số tâm lý, cho dù Chu Vũ thừa nhận mình là hung thủ trước mặt anh, anh cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Chú muốn giải thích cái gì?” Trình Gia Dũng tận lực duy trì bình tĩnh, tuy rằng giờ phút này trái tim phảng phất như bị đặt trong dầu nóng, quay cuồng kích động vô cùng.

 

Chu Vũ do dự trong chốc lát, hình như ông ấy hối hận, im miệng lại, không muốn nói nữa. Ông ấy lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ phía bắc như thể nơi đó thật sự cất giấu bảo tàng gì đó.

“Tôi… Tôi…” Chu Vũ lắp bắp, đồng thời lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ kia.

  

Lực chú ý của Trình Gia Dũng cũng hoàn toàn bị cánh cửa kia hấp dẫn, anh và Chu Vũ đồng thời nhìn cửa phòng ngủ phía bắc, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc, bầu không khí có vẻ phi thường xấu hổ.

“Chú có cái gì khó nói lắm sao?” Lần thứ hai mở miệng phá vỡ sự im lặng vẫn là Trình Gia Dũng.

  

“Tiểu Trình, nếu không cậu đi trước đi, chuyện này hôm khác tôi sẽ giải thích cho cậu.” Chu Vũ giống như bị người nào đó đánh thức, hoảng hốt đứng dậy đuổi khách.

  

“Không được, hôm nay chú nhất định phải giải thích rõ ràng!”

Trình Gia Dũng đương nhiên sẽ không đi, bỏ lỡ cơ hội này, rất nhiều chuyện đều có thể phát sinh biến hóa lớn, đi theo hướng không thể khống chế. Trình Gia Dũng ngồi trên ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn chóp mũi đầy mồ hôi của Chu Vũ, kiên định lắc đầu.

Chu Vũ lo âu vạn phần, nhưng ông ấy lại không nghĩ ra biện pháp để Trình Gia Dũng rời đi. Ông nắm lấy hai cú đấm để mặc qua lại giữa ghế. Đột nhiên ông ấy dừng tại chỗ, đưa lưng về phía Trình Gia Dũng, giọng nói trầm thấp nói một câu: “Cậu chờ tôi một chút!”   

Chu Vũ đi về phía phòng ngủ phía bắc, mở cửa phòng giấu bí mật lớn, tự mình đi vào, sau đó lại gắt gao đóng cửa lại. Trình Gia Dũng giống như một con mèo tò mò, một lòng muốn tìm hiểu đến tột cùng, ở lại tại chỗ chờ đợi đã không có khả năng. Anh chậm chạp đi tới cửa phòng ngủ phía bắc, lặng lẽ dán lỗ tai lên cửa, dò xét động tĩnh bên trong.  

Trình Gia Dũng ngồi xổm người, duỗi thẳng cổ, cẩn thận lắng nghe, nhưng trong phòng im lặng đến không nghe được bất kỳ âm thanh nào, giống như Chu Vũ sau khi tiến vào phòng này liền biến mất.

  

Lòng hiếu kỳ khiến Trình Gia Dũng hận không thể trong giờ phút này vọt vào, nhưng lễ phép cơ bản, khiến anh khắc chế xúc động. Lúc này đây đổi thành anh đứng ngồi không yên, bồi hồi ở ngoài cửa phòng từng vòng từng vòng đi lại.  

Không biết qua bao lâu, Trình Gia Dũng nghe được trong cửa phòng một tiếng động thật lớn, giống như là có thứ gì đó ầm ầm ngã xuống. Trình Gia Dũng dự cảm không ổn, tim anh đập nhanh hơn, vừa gõ cửa vừa hỏi: “Chu chủ nhiệm, chú bị sao vậy? Chú không sao chứ?”

  

Trong phòng truyền ra một tiếng động kia, lại lâm vào tĩnh mịch, một chút thanh âm cũng không có, mặc cho Trình Gia Dũng ở bên ngoài gõ như thế nào, bên trong vẫn không có động tĩnh. Dự cảm xấu đột kích, không thể chờ đợi. Trình Gia Dũng ấn tay nắm cửa, cửa bị khóa trái bên trong. Anh lui về phía sau vài bước, phát hiện vị trí yếu của khóa điều khiển cửa, tăng tốc chạy, dùng một cú đá vào cánh cửa.  

Phòng ngủ này là một thư phòng, đầu tiên đập vào mắt là từng dãy giá sách và một bàn làm việc siêu dài siêu lớn. Liếc mắt một cái nhìn lại, bên trong hình như cũng không có người. Trình Gia Dũng cầm lấy gậy golf ở cửa phòng bị, anh đề cao cảnh giác, một bên quan sát tình huống bốn phía, một bên cẩn thận dò xét trong phòng.

Đi tới gần bàn làm việc, Trình Gia Dũng phát hiện một đôi chân đi dép lê, anh nhận ra đôi dép này, Chu Vũ vừa mới đi. Trình Gia Dũng chạy nhanh vài bước, rốt cục thấy rõ “toàn cảnh” của chủ nhân hai chân này, anh đoán không sai, đích thật là Chu Vũ, giờ phút này ông ấy nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm dưới gầm bàn. Chu Vũ sao lại nằm ở đây?

  

Trình Gia Dũng theo bản năng thử hơi thở của Chu Vũ, còn có hô hấp, hẳn là chỉ là hôn mê bất tỉnh. Anh lay động bả vai Chu Vũ hy vọng có thể đánh thức ông ấy, đáng tiếc ông ấy vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Để Chu Vũ nằm trên mặt đất như vậy cũng không ổn, Trình Gia Dũng kéo cánh tay Chu Vũ lên vai mình, chuẩn bị nâng ông ấy lên giường phòng ngủ phía nam.

Lúc anh di chuyển Chu Vũ, Trình Gia Dũng mơ hồ nghe thấy một âm thanh sột soạt phát ra từ phía sau anh ta đang tiến lại gần anh ấy. Có ai khác trong phòng không?!!!

Trình Gia Dũng quay đầu lại để xem nguồn gốc của giọng nói, nhưng tiếc là đã quá muộn. Toàn thân anh được bao phủ bởi một vật thể màu đen, và trước khi anh ấy có thể chiến đấu và phản ứng, bóng đen đã lao về phía anh. 

Trình Gia Dũng bị đánh trúng gáy và cổ, lỗ tai ong ong rung động, tầm mắt giống như bị hạ xuống màn đen, lay động vài cái, thế giới yên tĩnh, anh mất đi ý thức.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi