CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Nhóm người bên ngoài đang cúi đầu làm việc nghe thấy động tĩnh, ngớt đầu nhìn lên chỉ thấy Lâm Thanh mắt đỏ hoe bỏ chạy ra ngoài. 
 
Ngay sau đó, trong văn phòng lại có thêm một tiếng "rầm", âm thanh của một thứ gì đó bị đập vỡ.
 
Trong lòng mọi người bắt đầu run rẩy.
 
Lý Tử nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ đang chạy ra ngoài, rồi ngoảnh lại nhìn về hướng văn phòng của Lão Đại, lặng lẽ bỏ con chuột vi tính trong tay xuống, di chuyển ghế đến ngồi kế bên Đường An, quăng cho cậu ta một ánh mắt.
 
"Gì nữa?" đường An một mặt cảnh giác, cơ thể co rút lại lùi về phía sau, "Tôi không vào trong đó đâu, lão đại đang bị khí nóng bốc lên tới não, tôi mà bước vào đảm bảo sẽ hi sinh liền." 
 
Lý Tử: "......"
 
"Không phải tôi đã nói cậu rất nhát gan hay sao? Bình thường thấy cậu và Lâm Tiểu Muội hai đứa chơi chung tình cảm tốt như vậy mà vào thời khắc quan trọng như vậy cậu lại không có miếng nghĩa khí nào? Cậu thực sự muốn trơ mắt nhìn Đội Trưởng Kiều  đem Lâm Tiểu Muội đá ra khỏi đội sao? Cậu xem tới đó còn ai đem đồ ăn vặt chia cho cậu nữa, còn ai tắm tắc khen ngợi mấy cái phần mềm vớ vẩn của cậu nữa!"
 
Đường An có chút do dự, nghỉ một hồi đột nhiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng: " Không phải, Lý Tử cậu làm sao mà cứ công kích phần mềm của tôi quài vậy? Mấy cái tôi làm đều là phát minh hàng đầu, cậu đã nhìn thấy qua phần mềm đo nhân duyên công nghệ cao chưa? cái này của tôi chính là khoa học dự đoán tương lai, xác suất chính xác 100%, cậu có còn muốn thoát ế không? Tôi nói cho cậu biết, cái này của tôi..."
 
"Cút cút cút!" Lý Tử nghe cậu lèm bèm mà nhức hết cả đầu, vươn tay đập vào đầu cậu một cái, " Bớt nói nhiều bây giờ cậu có đi hay không?"
 
Đường An gãi gãi đầu, "Cái đó, đợi chút nữa tôi bị lão đại tẩn chết rồi, cậu nhớ đem chuyện này nói với nữ thần của tôi, để cô ấy không bao giờ quên được mỗi..."
 
Lý Tử quăng ra một ánh mắt coi thường, cũng lười để ý tới cậu, tự mình trực tiếp xông vào trong văn phòng.

 
"Ê, Lý Tử, mạng chó của cậu không cần nữa sao?"
 
Cơn nóng giận của Kiều bá đang bốc lên tới đầu, ngồi xuống xem tài liệu hết nửa ngày mà không đọc vô được một chữ, đầu óc cứ toàn hiện lên hình ảnh tiểu gia hỏa kia mắt đỏ hoe cùng anh lý luận.
 
Anh ta điều tra vụ án một cách lý trí, lần đầu vun lưới bắt gọn hung thủ, có phải là sai lầm không? Tại sao lại nói anh là đang nhằm vào cô?
 

Nói toàn mấy lời điên khùng khó nghe!
 
"Cộc, cộc, cộc" bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, anh cũng không có ngẩng đầu lên.
 
Lý Tử đợi một hồi lâu, bên trong vẫn không có phản ứng, liền bưng ly cà phê lên cẩn thận từng chút từng chút một đẩy cửa bước vào trong, nhìn một cái liền thấy mấy mảnh kính vụn làm rải rác dưới sàn. 
 
Cậu tặc lưỡi, đột nhiên cảm thấy hình như đã nhìn thấy được dấu chấm hết của cuộc đời mình.
 
"Đội Trưởng Kiều ," cậu đặt ly cà phê xuống, sờ sờ cổ, " Thực ra, Lâm Tiểu Muội cũng không có làm sai điều gì, nhìn cô ấy đảm bảo là kiểu người vô tâm vô phế, thích chơi thích náo, nhưng bình thường làm việc đều rất siêng năng, hôm nay đến cãi nhau với anh, chắc cũng là nhất thời kích động, cô gái nhỏ một mình không quản ngày đêm điều tra hết mấy ngày trời. Cái này không nói, mới sáng sớm đã bắt được Tần Cảnh đem về, hôm qua chắc là ngồi ôm cây đợi thỏ suốt cả đêm, anh không thấy sao? Da môi cũng nứt nẻ hết rồi, quầng thâm mắt cũng đậm lên một vòng!"
 
"Cũng tính là không quá tệ rồi, Anh Hà cái gì phải tức giận với một cô gái nhỏ đúng không? Hay là, " Lý Tử do dự một chút, cũng không dám khuyên lão đại xuống nước trước, đành nói ra lời này: "Đừng kỳ kèo nữa, dù sao thì người ta cũng là con gái, anh lại nặng lời như vậy có phải là không quá..."
 
Kiều Bá câu mày ở đâu nhìn cậu.
 
Tim của Lý Tử rung lên một trận: Ai da, Lâm Tiểu Muội thật xin lỗi, thật xin lỗi anh em  giúp không nổi cô rồi.
 
Cậu rất khôn ngoan dừng cuộc trò chuyện lại đúng lúc, ho khan hai tiếng, đặt cốc cà phê xuống và lùi lại: " Cái đó, Đội Trưởng Kiều  tôi sẽ không nói nữa. Tôi vẫn còn có rất nhiều việc phải làm, Trần Thao vừa mới kêu tôi đi xem thằng nhãi ranh Tần Cảnh." nói xong liền lập tức quay người chạy ra ngoài.
 
Đường An đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Lý Tử đi ra, liền cười trên nỗi đau của người khác, : "Cậu không phải rất có năng lực sao?" 
 
"Cái ly kia cũng rất có khả năng đó!" Lý Tử nói năng hùng hồn, " Cũng không phải bị ném vỡ thành trăm mảnh sao?" 
 
Hai người thức thời cùng nhau rời khỏi đó.
 
Kiều Bá nghe được động tĩnh ngoài cửa, lặng lẽ hít một ngụm khí.
 
Anh thực sự vô nhân đạo và lạnh lùng như vậy sao?
 
Anh cúi đầu, nhìn mấy mảnh vỡ thủy tinh nằm la liệt trên đất.
 

Thực ra không phải anh cố ý ném nó đâu, lúc nãy cãi nhau xong với Lâm Thanh, tâm tình của anh có chút không ổn định, nhưng cũng không có thói quen ném đồ đạc, chỉ là không cẩn thận đụng trúng mà thôi. 
 
Anh càng nghĩ càng cảm thấy bực tức, co chân đá một cái để phát ti3t, sau đó ngồi trầm mặc với đóng mảnh vỡ thủy tinh dưới đất mất hết nửa ngày, lại lặng lẽ đi tìm đồ hốt rác đến gom gọn lại.
 
"Cô ấy cũng không làm sai điều gì, nhìn qua chỉ là vô tâm vô phế, thích chơi thích náo, bình thường làm việc gì đều rất siêng năng."
 
"cô gái nhỏ không quản ngày đêm một mình điều tra hết mấy ngày trời."
 
"Da môi nứt nẻ, quầng thâm mắt cũng đậm lên một vòng!" 
 
"Đừng kỳ kèo nữa, dù sao người ta cũng là con gái, anh lại nói chuyện có chút nặng lời..."
 
Bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy cô không sai.
 
Vậy thì Lão Tử làm sai à! 
 
Đội cảnh sát không phân nam nữ, lúc hung thủ phạm tội chẳng lẽ bởi vì giới tính mà thủ hạ lưu tình? Trong công việc chẳng lẽ cũng không nên giữ vững một tâm trí hoàn toàn tỉnh táo.
 
Anh đã sai rồi sao?
 
Anh đã sống trên đời 24 năm, đều là dựa vào lý trí tuyệt đối một đường mà bước tới, từ một học viên ưu tú của học viện cảnh sát đến một cảnh sát viên ưu tú, lại đến bây giờ trở thành đội trưởng đội cảnh sát đầy thực lực.
 
Anh đã làm sai sao?
 
Không có.
 
Kiều Bá thu dọn được một nửa, đột nhiên không thể nhẫn nại được nữa, giơ chân đá vào thùng rác một cái, rồi đứng dậy vớ lấy điếu thuốc ngậm vào miệng.
 

Phiền não, anh cầm lấy ly cà phê hồi nãy Lý Tử đem vào, một hơi uống sạch, miệng đắng ngắt, anh lại đột nhiên câu mày.
 
Lớp bọt màu nâu đỏ của cà phê hoà tan vẫn còn đọng trên thành ly.
 
Anh từ trước đến giờ thích nhất mùi vị nồng đậm của cà phê. về sau có một lần Lâm Thanh len lén đổi cà phê của anh, liền bị đắng đến sớm chút nữa phun ra ngoài, còn đi tố cáo với bọn Đường An sở thích của anh. Cuối cùng độc ác thay thế hết tất cả cà phê của anh bằng một loại khác có hương vị nhẹ nhàng hơn.
 
Anh cũng lười kỳ kèo, uống lâu rồi đột nhiên cũng cảm thấy dần dần quen thuộc, bây giờ uống lại cà phê có hương vị mạnh ban đầu, lại cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận.
 
Quen thuộc thật sự là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.
 
Anh rót một ly nước lọc từng ngụm từng ngụm lớn uống sạch.
 
Cả một buổi sáng, Kiều Bá luôn trong trạng thái đầu óc rất dễ mông lung, cộng thêm việc đêm qua không ngủ, lại thêm vào sự việc phát sinh hồi sáng này,  anh thật sự có chút đau đầu.
 
Từ hồi nhận chức đến giờ, đây là lần đầu tiên Kiều Bá trong giờ làm việc lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Trong lúc ý thức dần rơi vào trạng thái mơ hồ, anh nghe thấy có người gõ cửa 2 cái, sau đó trực tiếp bước vào đứng trước mặt của anh.
 
"Nghĩ thông suốt rồi à?"Kiều Bá cũng không ngước đầu lên, cười lạnh một tiếng, "Đơn xin từ chức cứ để trên bàn--" 
 
"Đội Trưởng Kiều "
 
Không phải là thanh âm mà anh kỳ vọng.
 
Kiều bá sững người, ngẩng đầu nhìn Trình Lạc, người đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt anh thoáng mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
 
Trình Lạc mặc một chiếc áo blouse màu trắng, đút một tay vào túi, ngây người liếc nhìn anh, sau đó thu hồi ánh mắt, giao tài liệu trong tay: "Báo cáo thẩm định đã chỉnh sửa xong, thi thể cũng đã được người có liên quan mang về xử lý."
 
Kiều bá nhận lấy, thuận tiện lật lật hai trang, "Ừm" một tiếng 
 
Trình Lạc vẫn như thường lệ, nếu không có chuyện gì thêm, cô sẽ trực tiếp đến nhà xác của mình sau khi bàn giao công việc.
 
Đang định đi ra ngoài, Kiều Bá đột nhiên cất tiếng gọi người lại: "Trình Lạc."
 
Cô trầm mặc quay đầu lại, Kiều Bá có chút không nói nên lời.
 
"Anh có phải là có một chút không thích gần người không?" một hồi lâu, anh mới hỏi.

 
Đôi mắt của Trình Lạc cuối cùng cũng có chút gợn sóng dừng lại một hồi, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, khóe miệng hơi cong lên, tiếp theo quay người lại kéo ghế ngồi đối diện với Kiều Bá, Kiều Bá cũng rất tự nhiên cầm ly đi rót cho cô một ly nước, đưa tới trước mặt cô.
 
Hai người gia nhập đội cùng năm, một người là bác sĩ pháp y lạnh lùng có thể đối mặt với mọi loại xác chết, người còn lại là cảnh sát hình sự lạnh lùng có thể đối mặt với mọi loại vũ khí và tội phạm.
 
Khả năng ưu tú giống nhau và tính cách gần như thu mình lại với xã hội đã khiến hai người nhanh chóng tiếp cận, những năm qua cũng âm thầm bồi dưỡng ra sự hiểu biết và cảm tình giữa các cao thủ với nhau.
 
Nhưng đây chính là lần đầu tiên Trình Lạc nhìn thấy Kiều Bá lộ ra biểu tình này.
 
Tự nghi ngờ bản thân?
 
Hình như có một vật gì đó đang bất tri bất giác phát sinh biến hóa bên trong.
 
"Em đã nghe mọi người nói rồi."
 
"Nói gì?"
 
"Anh nhìn trúng cô gái nhỏ mới gia nhập đội đúng không?" 
 
Cô nói một cách thẳng thừng, làm cho Kiều Bá nghẹn họng,  muốn nói điều gì đó nhưng cố kìm lại.
 
Trình Lạc liếc nhìn anh và kết luận, "Anh quá khắc nghiệt với cô ấy rồi." 
 
Lúc nãy Đường An đi đưa đồ ăn đến cho cô, đã đem sự tình từ đầu tới cuối lao đao một hồi. Thực ra thành thật mà nói, cô hoàn toàn không cảm thấy Kiều Bá làm vậy là có gì sai, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng này của Kiều Bá, cô đã hiểu rồi.
 
"Anh thật sự muốn ép buộc cô ấy từ chức sao?" cô khẽ sờ sờ môi, "Nếu thật sự là như vậy, dựa vào hiệu quả làm việc và phong cách của anh, lúc bắt được Trần Khải Viễn, tiện thể trực tiếp bắt luôn Tần Cảnh đối với anh thật sự mà nói cũng chả có gì khó, nhưng anh để lại một tên gan nhỏ não tàn không hề có một chút nguy hiểm là Tần Cảnh, không phải là muốn để cho cô ấy còn một cơ hội sao?" 
 
Mặc dù giao cho cô ấy một vụ án lớn, nhưng mà mấy sự việc có tính nguy hiểm cao không phải anh đã đều tự tay làm hết rồi sao?
 
Biết được phương hướng điều tra và tính khí của cô, khi cô bắt được Tần Cảnh, có thể coi như hợp tác để kết thúc vụ án trọng đại này, cũng có thể coi là độc lập điều tra để bắt được tội phạm, công lao không hề nhỏ.
 
Kiều Bá mím môi không nói gì.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi