Lạc Vô Y có chút thất thần, hắn nhớ về Thanh Bích, nghĩ đến nàng đã lấy chồng sinh con, thậm chí có khi đã mất hắn liền đau lòng.
Chỉ trách hắn và nàng hữu duyên vô phận, cả hai đều yêu thương lẫn nhau nhưng cuối cùng lại không thể đến với nhau, chỉ trách tạo hóa trêu người.
Nhưng hắn không biết là Thanh Bích đã đi theo nữ tử kia tu luyện chỉ vì muốn một lần nữa gặp lại hắn.
Lạc Vô Y lắc lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, nếu nghĩ nữa thì hắn sẽ đau khổ mà không làm được cái gì, chỉ có thể đàn áp nó vào tận sâu trong trái tim, lừa gạt bản thân như không bận tâm đến nó.
Lạc Vô Y sau một hồi bình phục tâm tình thì lại âm trầm hỏi Vô Thanh:- Vô Thanh, bây giờ ngươi có thể giúp gì cho ta trong trường hợp này? Ta muốn thoát khỏi ngục giam này để đi đến ngục giam khác!Nghe hắn hỏi như vậy thì Vô Thanh không trả lời, đột nhiên một luồng khẩu quyết vô cùng to lớn tràn vào trong đầu hắn làm hắn linh hồn kịch liệt đau nhứt.
Lạc Vô Y đau đớn ngã gục xuống đất, hai tay ôm lấy đầu cực kỳ đau đớn nhịn không được mà hét thảm!- Aaaaaa!.
.
!! ! ! ! ! ! !.
Không biết trôi qua bao lâu.
Khi Lạc Vô Y đầu óc bất đầu thanh tĩnh trở lại, hắn không còn đau đớn nữa, thay vào đó là cực kỳ hưng phấn.
Thứ mà Vô Thanh truyền cho hắn chính là Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật, tác dụng của nó chính là khống chế đất đai biến thành một chút đồ vật đơn giản như bàn ghế, vũ khí!.
Mà xung quanh này toàn là đất, những bức tường kia cũng được làm bằng đất, hắn có cảm giác hắn có thể dùng Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật để khống chế nó thành một cái cầu thang để đi lên.
Hắn cũng có thể điều khiển bức tường tạo thành một lỗ hổng để xuyên qua các tù ngục khác.
Đặc biệt tất cả những điều này hắn đều không tốn bất kỳ cái gì sức lực, chỉ cần theo ý niệm của hắn liền được, thứ tốn chỉ là tinh thần của hắn mà thôi nhưng tiêu hao hầu như không đáng kể một chút nào.
Lạc Vô Y âm thầm cảm động không nghĩ tới Vô Thanh vậy mà cho hắn một cái đồ vật cao cấp cùng siêu phàm như vậy.
Lạc Vô Y hắn không biết là Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật ai ai đều có thể học được, là một tiểu thủ đoạn của những người tu luyện Hệ Mộc mà thôi.
- Vô Thanh, đa tạ ngươi a!Lạc Vô Y vô cùng biết ơn nói, Vô Thanh chỉ im lặng không nói, thật không biết nếu như Lạc Vô Y biết được sự thật thì sẽ như thế nào.
Cũng phải thôi, hắn chỉ là một cái phàm nhân, có thể điều khiển được đất chẳng khác gì là siêu nhân cả, cũng không trách được hắn kích động như thế khi đạt được Cấp Thấp Tiểu Mộc Thuật.
Đột nhiên từ nơi tay truyền đến đau đớn làm hắn nhìn lại, Lạc Vô Y thay trên tay của mình có vết máu liền kinh ngạc, tại sao nó lại xuất hiện đâu? Phải biết ở đây không có vật gì sắc hết a.
Lạc Vô Y nhìn quanh một hồi liền nhìn thấy bên cạnh mình vậy mà có một cái Tiểu Kiếm?Hắn cầm nó lên đánh giá nó, tiểu kiếm kia chính là một cái Tiểu kiếm rất nhỏ, e là chưa đến 3 cm.
Toàn thân nó có chút mục nát nhưng lại cực kỳ sắc bén, hắn có chút tò mò mà hỏi Vô Thanh:- Đây là thứ gì? Sao lại có một cái Tiểu kiếm?Không lâu sau đó thì âm thanh của Vô Thanh cũng trả lời:[ Nó là Không Gian Giới Kiếm, là vật chịu tải truyền thừa của Kiếm Đế! ]Lạc Vô Y sắc mặt hơi dừng lại, hắn không thể nào nghĩ tới cái này Tiểu Kiếm lại là thứ mang theo tất cả truyền thừa của Kiếm Đế.
Nghĩ đến bên trong có vô tận tài bảo cùng tất cả công pháp, tuyệt học của Kiếm Đế hắn liền kích động hỏi Vô Thanh:- Vậy Không Gian Giới Kiếm là gì? Ta làm sao để mở ra nó?Vô Thanh trầm tư sắp xếp từ ngữ xong liền đáp:[ Không Gian Giới Kiếm là một cái Pháp Bảo Không Gian, bên trong nó tự thành một cái Thế Giới nhưng không thể bỏ vật sống, muốn mở nó kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần để ý thức hoặc tinh thần của ngài tiến vào liền được! ]- Vậy làm sao để ý thức của ta tiến vào trong đó?Lạc Vô Y vội vàng truy vấn, hắn có chút không kịp chờ đợi mà hỏi.
[ Ừm!.
ngài chỉ cần nhìn chằm chằm vào nó, nội tâm không suy nghĩ bất cứ cái gì sau đó liền có thể tiến vào a! ]Không biết có phải hắn nghe nhầm hay không mà lần này Vô Thanh nói có chút ý vị kỳ lạ, nhưng nghĩ đến Không Gian Giới Kiếm sự việc hắn liền dẹp bỏ đi suy nghĩ này.
Lạc Vô Y dơ Không Gian Giới Kiếm lên trước mặt hắn, sau đó dùng hai con mắt hắn không thấy rõ nhìn chằm chằm nó.
Nội tâm hắn rạo rực không kịp chờ đợi mà muốn tiến vào Không Gian Kiếm Giới.
Nhưng qua thời gian không biết trôi qua bao lâu, lúc này hắn mới giật mình đập vào đầu, nhịn không được mà mắng bản thân ngu xuẩn:- Ây da, Vô Thanh nói là không có tạp niệm mà ta lại suy nghĩ mau mau tiến vào Không Gian Giới Kiếm để lấy Kiếm Đế truyền thừa?Sau đó hắn bắt đầu tĩnh tâm, để bản thân không còn tạp niệm nữa, nhưng để hắn không còn tạp niệm thì lại không dễ a.
.