CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU


Kiều Bá đã đi được một quãng, phảng phất như vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô văng vẳng bên tai.
Anh dừng lại, sau đó quay lại, liếc nhìn về phía lưng chừng núi.
Màn đêm đen kịt, xung quanh là cây cối tươi tốt rậm rạp, thật sự là tối đến không thể nhìn thấy gì cả.
Nhưng anh loáng thoáng vẫn có thể tưởng tượng ra cái nhìn đầy tức giận của Lâm Thanh.
Anh sờ lên khóe miệng, bất giác nở nụ cười.
Cũng chỉ là trong chốc lát.
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng ngôi nhà gỗ sáng đèn cách đó không xa, nụ cười trên môi tắt ngấm, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Tín hiệu trên núi không được tốt.
Bên tai truyền đến một trận rè rè.
“Đường An?”
"Đội Trưởng Kiều, em đã thông báo cho Anh Mục.

Bọn họ 10 phút nữa sẽ tới nơi, em và Lý Tử thì nửa tiếng sau sẽ tới.”
Kiều Bá núp ở sau bóng cây, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, trầm giọng nói: "Trước tiên đừng hành động hấp tấp, chờ nghe mệnh lệnh của tôi rồi hành động.”
Đường An nhận lệnh.
Cũng không biết là do quá chắc chắn hay vì quá không nắm chắc, tiến độ bên phía Anh Ưng đã bị chậm lại, những người ban đầu đồng ý giao dịch với họ đã đợi rất lâu mà cũng không thấy đến.
Kiều Bá đã giăng lưới sẵn sàng để quét sạch nhóm người này.
Từ khi anh biết được rằng Lâm Thanh nhận được một cuộc gọi chuyển phát nhanh khó giải thích vào buổi trưa, đến khi anh nhìn thấy chiếc xe tải màu trắng ở tầng dưới vào ban đêm, cũng thấy biểu hiện thay đổi đột ngột của cô cùng với sự do dự ngập ngừng sau đó, nguyên nhân khiến cô vẫn có thể giả vờ bình tĩnh như vậy hẳn là vì có thứ gì đó khiến cô phải lùi bước, sau đó lại nhớ đến chiếc máy theo dõi mà cô lấy từ Đường An lúc trưa.

Anh mới yên tâm quay lại liên lạc với Lao Mục ở Bình Dương để bố trí lực lượng cảnh sát.
Anh muốn đánh cược xem cô có tin tưởng anh hay không, có muốn thú thật với anh hay không.

Đối với việc nhốt cô trong chuồng bò, đó hoàn toàn là vì lo lắng cho sự an toàn của cô.

Cô trước giờ luôn sống tình cảm, bây giờ miễn cưỡng vẫn còn giữ được một chút lý trí, nhưng nếu vào thời điểm quan trọng bọn chúng lấy an nguy của Dao Đào ra ép buộc, cô bị kích động lên rồi thì làm ra chuyện điên khùng gì thì anh cũng không tài nào đoán nổi.
Kiều Bá trốn trong bóng tối, đợi rất lâu.
Trời gần sáng, bỗng phía xa có những ánh sáng yếu ớt nhấp nháy truyền lại.
Đến rồi.
Tay chạm vào eo, anh đứng bật dậy, lặng lẽ di chuyển đến sau mấy ngôi nhà nhỏ trên núi.
Có tổng cộng bốn túp lều được nối liền nhau, hai túp lều ở giữa được thắp sáng.

Theo Lâm Thanh, nơi đó chắc chắn là nơi cất giữ hàng hóa mà Anh Ưng đích thân canh giữ.

Còn ngôi nhà nhỏ tối om bị khóa ở bên phải chắc hẳn là nơi giam giữ Dao Đào.
Đem con tin giải cứu ra ngoài, hành động truy bắt có thể sẽ không bị ràng buộc.
Anh yên lặng quan sát địa hình chung quanh, phía sau ngôi nhà nhỏ bằng đất có một bức tường thấp đã bị đập nát một nửa, anh chậm rãi di chuyển sang đó.
Người canh gác đang ngủ gà ngủ gật, hình như không liệu được sẽ có người đột nhập vào, lúc vừa ngước mắt lên liền bắt gặp Kiều Bá, hắn còn không tin được vào mắt mình, thậm chí còn sững sờ mất vài giây mới có thể phản ứng lại.

Hắn ta bị anh đạp thẳng vào bụng dưới, người canh gác loạng choạng lùi lại hai bước rồi gục xuống, chưa kịp mở miệng đã bị anh đấm vào họng.
Kiều Bá một đạo lực tay chém xuống, vừa chính xác lại vừa tàn nhẫn.
Người canh gác gục ngã trước khi hắn ta có thể phát ra âm thanh.
Trong tai nghe truyền đến một vài âm thanh.
Bọn Đường An tới rồi.
Kiều Bá ngước mắt lên, qua khung cửa sổ trống trải rách nát, nhờ ánh sáng phản chiếu lại từ căn phòng đối diện, anh mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của cô gái bị trói trên ghế bên trong ngôi nhà nhỏ bằng đất trước mặt.
Anh hơi nhướng mày, một tay chống lên bức tường cao nửa người trước mắt, dùng lực nhảy vào.

Cửa sổ không quá cao, anh nhảy vào cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Dao Đào bây giờ đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh vỗ nhẹ vào mặt cô hai lần, cô chỉ lờ mờ mở mắt, vẫn chưa thể tỉnh hẳn.
Bên phía cửa chính có người canh gác, không tiện thoát thân.
Nếu muốn đơn độc đem theo một người căn bản không có một chút sức lực vô thanh vô thức thoát ra ngoài chắc chắn không hề dễ dàng.
Anh cau mày, tháo dây thừng ra, đỡ Dao Đào đi đến bên cửa sổ.
Con tin hiện tại đã đến tay.
"Đường An," anh liếc nhìn ra bên ngoài, trầm giọng ra lệnh, "Hành động."
Giọng nói vừa cất lên, bên tai liền truyền đến mấy âm thanh chửi rủa, cộng thêm tiếng bước chân vội vã từ ngoài vọng vào.
Trái tim Kiều Bá thắt lại, anh đẩy người trên vai mình ra, hai tay đan vào nhau, khụy gối xuống tạo thế, ra lệnh: "Bước lên!”
Dao Đao bị giọng nói đanh thép của anh làm cho tỉnh táo một chút, nhưng sự căng thẳng và bối rối trong mắt vẫn chưa hoàn toàn tan biến, cô chỉ vô thức giẫm lên tay anh rồi dùng lực trèo qua cửa sổ.

Kiều Bá dùng lực đẩy mạnh người ra ngoài.
“Lộp bộp” một tiếng.
Dao Đào còn đang lơ ngơ bị té lộn nhào.
Kiều Bá dùng sức nhảy vọt leo lên trên, nhưng tiếng bước chân phía sau đã cách anh rất gần.
Dao Đào ở bên ngoài lật người ngoảnh lại nhìn anh, nhưng anh lạnh lùng ra lệnh: "Chạy đi!"
Cùng lúc đó, có vài người bước tới cửa, thoáng thấy trong nhà có bóng người, sững sờ một giây:
“Ai đó?”
“Lão Lục, nhanh, bên này có …”
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Kiều Bá cho ăn một đấm, lại tiến lên hai bước, dùng tay móc ngược người đang muốn chạy ra phía sau rồi kéo thật mạnh, khuỵu gối đâm sầm vào, bên kia r3n rỉ một tiếng, anh liền thuận thế chạy ra ngoài.
Có tiếng kèn xe yếu ớt ở đằng xa.
Phía bên cạnh loạn thành một đoàn.
Trong lúc vội vàng, thậm chí còn có một vài kẻ liều lĩnh đuổi theo anh và cô.

Anh lấy một địch nhiều, đến cuối cùng có chút lực bất tòng tâm, bên tai truyền tới âm thanh xé gió của một thanh sắt đang lao đến, anh còn bận đối phó với mấy người trước mặt, né tránh không kịp.

Vào thời khắc nguy cấp, sau lưng chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, cây gậy rơi xuống đất.
“Đội Trưởng Kiều, anh cho rằng một cái chuồng bò có thể giữ được chân em sao?” Lâm Thanh cười tự đắc, còn có tâm trạng nói đùa, “Em cứu anh một mạng, anh nghĩ xem có nên lấy thân báo đáp em không?”
Kiều Bá có chút đau đầu.
Bất quá cũng không có thời gian đấu võ miệng với cô.
Mấy người phía trước có lẽ biết không thoát được, mỗi người đều nhào tới động thủ, đều manh động như sắp chết đến nơi không còn gì để mất.
Anh Ưng vội vàng ôm lấy đồ đạt chạy ra khỏi nhà, hắn được một số vệ sĩ vây quanh, cũng không thèm để ý đến bọn người Kiều Bá và Lâm Thanh, khí nóng dồn lên não chửi bậy mấy câu, trong giọng nói xen lẫn chút hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi: "Bảo vệ tao, rút ​​lui!"

Không kịp rồi.
Kiều Bá đã sớm đánh tiếng với Lão Mục của lực lượng cảnh sát địa phương trước đó, bây giờ anh ta cũng đã bắt đầu hành động.

Một nhóm mặc thường phục tiến lên từ phía đối diện, đánh thẳng vào lưng họ.
“Không tồi nha!”
Thấy vậy, Lâm Thịnh vừa mới đuổi theo ra ngoài liền dừng bước, khóe miệng câu lên, xoay người giơ một ngón cái lên tặng cho Kiều Bá: "Đội Trưởng Kiều, anh ——"
Nụ cười của cô phút trước vẫn còn trên môi, phút sau liền đột ngột thay đổi:
"Tránh ra!"
Kiều Bá đang đang đứng nghiêng người, dùng bộ đàm chỉ huy đám người Đường An, đột nhiên cô lại lao đầu tới.
Một tiếng r3n rỉ đầy đau đớn.
Anh vô thức đưa tay ra ôm lấy người đó.
Người đàn ông vừa nhảy ra từ phía sau nhà cũng không chịu thua kém, dự định dùng dao đâm tiếp vào người Kiều Bá, anh cau mày, dùng một tay đỡ lấy Lâm Thanh, quay người tung một cú đá, con dao rơi xuống đất.
Lý Tử vừa đến, lập tức chạy tới khống chế người, liếc về hướng Lâm Thanh, vừa nhấc chân đá vào hắn, trên trán nổi gân xanh: “Đồ cháu con rùa này, chán sống rồi đúng không?”
“Lâm Thanh?”
Lâm Thanh toàn thân mềm nhũn, không lên tiếng.
Sắc mặt Kiều Bá sa sầm lại, hai tay dính đầy máu tươi ấm nóng nhớp nháp, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, sắc mặt chuyển biến xấu đi đến mức đáng sợ, giọng nói khẽ run: "Lâm Thanh!"
Lý Tử lúc này mới nhìn thấy trên quần áo của Kiều Bá có rất nhiều vết máu, trong lòng chùng xuống, gấp gáp như lửa cháy mông: "Đường An, sao cậu còn đứng đó, mau gọi cấp cứu đi!”
“Lâm tiểu muội!”
“Lâm Thanh …”
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi