Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh được đến hiện trường một vụ án mạng, nhưng tất cả sự nhiệt tình và chờ đợi trước đó của cô đối với vụ án đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận, sau đó chuyển thành đau đớn khi đối mặt với thực tế tàn khốc đẫm máu.
Cô cũng đi qua an ủi 2 câu, lúc quay người lại vô thức quét mắt về phía Kiều Bá.
Anh không thể hiện biểu tình, đang cúi đầu kiểm tra dấu vết hiện trường, dường như anh không bao giờ bị những tình cảm ngoài luồng chi phối đi lý trí.
“Kiều Đội?”
Nghe thấy Lâm Thanh gọi mình, Kiều Bá đang đứng bên cửa sổ mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại: "Nói."
Lâm Thanh:”……”
Cô còn đang định hỏi xem anh không định đi an ủi gia đinh nạn nhân sao, kết quả lại đụng trúng giọng điệu lạnh như nước đá của anh, một trận cạn lời tràn về.
Cấu tạo của người này thực sự làm bằng nước đá sao?
“Có nhìn ra được dấu vết gì không?” Lâm Thanh ôm một bụng tức giận hỏi.
“Còn cô thì sao?” Kiều Bá cũng không quay đầu lại nhìn, anh cúi xuống, mở tủ tivi ra xem, “Nhìn ra được gì rồi?”
Lâm Thanh: “……”
Mới có nhiêu đó thời gian, có thể nhìn ra được gì chứ?
Cô đi theo sau mông anh, lật xem lại mất đồ vật anh vừa lật lên xem.
Hộp đựng máy ảnh vốn dĩ được đặt trong tủ bây giờ đã trống không, một vài tấm ảnh nằm rải rác xung quanh, trên bàn còn đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp một nhà ba người nạn nhân, ngập tràn hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng sợ là từ giờ về sau nó chỉ là thứ gợi nhớ thương đau.
Kiều Bá cầm lên xem, Lâm Thanh nghĩ ít nhất anh cũng phải thở dài than vãn vài câu, nhưng không ngờ một lời cũng không nói, chỉ cầm lên xem rồi đặt lại chỗ cũ.
Lâm Thanh theo sau anh, cô cầm khung ảnh úp xuống.
Kiều Bá cũng cảm nhận được ánh mắt của cô khoác lên người mình, còn có không biết tại sao lại cảm thấy ẩn hiện trong ánh mắt kia một cổ oán khí mơ hồ, quay đầu lại nhìn cô một cái, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh một cái.
Anh tiếp tục bước về phía trước, cô liền ngay lập tức đi theo.
Kiều Bá lại nhìn cô lần nữa, cô lại quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Kiều Bá: “…”
Anh quay người đi, tiến về hướng phòng ngủ mà đi, Lâm Thanh chạy 2 bước tiếp tục bám đuôi.
Mặc dù vẫn chưa quen được với dáng vẻ kiêu ngạo và ngang tàng của Kiều Bá, nhưng suy cho cùng cô vẫn muốn điều tra vụ án này, nhưng ngặt nỗi cô không có kinh nghiệm, và đương nhiên cách tốt nhất là bám theo Kiều Bạch, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Cô vừa nhấc chân đi theo người kia được hai bước, nhưng bóng người phía trước đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa cô không để ý mà đụng phải anh.
Lâm Thanh vốn đang âm thầm định học lỏm nghề của sư phụ là anh, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, tự mình mở lời muốn đánh phủ đầu "Anh làm cái gì vậy?"
Gương mặt Kiều Bá không cảm xúc: “Bên trong là thi thể.”
Thi thể thì thi thể, ai mà chưa nhìn thấy xác chết?
Lâm Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt không phục hỏi: "Chỉ có mình anh được quyền tra án, còn tôi thì phải đứng xem sao?”
Kiều Bá đứng hình mất 3 giây, một lời cũng không nói, quay người tiếp tục tiến vào trong.
Vừa mở cửa, một mùi máu tanh nồng nập theo khí lạnh từ điều hoà ập vào mũi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng Lâm Thanh vẫn không thể nhịn nhợn lên một tiếng. Cô cũng không quên quay đầu nhìn Kiều Bá bên cạnh một cái, anh cắn chặt môi mỏng, làm động tác quen thuộc đeo bao tay vào, quỳ gối ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn chằm chằm thi thể.
Nạn nhân chỉ mới ba bốn tuổi, mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh, đầu tóc bù xù, cơ thể có nhiều vết thương với nhiều mức độ khác nhau, chiếc áo thun trắng dính đầy máu, trên sàn nhà xung quanh thi thể, vết máu lan ra một khoảng rộng.
Cô chỉ mới nhìn lướt qua, lồ ng ngực đã căng phồng, căng thẳng không dám nhìn thêm nữa.
Những người bên cạnh thấy vậy dường như đều hừ lạnh một tiếng.
Cô bị chọc giận, lôi đôi gang tay đang đeo bên hông ra đeo vào, nghiến răng nghiến lợi đi tới, học theo dáng vẻ Kiều Bá ngồi xuống bên cạnh quan sát.
Chỉ là cấu tạo tâm lý không thể phối hợp với phản ứng s1nh lý của cơ thể. Vừa cúi đầu xuống, dạ dày lại sôi trào một hồi, cổ họng thắt lại, lập tức che miệng lùi lại hai bước, vừa vặn đụng phải người từ bên ngoài đi vào.
Một người mặc áo sơ mi đen quần ống rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, tóc buộc cao sau đầu, gọn gàng, khả ái, mặt không chút biểu cảm, trong mắt không gợn lên một tia sóng.
Hai người đối mặt, nhìn nhau không rời mắt.
Cô đột nhiên nhận biết được người này là ai rồi ----
Trình Lạc.
Trình Lạc có khí chất giống như Kiều Bá, lạnh lùng và lý trí, sự lạnh lùng có mùi vị như pháo hoa, nhân loại khó mấy người có được, quăng vào trong đám người chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra.
Chỉ trong vòng nửa phút, trong đầu cô đã lướt qua những lời Lý Tử nói khi nãy.
Vì vậy, vật hợp theo đàn, người đi thanh nhóm, nước đá thích nhau?
Cô vẫn dùng tay đang che miệng, cứ như vậy mà thất thần.
“Ra ngoài!”
Một tiếng trách mắng vang lên.
Đem Lâm Thanh mơ màng kéo về hiện tại.
Kiều Bá vẫn rũ mắt xuống quan sát vết sẹo trên thi thể, không hề ngẩng đầu lên, nhưng trong giọng điệu lại có một tia không hài lòng, lạnh lùng lặp lại: "Ra ngoài!"
Lâm Thanh phớt lờ anh, hướng Trình Lạc gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Người bên kia lãnh đạm nhìn cô một cái, cũng không có đáp lại, bước tới nói với Kiều Bá: "Thời gian chết không quá sáu giờ, cổ tay của nạn nhân có dấu vết bị trói, trong miệng có máu ứ, trán, cổ, đùi có nhiều dấu vết bị bạo hành khác nhau, từng bị đánh đập dữ dội, đâm nhiều nhát vào các bộ phận khác trên cơ thể, hai xương sườn bị gãy dẫn đến đâm thủng tim, làm cho động mạch cảnh bị thủng, xuất huyết dẫn đến tử vong.”
Kiều Bá động đậy khoé miệng.
Lâm Thanh nuốt nước bọt, tiến lại gần, vẫn muốn xem liệu anh có phát hiện gì mới không, hoặc nghe thêm nội dung liên quan cũng tốt.
Cô ổn định lại thân thể, nhưng ngay khi ánh mắt vừa rơi vào thi thể, trong bụng có một cảm giác khác lạ, không khỏi rụt lại lần hai.
Kiều Bá liếc cô một cái, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, anh đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy nói ra cửa: “Lý Tử đến đây, đổi Lâm Thanh đi ra ngoài tìm hiểu tình hình."
“Tôi ổn.” Lâm Thanh lập tức xua tay ngăn cản, biết mình sai, cô cũng không cố gắng cương với anh, "He He" cười hai tiếng, “Ói ra hết sẽ ok liền, chuyệnc này ai rồi cũng phải trải qua.”
"Muốn ói thì ra ngoài ói.” Kiều Bá lạnh lùng nhìn cô, không đuổi cũng không giữ nói: "Đừng phá hư hiện trường."
Lâm Thanh nghiến răng: “….”
Lý Tử mang theo cuốn sổ ghi chép nhỏ đi vào, nhìn vẻ mặt của Kiều Bá, sau đó lại nhìn Lâm Thanh, do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đưa cuốn sổ cho Lâm Thanh: "Lâm Tiểu Muội, cô vẫn nên đi ra ngoài đi, hiện trường kiểu này cô vẫn chưa quen ...… ”
Nhìn thấy Lâm Thanh đang âm thầm nghiến răng, lập tức bổ sung thêm: "Bằng không, lần sau tôi lại đổi với cô, dù sao cô cũng nên nhân dịp này làm quen thêm…”
“Không có lần sau.” Kiều Bá trực tiếp cắt đứt lời nói, đứng lên, nhếch miệng nhìn Lâm Thanh, “Sau khi hiểu rõ sự tình, trở về phân loại tin tức.”
Lại nữa! Vô lý nhằm vào cô, đây là cố tình nhân cơ hội muốn chuyển cô đi.
Chỉ có thể nhìn thành quen hoặc không thể nhịn nữa.
Cô không tung tuyệt chiêu thì tuyệt nhiên coi cô là mèo bệnh sao.
"Thứ nhất, mặc dù tôi chưa nhìn thấy thi thể, nhưng mà anh sợ phụ ..." Cô dừng lại, pha chút dí dỏm cười nhẹ, "Trình Lạc hồi nãy có nói nạn nhân có dấu hiệu từng bị trói và đánh đập nhiều lần. Một đứa trẻ không có năng lực phản kháng, dù là cố gắng vùng vẫy thì cũng không cấu thành bất cứ nguy hiểm nào cho hung thủ, nếu đơn giản chỉ là đột nhập vào phòng cướp tài sản, hắn ta hoàn toàn có thể đem đứa trẻ trói lại hoặc dứt khoát một đòn đánh chết. Như vậy không tiện hơn sao? Nhưng dựa vào chứng cứ mà hiện trường để lại, thủ đoạn bạo lực của hung thủ lại giống như một loại phát ti3t.”
Kiều Bá cau mày, chẳng nói chẳng rằng.
Lâm Thanh có chút tự mãn: "Thứ hai, tuy rằng hiện trường lộn xộn, nhưng trong hỗn loạn lại có trật tự, thậm chí có thể nói là chuẩn chỉnh đến từng cm.”
Cô quét mắt qua Kiều Bá, sau đó bước ra cửa, đưa mắt ra hiệu mọi người nhìn vào phòng khách.
"Bọn trộm bình thường sẽ tập trung vào những nơi thường cất giữ những đồ vật có giá trị như tiền mặt, đồng hồ, trang sức cất ở tủ đầu giường, két sắt, ... nhất là khi chúng tùy cơ ứng biến trong tình huống không biết khi nào chủ nhân căn nhà bất ngờ quay lại. . Hầu hết sẽ lấy những thứ dễ thấy và có giá trị cao, và thuận tiện để hành động, khi xuống tay xong sẽ lập tức bỏ đi. Và đương nhiên thường là sẽ không phạm tới tội giết người. "
Lý Tử ngập ngừng gật đầu: "Cũng ... đúng."
"Nhưng mà chỗ này gần như bị tên cướp rinh đi toàn bộ? Tất cả những thứ có giá trị đều bị mang đi. Nếu không phải đã từng đến đây, hoặc đã rất quen thuộc với thói quen của chủ nhân căn nhà, thì chỉ có thể nói rằng khả năng tìm kiếm của tên này… quá tuyệt vời. "Lâm Thanh quay người chỉ vào một chiếc tủ tương đối bí mật phía sau giá sách trong phòng khách," Theo lời Trần tiên sinh, ông ta xuất phát lúc 8h30 sáng và quay lại vào khoảng 10h. Trong vòng một tiếng rưỡi, giết Văn Hạo, đem toàn bộ căn nhà đến nổi dưới thảm trải sàn cũng lục lọi qua một lần, thậm chí ở nơi bí mật như chỗ kia đều không bỏ qua, nếu mà nói là nhất thời nảy ra ý xấu, thì hiệu quả này thật là có chút kinh người đúng không?”
Sau một lúc dừng lại, cô tiếp tục: "Vì vậy, vụ án này nên được xếp vào dạng cướp của giết người có mưu tính trước,”
“Thứ ba…”
Êi, thật là ngại quá, không có thứ ba rồi.
Cô gãi gãi chóp mũi, đang suy nghĩ nên nói gì để ngăn chặn lại cảnh bị Kiều Bá đang đứng bên cạnh chế nhạo: "Thứ ba, Lý Tử, đưa đồ cho cô ấy, có thể đổi sang làm việc vặt rồi."
“Tôi không đi!” Lâm Thanh tức giận, cô nói lâu như vậy rồi cũng không có tác dụng sao?
“Lý Tử”
Kiều Bá không quan tâm, anh trực tiếp ra lệnh Lý Tử đưa sổ ghi chép cho cô.
“Không đi!” Lin Sheng kiên trì.
Hai người đối đầu nhau, không khí ngượng ngùng bế tắc kéo dài một khoảng thời gian.
Lý Tử bị kẹp ở giữa, đang lâm vào tình thế khó xử, cậu phóng cho Trình Lạc một ánh mắt đáng thương, hy vọng rằng với tư cách là đại nữ thần, cô ấy có thể tiến tới hoà giải để giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Nhưng rõ ràng là người nào đó đang đút tay vào túi áo blouse, chăm chú nhìn thi thể, không hề có ý định can thiệp.
Lý Tử sụp đổ.
Vốn dĩ trong đội có hai cục nước đá thì cũng đành chịu đi, nhưng bây giờ lại có một ngọn lửa nhiệt tình tới, hai thế băng và lửa đối đầu, nhưng tại sao người bị kẹp ở giữa như cậu lúc nào cũng là người chịu thiệt?”
"Kiều Đội," cậu nuốt nước bọt, bước tới lay lay Kiều Bá một cách thận trọng, "Tôi cảm thấy lời của Lâm Tiểu Muội nói cũng không phải không có đạo lý, hay là …”
“Kiều Đội!”
Lâm Thanh đầu óc quay cuồng, cô biết đánh chính diện nhất định không thắng nổi anh, càng không nói tới nữ thần của anh đang ở đây, trực nam gang thép vừa thị uy, nếu bị cô cự tuyệt sẽ không xấu hổ sao???
Sau một phút suy nghĩ, cô lập tức thay đổi chiến thuật, nhích người tới, dịu đi thái độ: "Nếu không như vậy đi, chúng ta hãy đánh cược một ván đi, vụ án này mạnh ai nấy tra, nếu mà tôi vẫn không thể tìm ra kết quả, thì tính là anh thắng, tôi …”
Kiều Bá khịt mũi lạnh lùng, đọc thấu suy nghĩ của cô: "Rời khỏi đội cảnh sát?"
Hả?
Lâm Thanh giật mình.
Vẫn còn chưa chết tâm?
“Được rồi!” Cô hào phóng xua tay, rồi nở một nụ cười ranh mãnh, “Còn nếu tôi điều tra ra được kết quả trước anh thì sao?”
Trình Lạc, người đang cúi đầu sắp xếp mọi thứ, nghe thấy điều này, bỗng nhiên cười nhẹ.
Kiều Bá đang bận rộn với việc của vụ án, không chút nghĩ ngợi nói: “Để cô ở lại.” Chuyện này để nói sau đi, trước mắt đem tiểu gia hỏa này đuổi đi rồi tính tiếp.
“Không!” Lâm Thanh chú ý tới tiếng cười khúc khích vừa rồi của Trình Lạc, hắc hắc liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó đảo mắt, đột nhiên nhích người hướng về phía Kiều Bá, cao giọng cười ranh mãnh, “Nếu tôi thắng thì anh phải để tôi theo đuổi anh, thế nào, chịu không?”
Không vào hang cọp thì làm sao bắt được con cọp.
Dù sao đi nữa luận vũ lực, cô đánh không lại anh, luận kinh nghiệm công việc, cô càng không thắng nổi anh, đến nổi chỉ số IQ…
Khụ, khụ, khụ, không quan trọng, dù sao cô cũng là người thông minh như vậy, chỉ cần cô sử dụng tình trường là có thể đánh bại anh rồi.
Tổng kết lại, đánh chính điện cô nhất định sẽ không thắng nổi anh. Nhưng cô có thể lợi dụng khuyết điểm tình trường của anh để hành anh ra bả.
Anh không phải thích nữ thần sao?
Có vẻ như họ vẫn chưa chính thức theo đuổi nhau, nói không chừng đến lời tỏ tình còn chưa nói qua.
Không sao, hãy để cô ấy khuấy đục trước, đi sâu vào nội địa của kẻ thù, và sau đó nhân lúc anh bị phân tâm giáng xuống một đòn, triệt để hạ gục anh.
Dù sao trong mắt Vi Dịch, bây giờ cô đã trở thành tình địch rồi.
Nếu mà không cẩn thận một cái làm cho giả biến thành thiệt, cục nước đá này bị chinh phục bởi sự quyến rũ cá tính của cô, đến lúc đó đem anh tự do nhào nặn như vậy thì còn gì bằng? Nhào nắn xong lại dùng một chân đá đi, mới nghĩ thôi mà đã thấy sướng rồi.
Lại nói, cô cũng có chút tò mò không biết băng sơn này khi yêu sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Kiều Bá đang mải mê phân tích tờ báo cáo trong tay, phải mất một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại, hiểu được lời nói của cô, anh nheo mắt quay đầu nhìn cô chằm chằm, huyệt thái dương giật giật.
"Sau đó thì sao ..." Lâm Thanh chột dạ nhìn sang chỗ khác, sờ sờ mũi, trước khi anh phát hỏa dứt khoát xoay người bỏ chạy ra ngoài, “Cứ vui vẻ quyết định như vậy nha!”
Kiều Bá đứng lặng người, vẻ mặt u ám.
“Lão… Lão Đại.” Lý Tử cảm nhận được nguy cơ mưa gió ập đến, cậu cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của ông đại, gãi đầu cố gắng giảm bớt tính nghiêm trọng của sự việc, “Cái gì mà, Lâm Tiểu Muội chỉ là tuỳ tiện nói ra, anh đừng để trong lòng…”
Kiều Bá liếc nhìn cậu một cái thật sâu, không nói lời nào, quay lưng tiếp tục làm việc.
Lý Tử: “…”
Cậu dường như càng ngày càng nhìn không thấu đội trưởng rồi.