CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Vụ trộm cắp văn vật này được chuyển đến từ thành phố lân cận
 
Băng nhóm tội phạm này có móc nối với phần tử nước ngoài, thành phố lân cận truy đuổi đã lâu, nhưng cuối cùng mỗi khi vừa tìm được dấu hiệu nào đó, manh mối liền bị ngắt quãng, có thể coi như là củ khoai nóng bỏng tay, đã bị chậm trễ trong một thời gian dài.
 
Lâm Thanh lật xem tài liệu hết nửa buổi sáng, cũng cùng Đường An xem qua tất cả video giám sát hiện có, nhưng không tìm ra được manh mối hữu ích nào.
 
Tình hình hiện tại là hoàn toàn bị động, cũng chỉ có thể đợi bên kia làm ra động tĩnh gì rồi mới có thể xuống tay.
 
"Được rồi, chị Thanh, chị quay về thay quần áo đi!"
 
Lúc đi ăn xong trở về Đường An thấy Lâm Thanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, liền cầm lấy một ly nước đưa cho cô: "Đội Trưởng Kiều có lẽ chỉ muốn chị xem qua tìm hiểu tình hình trước một chút, cũng không chắc là hành động tiếp theo sẽ dắt chị đi cùng."
 
Lâm Thanh cũng cảm thấy có khả năng nên vì vậy càng muốn xem kỹ hơn.
 
Nhìn thấy phản ứng của cô, Đường An rất vui mừng: "Trước đây em chưa từng thấy chị nghe lời Đội Trưởng Kiều nhiều như vậy, chị Thanh, tình trạng bây giờ của hai người thế nào, chị như vậy là thật sự muốn đuổi theo Đội Trưởng Kiều sao?"
 
Lâm Thanh di chuyển chuột một hồi, đột nhiên quay đầu đè nén giọng nói: "Lại đây, chị nói em nghe."
 
Đường An bị cô làm cho tò mò, nghiêng người duỗi đầu: "Sao vậy?"
Sau đó, Lâm Thanh hét vào tai cậu: "Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào."
 
Đường An bịt chặt lỗ tai gần như điếc của mình nhảy ra một khoảng dài, vẻ mặt kinh hỉ: "Chị Thanh, chị bao nhiêu tuổi rồi lại giở trò này?"
 
Lâm Thanh cười khúc khích.
 
“Nhìn chị chắc cũng không thật sự muốn theo đuổi Kiều Đội.” Đường An lẩm bẩm nói: “Được rồi, hiện tại không ngồi ở chỗ này cũng không bắt được ai, chị trở về thay quần áo đi.
 
Lâm Thanh nghĩ tới cái gì, gật đầu, đi ra.
 
Cô thực sự đã quay về nhà thay ra một bộ đồ khác.

 
Quần ngắn áo thun trắng, dáng vẻ một cô gái trẻ trung năng động với đôi chân nuột nà trông rất khủng.
 
Buổi chiều quay lại làm việc, đôi mắt của một vài người nào đó đáng lẽ phải đang sôi nổi thảo luận sự tình nào đó thì đều quay sang hướng thẳng vào người cô.
 
Hey, hiệu quả rõ ràng như vậy sao?
 
Lâm Thanh thầm nghĩ.
 
"Tôi nói rồi đó? Chính là Lâm Tiểu Muội! Cô ấy là thích hợp nhất!" Lý Tử nói với Trần Thao bên cạnh, sau đó vẫy tay với Lâm Thanh, "Lại đây, lại đây, anh giao cho em một nhiệm vụ lớn. "
 
Lâm Thanh nghĩ rằng là vụ án đã khám phá ra manh mối nào đó, vì vậy cô nghiêng người chạy sang ngay lập tức, lúc tới nơi nhìn thấy mọi người đang bao quanh một chiếc bánh hình trái tim khổng lồ.
 
Hôm nay là sinh nhật ai vậy, làm đến thật là tục khí?
 
Cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Đường An.
 
“Không phải, Lâm Tỷ, sao chị lại nhìn em như vậy?” Đường An vội vàng giải thích, trong lòng vẫn có chút khó chịu, “Ý này là do mọi người nghĩ ra, em cũng không muốn, em...”
 
“ Ây, anh thấy em ăn mặc rất đẹp, còn tưởng rằng em đã biết sự tình nên cố ý về thay đồ thành như vậy.” Lý Tử ngắt lời Đường An, đẩy cậu ấy sang một bên, “Chuyện là như vậy nè, hôm nay chính là sinh nhật của Trình Lạc."
 
Lâm Thanh thậm chí còn bị sốc hơn: vì vậy mọi người định làm tặng nữ thần cái này ... Xùy, một cái bánh kem màu mè hoa lá hẹ? 
 
Thật đúng là thẩm mỹ của bọn trai thẳng.
 
" Trình Lạc còn không phải là nữ thần của Lão Đại sao? Gần đây cô ấy bị thúc giục kết hôn nhiều như vậy. Mỗi ngày ngủ đêm trong phòng khám nghiệm cũng không phải là giải pháp đúng không? Vậy nên hai anh em bàn bạc nhân cơ hội này để cho Đội Trưởng Kiều đi tỏ tình một cái, một tay ôm nữ thần về nhà, đại hỷ sự liền tới một cái như vậy không phải quá tốt sao? 
 
Lâm Thanh xoa xoa tay một hồi, biểu tình trên gương mặt bỗng trở nên cứng đơ: "Tỏ tình?"
 
"Ừ," Lý Tử tiếp tục, "Lâm Tiểu Muội, em có thể đem bánh cho Đội Trưởng Kiều không?"
 
"Nhưng tại sao lại là em đi đưa bánh ?" cô thốt ra một câu.

 
Đường An nhanh chóng trả lời: "Bởi vì Lý Tử nói cô là nữ thần, là chiến binh duy nhất trong đội dám đối đầu với Kiều Đội!"
 
“Đương nhiên là vì em là hoa khôi cảnh sát trong đội chúng ta!” Lý Tử trừng mắt nhìn Đường An, nhét chiếc bánh vào tay cô, sau đó cùng Trần Thao hai người họ ba chân bốn cẳng đẩy mọi người hướng về phía văn phòng, "Đừng nghe mấy lời lèm bèm vô nghĩa của Tiểu Đường Tử. Mau đi đi, Lâm Tiểu Muội! hạnh phúc của Lão Đại giao hết vào tay em."
 
"Em..."
 
Lâm Thanh còn chưa kịp nói gì, người đã bị đẩy đến trước cửa văn phòng.
 
Cô nhìn xuống cái bánh kem lớn trên tay, cảm thấy không vui, nhưng lại không biết vì sao.
 
Vì vậy, trong mắt mọi người, cô ấy thực sự không giống như là một người muốn theo đuổi Kiều Đội?
 
Kiều Bá thực sự thích Trình Lạc sao?
 
Làn da trắng và đôi chân dài của cô, cũng không có gì gọi là không bỏ qua được!
 
Cô quay đầu nhìn lại lần nữa, Lý Tử, Trần Thao và những người khác đang ở cách đó không xa, khi thấy cô quay lại, họ còn đưa ra động tác cổ vũ.
 
Lâm Thanh:"..."
 
Cô liều mạng dùng tay gõ gõ gõ cửa văn phòng.
 
"Vào đi!"
 
Kiều Bá đang bận rộn công việc, không có ngẩng đầu: "Có chuyện gì muốn nói?"
 
Lâm Thanh nắm chặt ngón tay, cổ họng thắt lại, thật lâu không nói lời được ra lời muốn anh đi tỏ tình.
 

Kiều Bá đợi một lúc lâu không thấy giọng bên kia, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thanh đã thay quần áo, đang cầm một chiếc bánh hình trái tim to tướng, tim anh thắt lại, vô thức nhíu mày: “Lâm Thanh? "
 
Chiếc bánh trái tim được bao bọc bởi những cánh hoa đỏ nổi bật trên mặt bánh.
 
Lâm Thanh mở miệng: "Cái đó, Kiều Đội, tôi..."
 
Kiều Bá đặt bút trên tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt cô, liếc nhìn chiếc bánh trên tay cô, nhếch khóe miệng nhìn tiếng Anh phía trên: "Thích anh không?"
 
Lâm Thịnh còn đang nghiền ngẫm lời nói của anh, nhất thời không phản ứng kịp:"Hả?"
 
“Lâm Thanh, em cho rằng mình rất có năng lực sao?” Anh trực tiếp cho cô một gương mặt lạnh, “Anh chỉ vừa đói tốt với em một chút thì có thể tự phỏng mũi lên sao? Lâm Thanh, ở chỗ này của tôi, chúng ta có quan hệ đồng nghiệp. Anh cảnh cáo em lần cuối tốt hơn hết hãy đem mấy suy nghĩ không đứng đắn của em thu lại hết đi, nếu khả năng của em vẫn không thể theo kịp mọi người trong giai đoạn sau, anh vẫn sẽ đuổi em ra khỏi đội. Khi đó, chúng ta thậm chí sẽ không có quan hệ đồng nghiệp.  Nếu em quá rảnh rỗi, thì hãy dùng hết thời gian đó bỏ vào công việc đi!"
 
Lâm Thanh còn chưa kịp nói lời nào, thì đã bị mắng như tát nước vào mặt.
 
"Kiều Bá, anh có bị thần kinh không? đến cuối cùng là ai đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn đâu đâu? Anh thích Trình Lạc nhưng không dám đi tỏ tình, ai cũng nhìn không ra muốn giúp anh đẩy một cái, anh còn ở đây đánh bậy đánh bạ ?" Anh tự thích người khác, có phải anh nghĩ rằng người trên khắp thế giới đều giống anh suốt ngày chỉ biết cất nhắc mấy việc này?"
 
Cô tức giận đến mức giơ tay muốn ném chiếc bánh vào sọt rác: "Anh có yêu hay không, muốn đi tỏ tình hay không, liên quan gì đến em!"
 
Kiều Bá sững sờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.  Anh đưa tay ngăn cản động tác của cô, lại đặt chiếc bánh vào tay cô: "Người nào mua thì giao cho người đó ăn, ăn không hết không được tan làm!"
 
"Vậy thì—" Lâm Thanh ôm bánh ngọt, "Anh không định tỏ tình sao?"
 
Nhận được một cái nhìn lạnh lùng, và—
 
"Chạy năm vòng thao trường"
 
"Em..."
 
"Tăng trọng lượng."
 
Lâm Thanh nghiến răng: "Bao nhiêu?"
 
Kiều Bá liếc nhìn quần đùi và đôi chân trắng noãn lộ ra bên ngoài của cô, lấy áo khoác ngoài, mặt lạnh lùng ném lên người cô: "Trong giờ làm việc quần áo xộc xệch, còn có lần sau thu dọn đồ đạc rồi rời đi."
 
Lâm Thanh: "..." Không phải nói chân của cô ngắn sao?  Hơn nữa, anh là người phái bảo thủ đang sống ở thế kỷ trước hay gì?
 
Cô ấy không tranh cãi quá nhiều, đem chiếc bánh ra ngoài sau đó để lại cho Lý Tử và Trần Thao, cô ấy đánh giá qua quần áo của mình rồi tự giác đi đến đường chạy- một cuộc “chạy tăng trọng” với sức nặng của chiếc áo khoác trên lưng.

 
Người khác đều là ngày đông giá rét đưa áo khoác cho cô gái nhỏ, ây, Đội Trưởng Kiều của bọn họ thật là có năng lực, thời tiết nắng nóng hơn 30 độ đưa áo khoác cho cô rồi bắt đi chạy.
 
Trái tim của cô thật sự là ... Người này thật sự là hung ác khó đối phó.
 
Cô lặng lẽ chạy một vòng, suy nghĩ lung tung.
 
Vậy, Kiều Bá có thích Trình Lạc hay không?
 
Bên kia, Lý Tử, Trần Thao và mấy đại lão gia khác đều nhăn mặt nhìn chiếc bánh ngọt phát ngấy trước mặt hết nửa ngày mà vẫn chưa xuống tay ăn được.
 
“Thằng quái nào lại nghĩ ra cái ý tưởng mua bánh sinh nhật điên rồ này vậy?” Lý Tử gắp một miếng nhỏ nhét vào miệng, cau mày bướng bỉnh nói: “ Lão Tử ghét nhất loại đồ nhiều bơ kem ăn phát ớn này!"
 
“Không phải anh nói con gái đều thích đồ ngọt sao?” Trần Thao ngơ ngác nói, “Hơn nữa, anh không tặng Trình Lạc một cái bánh sinh nhật chẳng lẽ đem qua một cái xác làm quà tặng sao?"
 
Lý Tử cúi đầu ngậm một ngụm lớn tức giận không nói ra lời.
 
“Em đã nói là không được làm thế này, nhưng mấy anh lại không tin.” Đường An vui vẻ nói, “ Đội Trưởng Kiều thật là hiểu anh, ăn xong chiếc bánh này, cả đời sẽ bị bóng đè, Đúng không? Xem xem kì này các anh có đem chuyện này khắc cốt ghi tâm không?"
 
"Vì vậy," Lý Tử không thể tin được, "Đội Trưởng Kiều căn bản không muốn đi tỏ tình? Hay là anh ấy thật sự không thích trình lạc một chút nào hết?"
 
"Khẳng định không thích." Đường An tiếp lời, " Em đã dùng phần mềm tính toán chỉ số hôn nhân của em để tính thử, mức độ tương thích giữa Đội Trưởng Kiều và nữ thần không cao bằng em cùng cô ấy."
 
"Ngậm cái miệng của cậu lại." Lý Tử mắng.
 
Người nào đó bên cạnh ợ lên một tiếng đầy đau đớn, rồi tiếp tục bắt chuyện: " Ngược lại bây giờ dù có thích hay không thích, tôi về sau, cả đời này tôi sẽ không bao giờ dính vào chuyện này nữa, không không không, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa. .. "
 
"Tôi cũng vậy!"
 
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!"
 
Lý Tử mang theo vẻ mặt thất thần ngồi nhấp nháp chiếc bánh kem.
 
vì vậy, Đội Trưởng Kiều thực sự không thích nữ thần sao?

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi