CƠ HỘI CUỐI LIỆU KỊP NÓI YÊU EM


Đang âu yếm mặn nồng thì bỗng một giọng nói đàn ông vang lên làm cả anh và cô đều giật mình:
- Bách tổng, lâu rồi không gặp!
Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai nghe thấy giọng nói là của một người đàn ông thì khẽ đưa mắt hướng về phía phát ra tiếng nói.

Giọng nói vừa rồi không ai xa lạ mà chính là Hoàng Vũ Hiên, anh bước từ xa lại gần hai người với nụ cười thân thiện.
- Không biết Bách tổng và phu nhân đang hẹn hò nên đã thất lễ rồi!
Thấy người đến là Hoàng Vũ Hiên người hợp tác trong hợp đồng quan trọng vừa rồi nên Bách Ảnh Quân cũng lịch sự tiếp đón.

Anh đứng lên bắt tay với Hoàng Vũ Hiên rồi lên tiếng:
- Thì ra là giám đốc Hoàng, hân hạnh! Từ lúc ký kết hợp đồng tôi không có nhiều thời gian để gặp anh, thất lễ!
- Bách tổng khách sao rồi, không biết tôi đột ngột xuất hiện có làm gián đoạn buổi hẹn hò của anh và phu nhân không?
- Không đâu, mời ngồi!
Hoàng Vũ Hiên nghe vậy thì cũng không khách sáo vui vẻ ngồi xuống nhưng chưa được bao lâu thì bỗng Hạ Di Giai reo lên:

- Ah! Tôi nhớ ra anh rồi, anh là người đàn ông hôm đó trong bữa tiệc bị đổ rượu lên quần áo.
- Cuối cùng Bách phu nhân cũng nhớ ra tôi rồi!
- Xin lỗi anh, hôm đó không kịp nói xin lỗi anh đàng hoàng nên tôi rất áy náy.
Hoàng Vũ Hiên nghe vậy thì mỉm cười, anh ta đưa tay ra ý muốn bắt tay Hạ Di Giai nói:
- Có gì đâu mà áy náy chứ, được một mỹ nhân xinh đẹp như phu nhân nhớ đến là tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi không mong gì hơn nữa.
Hạ Di Giai nghe vậy thì cũng mỉm cười, cô đưa tay lịch sự bắt lấy tay của người đàn ông một cái rồi nhanh chóng rút lại.

Lúc này Hoàng Vũ Hiên thấy vậy thì xoay qua nhìn Bách Ảnh Quân lên tiếng:
- Bách tổng, ngài đúng là may mắn khi có được một người vợ khéo léo như vậy làm tôi cảm thấy ganh tị đó.
- Hoàng tổng nói đúng, tôi quả thật là rất may mắn nên mới có thể cưới được một người tuyệt vồ như vợ tôi.
- Bách tổng, nói thật thì tôi có một vài lời vẫn luôn giấu kín trong lòng không nói.

Hôm nay để không hối tiếc tôi sẽ nói với anh vậy!
- Là việc gì?
Hoàng Vũ Hiên im lặng hít một hơi thở một hơi thật sâu rồi nhìn Bách Ảnh Quân nói:
- Nói thật lúc đầu khi gặp phu nhân ở bữa tiệc tôi đã cảm thấy rất thích cô ấy.

Mặc dù chỉ thoáng qua chốc lát nhưng gương mặt xinh đẹp cũn như thần thái của cô ấy khiến tôi không thể kiềm lòng, sau đó tôi gặp một sự cố như vợ anh vừa nói là bị một nhân viên vô ý đổ rượu lên người.

Khi đó cách xử lý khéo léo của phu nhân lại một lần nữa làm tôi rung động, có thể nói tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên! Từ tính cách đến nụ cười của vợ anh đều khiến tôi vô cùng mến mộ.
Nói đoạn Hoàng Vũ Hiên dừng lại, anh di chuyển tầm nhìn sang phía Hạ Di Giai với ánh mắt tiếc nuối rồi lại mỉm cười nói:
- Lúc đó tôi đã nghĩ mình nhất định phải có được cô gái tuyệt vời này, nhưng đời mà thường không giống trong mơ! Làm gì có chuyện muốn gì được đó chứ.

Lúc tôi phát hiện cô ấy đã có chồng tôi vô cùng hụt hẫng, sau khi biết đó là vợ của Bách tổng thì lại càng không khỏi có chút thất vọng trong lòng.

Nghe đến đây Hạ Di Giai lên tiếng:
- Tôi làm gì tốt như anh nói chứ! Tôi rất cảm kích khi nghe được những lời khen ngợi của anh và cũng hi vọng anh sẽ tìm được người như ý.
- Cảm ơn cô! Tôi chỉ muốn về sau không phải hối tiếc nên mới thổ lộ mong Bách tổng đừng để trong lòng.

Nói thật tôi khi biết cô có chồng tôi cũng từng suy nghĩ đến một vài ý đồ xấu nhưng rồi lương tâm lại không cho phép tôi làm vậy! Tôi với tư cách là một người ngưỡng mộ hi vọng cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
Bách Ảnh Quân ngồi im nãy giờ lúc này mới chợt lên tiếng, anh nhìn Hoàng Vũ Hiên khẽ nhếch môi cười nói:
- Tôi đánh giá rất cao lòng can đảm của anh, giám đốc Hoàng! Không phải ai cũng có đủ dũng cảm để vày tỏ như thế.

Nếu là thường ngày biết có người thích vợ mình tôi nhất định sẽ nổi giận nhưng hôm nay thì không.

Lòng dũng cảm của anh cho tôi thấy anh có một trái tim lương thiện, tôi hi vọng anh cũng sẽ như vợ tôi nói sớm tìm được một người xứng đáng với tình cảm của anh!
- Cảm ơn Bách tổng, mong sẽ lại tiếp tục được hợp tác với anh trong nhiều dự án tới.
Dứt lời Hoàng Vũ Hiên xoay bước rời đi, trước khi đi anh ta còn không quên lịch sự cúi người chào rồi mới bước chân ra khỏi quán nước.

Sau khi Hoàng Vũ Hiên đi Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai ở lại khẽ xoay sang nhìn nhau mỉm cười.

Thấy vợ mình có vẻ vui Bách Ảnh Quân lên tiếng chọc ghẹo:

- Ai da! Không ổn rồi! Không ngờ bảo bối của anh lại có nhiều người yêu thích như thế.

Lúc đi học có không ít nam sinh vây quanh, đứng đầu bảng cấp ba còn được người khác tỏ tình giờ còn có thêm một Hoàng Vũ Hiên nữa chứ.

Cứ thế này anh sợ có ngày anh sẽ mất Giai nhi thôi!
Hạ Di Giai nghe vậy thì bật cười, cô vui vẻ nắm chặt tay anh giơ lên nói:
- Vậy Bách tổng còn không biết mau giữ chặt em đi! Nhất định phải nắm thật chắt tay em cùng em đi hết cuộc đời đó.
- Đương nhiên rồi! Anh nhất định sẽ nắm chặt không buông, suốt ngày mang theo em bên cạnh để em không có cơ hội chạy thoát.

Em đừng có mơ mà thoát khỏi tay anh, đời này của em đã định phải thuộc về Bách Ảnh Quân này rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi