CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Kiều Bá tức tới nghiến răng, quai hàm siết chặt, chưa kịp khiển trách gì thì một bóng người vụt qua trước mặt anh.
 
3.
 
“Thiệt là giỏi quá đi!”
 
Kiều Bạch quay đầu lại, nhưng Đường An cũng không thèm để ý tới anh, trực tiếp xông tới Lâm Thanh như một cơn gió, vẻ mặt đầy hâm mộ: "Cô cũng quá lợi hại đi thôi!"
 
"Tay không đi ống thép! Là ba tầng đó!" Đường An hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh, nhìn người kia từ trên xuống dưới, rồi chắp tay, "Nữ hiệp, thỉnh nhận của tại hạ một bái!"
 
Lâm Thanh giao lại đứa nhỏ cho người đàn ông trung niên mới vừa vội vàng chạy lên lầu, ngẩng đầu tươi cười với Đường An.
 
Cô xé bỏ đi băng y tế quấn trên tay, cởi áo khoác nam đang buộc ngang hông ra, vuốt phẳng lại  mép váy.
 
Áo trắng váy đen.
 
Lại trở về dáng vẻ một cô nương mềm mại dễ thương, dịu dàng thục nữ vô hại.
 
Như thể người phụ nữ điên cuồng leo lên khung thép một cách gọn gàng vừa rồi không phải là cô vậy.
 
Đường An sững sờ, nhất thời không kịp hồi thần. Cậu hướng về phía cô giơ ngón tay cái tỏ ý ‘Like’: "Lợi hại a, nữ hiệp! Bội phục bội phục!”
 
Không biết là bội phục tốc độ leo khung sắt của cô, hay là vẻ đẹp chim sa cá lặn,  hoa nhường nguyệt thẹn của cô đây.
 
Lâm Thanh suy nghĩ.
 
Chắc là bội phục luôn cả hai đi.
 
Hây! Hây! Hây!

 
Đường An vẫn đi theo sau mông cô, não tàn nịnh nọt: "Nữ hiệp, cô không biết đó thôi, tôi đứng ở dưới nhìn cô thật sự sợ đến tê hết cả da đầu! Tiểu gia hoả, thể lực của cô cũng đáng gờm đó, đúng là một nữ trung hào kiệt đó nha! Nữ hiệp, cô đúng là phiên bản người thật việc thật của Iron man đó nha … no no no, cô so với Iron man còn dễ thương hơn vạn lần!”
 
Kiều Bá liếc nhìn Đường An chân chó đang huyên thuyên.
 
Còn Lâm Thanh thì lại không ngờ mình chỉ mới leo lên một tòa nhà mà cũng chụp được một fanboy.
 
Bất quá lại nói, cũng không phải là cô muốn khoe khoang, chiều cao của tòa nhà ba tầng thực ra đối với cô cũng chả phải là một thử thách khó khăn gì cho lắm.
 
Cô xuất thân trong một gia đình quân nhân, mặc dù là báu vật nắm trong lòng bàn tay sợ tan của cả nhà họ Lâm, nhưng gia tộc quân nhân không ưng thói nuông chiều, xương cốt cứng rắn của cô chính là được luyện từ trong bụng mẹ. Ăn ngon mặt đẹp đều có thể bàn sau, nhưng việc huấn luyện thể chất tuyệt đối là không thể thiếu, chưa kể ông nội Lâm và ba Lâm đều khét tiếng nhân vật khắt khe. Khi Lâm Thanh còn nhỏ, cô đã phải luyện tập cùng với các anh lớn trong sân, từ chạy nước rút 100 mét, xoạc chân, đấm đá đối phương, đến luyện lộn người móc thang, ôm tạ chạy việt dã hay nhắm bắn mục tiêu, …
 
Còn cô cũng vừa hay không phải là một cô công chúa thích an phận.  Suốt ngày đi theo Hề Khải phá làng phá xóm, trèo tường, leo cây, đào tổ chim,ra nghĩa địa tìm trò  mạo hiểm, tóm lại, tất cả những kỹ năng nghiêm túc mà cô học được hết thảy đều được tôi luyện từ mấy chuyện không mấy đứng đắn cho lắm.
 
Cái gì không nói, thể lực tuyệt đối đứng đầu.
 
Mượn lời của Hề Khải, cô chính là một thân cứng cáp, uổng phí hết của trời, không đâu lại đi tặng cho cô khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ trông yếu ớt, một sự kết hợp chả ra làm sao.
 
Lâm Thanh bị mấy lời khen ngợi của Đường An nói tới lòng dạ trăm hoa đua nở, ban đầu thực tình đúng là rất muốn khoa chân múa tay một hồi biểu lộ sự khiêm tốn đúng mực của mình, kết quả vừa đứng lên quay người lại, liền bắt gặp một gương mặt còn đen hơn đít nồi, biểu tình lạnh lẽo giống hệt như núi băng Đông Bắc chuyển địa chỉ đang đứng trước mặt cô vậy.
 
Không phải chứ, biểu tình này là có ý gì đây? 
 
Bắt chước theo anh, cô cũng lạnh lùng nhìn đáp trả lại. Chỉ là tu vi còn chưa đủ, ánh mắt tuy giống nhau nhưng của cô lại không có chút sức lạnh, càng nhìn lại càng giống như là đang muốn khiêu khích.
 
Ánh mắt Kiều Bá phủ đầy hắc tuyến: "Đường An!"
 
Đường An đang bận rộn nói chuyện với Lâm Thanh, hoàn toàn phớt lờ đi vẻ mặt băng tuyết vô tình của sếp, cầm lấy một miếng băng keo cá nhân dán lên khuỷu tay của Lâm Thanh: “Chỗ này bị rách da rồi, dán lại một chút.”
 
Khi nghe lời này, trong lòng Lâm Thanh thực có chút cảm khái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy phần da trên khuỷu tay bị cọ xát, không có chảy máu, chỉ là có chút hơi ran rát.
 
Cô hít vào một hơi rồi dừng lại, xua tay, lớn tiếng nói: “Không sao đâu, không có việc gì, tôi là cảnh sát, phục vụ nhân dân là trách nhiệm của tôi!” Nói xong, cô còn cố ý liếc nhìn về phía Kiều Bá một cái.
 

Hãy nhìn vào suy nghĩ này, nhận thức này! Tuyệt đối thích hợp, chính là thành viên mới đầy triển vọng của đội cảnh sát.
 
Cô vẫn còn đang để bụng việc lúc nãy bị Kiều Bá chặn lại ngoài cửa, môi không tự chủ được tự cong lên, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Đường An, "Lần sau tôi sẽ biểu diễn cho cậu xem tiết mục đập đá trên ngực hay chặt gạch bằng tay không, tuyệt đối đặc sắc không kém.”
 
Đường An: Kích động!
 
"Dù sao thì mấy năm theo học ở học viện cảnh sát của tôi cũng không phải chỉ là học cho có. Nếu hôm nay không tìm thấy cơ hội này để thể hiện phong độ của mình, đi ra đường nói không chừng lại bị người ta coi là đồ giả không đáng tiền.”
 
Nói ra vài câu đầy ý vị, cô lại cố ý liếc nhìn sang nét mặt của Kiều Bá một lần nữa.
 
Trước khi Đường An có thể hiểu ra ý tứ của Lâm Thanh, cô đã đưa tay về phía cậu, mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Lâm Thanh, người mới đến đội cảnh sát của chúng ta. Hôm nay là ngày đầu tiên đến báo danh.”
 
Đường An sững sờ, vô thức nắm tay cô.
 
"Vậy thì ..." Lâm Thanh cười, "Về sau mong được chiếu cố nhiều hơn..."
 
"Coi nhẹ luật pháp của nhà nước, giả danh cảnh sát, lừa gạt người có thẩm quyền, có thể bị kết án tù có thời hạn không quá ba năm, giam giữ ngắn hạn, giám sát công cộng hoặc tước quyền chính trị." Anh không nhìn cô chỉ cất giọng chế nhạo một cách lạnh lùng.
 
Tự cao tự đại, kích động hiếu thắng, còn không coi lại bản thân có bao nhiêu phân lượng!
 
Anh vô cảm nhặt con dao trên mặt đất lên: "Đường An, trở về đội!"
 
Đường An nhìn về phía đội trưởng, sau đó nhìn Lâm Thanh, khóe miệng giật giật: "Không phải, Đội Trưởng Kiều , cái này nhìn không giống, lúc nãy chính là nhờ có cô ấy ra tay giúp đỡ..."
 
“Tự ý hành động, cẩu thả bừa bãi, cản trở hoạt động của cảnh sát,” anh vỗ tay phủi bụi trên quần áo, mặc kệ Đường An, tự mình bước ra ngoài, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thành thật thật mà trở về đi, cản trở cơ quan công an thực hiện nhiệm vụ của họ, nếu cô còn dám đi theo –“
 
Anh đột ngột dừng bước.
 
Lúc này Lâm Thanh đang đi theo sát phía sau không kịp cảnh giác, suýt nữa đâm đầu vào người anh.

 
Anh quay đầu lại, từ trên nhìn xuống cô, gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ một, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp: "Tôi sẽ mời cô ăn thử đặc sản cơm tù.”
 
Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra vậy?
 
Phát bệnh gì đây trời! 
 
Cô đúng là đến để báo danh mà.
 
Lâm Thanh bị anh nhìn đến mức phát bực, liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có phải là có …”
 
“Tôi nói nè Lâm đại tiểu thư, bà cô yêu dấu của tôi!”
 
Cô chưa kịp nói hết câu thì bị giọng nói lớn tiếng của Hề Khải từ bên ngoài truyền đến cắt ngang: "Lâm Thanh, cô thật sự coi ông đây giống như quản gia toàn thời gian nhà cô có đúng không?"
 
Cậu hùng hổ lao vào trong, chiếc ba lô tai thỏ trên vai của quý ông cao hơn 1mét8, đang bay nhảy giữa không trung, không hợp mắt một cách lạ thường.
 
Nhận thấy ánh mắt dò xét của những người xung quanh, cậu lập tức ném chiếc balo tai thỏ vào vòng tay Lâm Thanh, vẻ mặt xem thường: “Người còn đi nhận chức, bên này lại gấp gáp đi giành làm nhiệm vụ với người ta! Cái balo rách của cậu này mau cầm đi, còn làm mất nữa thì kệ xác cậu, không liên quan gì tới tôi nghe chưa." Cậu đưa tay lau mồ hôi, tiếp tục lèm bèm “ Kiếp trước không biết tôi làm gì mắc nợ cậu, tốt xấu gì tôi cũng là người trong vài giây ngắn ngủi có thể làm lên xuống hàng trăm vạn đó biết chưa? Trưa nay tất cả đều bị cậu làm cho trì hoãn! Cậu tự tính toán xem đã làm tôi bị lỗ mất bao nhiêu rồi, mau nghĩ cách làm sao để đền bù cho tôi đi!” Cậu tiếp tục mồm mép không ngừng, nhìn thấy nói một hồi cũng không ai để ý đến mình, lại lải nhải tiếp, “Ai yo, không phải, cậu bắt được người xấu chưa?”
 
……
 
Lâm Thanh trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Hề Khải, chỉ chăm chăm nhìn xuống balo trong tay lật đi lật lại tìm kiếm thứ gì đó.
 
Kiều Bá đưa mắt quét qua Hề Khải đang kêu kêu gào gào: Vật hợp theo loài, người chơi theo nhóm.
 
Kiều Bá cũng không muốn tốn thời gian thêm, quay đầu bước ra ngoài, Đường An đem điện thoại của anh đưa đến: "Đội Trưởng Kiều , có điện thoại."
 
Kiều Bá liếc nhìn màn hình, xoay người tránh đi đến bên cạnh nghe điện thoại, bên tai là giọng nói lớn tiếng ồn ồn của Cục trưởng Triệu: "Tiểu Bá, anh quên nói với cậu một chuyện!"
 
……
 
Nửa phút sau.
 
Kiều Bá đem theo gương mặt nghiêm nghị vòng trở lại.
 

Lâm Thanh nhìn sắc mặt của anh, đại khái cũng đoán được nội dung cuộc điện thoại, cô cười toe toét, tâm trạng tốt lên, vội vàng lấy ví tiền trong túi ra.
 
Chứng minh nhân dân, thẻ căn cước, bằng lái xe, giấy chứng nhận thân phận cảnh sát ...
 
Tất cả các loại công văn giấy tờ đều được trải ra trước mặt anh.
 
“Đội Trưởng Kiều ?” Cô nở một nụ cười lười biếng, giữ khóe miệng nhếch lên, “Lâm Thanh của đội cảnh sát hình sự trực thuộc cục cảnh sát Hải An đến báo danh.”
 
Gương mặt của Kiều Bá tối sầm lại một chút.
 
Rất tốt.
 
“Sau này –“ cô cố ý gằng giọng nói chậm rãi từng chữ từng chữ một, nụ cười trên khoé miệng ngày càng sâu, cũng không quên nháy mắt với anh, “Mong được chiếu cố nhiều hơn.”
 
Nói xong, cô cũng không sợ trời không sợ đất tiếp tục làm mặt quỷ.
 
Bày ra bộ dáng thập phần khiêu khích.
 
Kiều Bá chỉ có thể nghiến răng im lặng, lại không tiện trả đũa, bên tai vẫn còn văng vẳng nghe thấy lời cảnh báo vừa rồi của Cục trưởng Triệu: "Tiểu Bá, tôi có một tân binh cho đội của chúng ta. Cô gái nhỏ đó rất lợi hại! Cậu bình thường nhớ chiếu cố người ta nhiều chút nhé!" 
 
Anh vừa nhìn thấy tiểu gia hoả trước mặt này, chỉ thấy đỉnh đầu bỗng trở nên đinh tai nhức óc vạn lần.
 
Không phục quản giáo, tự cao tự đại, bốc đồng độc đoán.
 
Đó là tất cả những ấn tượng ban đầu của anh đối với cô.
 
Loại người dựa vào quan hệ.
 
Thời thiếu nữ chắc chắn mắc phải bệnh “bệnh tự phụ”, trong một phút bất đồng máu nóng xông lên não liền đăng kí vào đội cảnh sát muốn cos vai anh hùng, không có trách nhiệm, không thể đảm đương vị trí, cũng hoàn toàn không có kiên nhẫn, chỉ cần 3 phút đã nổi điên. 
 
Dù sao thì sớm muộn cũng nghỉ việc thôi.
 
Hai mắt nhắm híp lại, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng tức giận, khẽ liếc cô một cái: "Trở về đội!"

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi