CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Lâm Thanh cười lạnh một tiếng và siết chặt lòng bàn tay.
 
“Lý Tử!”
 
“Có!”
 
"Không muốn huấn luyện?"
 
Thật ra vừa rồi Lý Tử chỉ thuận miệng nói ra thôi, không ngờ lại trúng đạn lạc của đội trưởng, lúc này mới đứng thẳng người: "Báo cáo đội trưởng, không có."
 
“Được.” Kiều Bá quay đầu, tùy ý quét một vòng đội, “Lâm Thanh ra ngoài hàng!”
 
Lâm Thanh: “Có.”  cô biết mà làm sao mà anh dễ dàng bỏ qua cho cô.
 
“Chuẩn bị huấn luyện cận chiến” Anh quay đầu nhìn cô nhếch lên khóe miệng, “Tôi nhìn thấy cô bình thường cũng khá rảnh rỗi.” Ừm, đây là để báo mối thù nói xấu sau lưng!
 
Không cho cô cơ hội nói chuyện, anh nhìn Lý Tử: "Nếu cậu có thể đánh thắng cô ấy, hôm nay cả đội không cần phải huấn luyện."
 
Lãnh Tử Tình yên lặng nhìn chính mình năm lớn ba dày, sau đó lại nhìn đến đứa nhỏ đối diện không bằng nửa người mình, gãi gãi đầu nhíu mày, vẻ mặt không chịu nổi: "Cái này ... Đội Joe, ta. tôi vẫn đang luyện tập ... "
 
Lý Tử âm thầm đánh giá lại dáng người cao lớn thô kệch của mình, rồi lại đưa mắt nhìn sang tiểu cô nương thể trọng toàn thân chắc còn không bằng nổi phân nửa cậu ở phía đối diện, vừa gãi gãi đầu vừa nhíu mày, đem một gương mặt không đành lòng mở miệng: “Cái này… … Kiều Đội, tôi vẫn là nên huấn … …”
 

“Thế nào hả, Lâm Thanh?” Kiều Bá mặc kệ cậu ấy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, gương mặt mang bộ dạng “Cô không phải rất có năng lực sao?”
 
Cô bị kích đến phát bực, gân cổ: "Không vấn đề!"
 
Kiều Bá lạnh nhạt hướng cô nhẹ nhàng "ừm" một tiếng nói thêm: "Nếu hôm nay cô không qua được khoá huấn luyện này, tôi hy vọng cô hãy nộp đơn xin chuyển sang đội hậu cần."
 
Lâm Thanh đột ngột nâng cao tâm mắt nhìn thẳng vào anh.
 
Oh, thì ra là bày binh bố trận sẵn, đợi cô đến sập bẫy.
 
Làm nhiều như vậy, không phải chỉ đơn thuần muốn trả thù mà còn cố tình muốn đuổi cô đi?
 
Con người sức chịu đựng có giới thiệu, ba lần bảy lượt muốn nhẫn nhịn cho qua nhưng cuối cùng vẫn bị anh giật dây cho bộc phát, ngẩng đầu giao chiến ánh mắt với anh hồi lâu, sau đó nghiến răng nói: “Được.”
 
Cô từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, xuất thân trong gia đình quân nhân đã sớm khảm sâu vào xương cốt tính khí kiêu ngạo. Giờ phút này cơn giận thực sự bộc phát, liền như vậy mà ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thẳng chính trực, trời sinh khí thế hiên ngang, khắp người bao trùm một vẻ kiêu ngạo không thể khuất phục.
 
Hai người đối đầu với nhau một hồi lâu.
 
Kiều Bá lạnh lùng nhìn cô.
 
Rõ ràng mang vẻ ngoài hiền lành thuần khiết vô hại, nhưng trong đáy mắt kia lại chất chứa một luồng khí tức chói lọi, đầy hoang dại, ngũ quan minh diễm, càng quấy cùng nguy hiểm.
Nhìn thẳng vào nó, anh bỗng dưng lại vô cớ muốn nổi nóng.
 

"Những người còn lại tự bắt cặp với nhau" anh đứng dậy nhìn sang chỗ khác, hét lên với những người bên cạnh, "Ai thua thì hít đất 100 cái, bắt đầu!"
 
Mọi người bắt đầu hừng hực khí thế.
 
Lý Tử vóc dáng cường tráng đứng cạnh Lâm Thanh, nhìn chung tổng thể cực kì sinh động giống như đang lấy 2 cái áo size XXXL và size S ra so sánh vậy, khác biệt rất lớn.
 
Vì vậy, cho dù là Lâm Thanh đã từng nhận được sự huấn luyện cao siêu cỡ nào, dù phong độ của cô có tốt đến đâu, nếu chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của mình, cô vẫn hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
 
Lý Tử thật là không nỡ ra tay, cũng không biết Lâm Thanh có ân oán tình thù gì với đội trưởng, cuối cùng khuyên Lâm Thanh nên xuống nước trước, nhượng bộ một chút, còn tốt bụng giúp cô nghĩ ra luôn ý tưởng, lát nữa lúc chuẩn bị giao chiến liền giả bộ té một cái, té làm sao cho trật tay hay gãy chân gì đó, lại làm bộ đau đớn khôn nguôi nhỏ thêm vài giọt nước mắt, trái tim sắt đá kia của đội trưởng chưa kịp chuẩn bị tốt đảm bảo cũng sẽ bị cảnh tượng như vậy làm cho mềm ra không ít, chuyện này cứ thế mà trôi qua thôi.
 
Lâm Thanh im lặng.
 
Tim sẽ mềm?
 
Xin lỗi nha, cậu nhìn thấy cục nước đá nào có trái tim bao giờ chưa?
 
Cô đứng thẳng dậy, thực hiện động tác bắt đầu, ý tứ muốn trực tiếp khai chiến.
 
Kiều Bá đứng cách đó không xa, tựa người vào thanh ngang, quan sát tình hình huấn luyện bên này.
 
Anh thừa nhận rằng bản thân đã rất ích kỷ khi cố gắng tìm cách đem cô gái thông qua quan hệ vào đội này đuổi đi, nhưng nó không chỉ đơn giản là do cảm giác yêu ghét cá nhân.
 

Công việc của một cảnh sát nhìn bề ngoài nghe có vẻ hoành tráng, nhưng khi thực sự đối mặt với một vụ án thì thì chính bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm mọi lúc, mọi nơi, chưa kể đến những trường hợp khẩn cấp khác nhau bất ngờ xảy ra mà hoàn toàn không thể lường trước được. Không phải anh ấy có thành kiến ​​gì với phụ nữ, chỉ là suy cho cùng thì nam nữ vốn dĩ có thể trạng khác nhau, cả đêm phải thức làm việc, tập trung điều tra các vụ án, làm việc với đủ loại thành phần xấu, xã hội đen, trộm, cướp, ... Nhiều khi đàn ông còn không chịu nổi áp lực và khối lượng công việc, chứ đừng nói chi là để phụ nữ gánh vác, nêu thực sự xảy ra chuyện thì ai nên đứng ra chịu trách nhiệm đây.
 
Căn bản không phải đầy phong quang như vị thiếu nữ mắc ‘bệnh tự phụ’ này suy diễn ra.
 
Những công việc diễn ra lúc nhận nhiệm vụ khẩn cấp cũng không phải là chuyện mà cô có thể nũng nịu một cái, tỏ vẻ dễ thương một chút là có thể vượt qua được.
 
Cách tốt hơn hết là đánh gục nhuệ khí của cô gái này càng sớm càng tốt, để hiện thực bào mòn đi ý chí của cô khiến cô tự thấy khó mà rút lui hoặc có thể chuyển sang bộ phận khác, còn hơn sau này gặp chuyện nguy hiểm thì lại quay sang hối hận khôn nguôi.
 
Anh ngẩng đầu nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ trên sân huấn luyện, trong mắt có chút thăm dò cùng so sánh, mất nửa ngày, mới nhíu mày.
 
Lý Tử có thể thắng ở thể lực, nhưng Lâm Thanh lại có lợi thế nhỏ nhắn và dẻo dai. Ngoài nhiều năm bỏ công rèn luyện, cô đã từng có kinh nghiệm thực chiến đấu đá với các anh em của Hề Khải, cộng thêm sự thông minh của bản thân, cô biết khi nào thì nên lợi dụng lợi thế cơ thể để hỗ trợ cho sức mạnh và khi nào cần dùng sức mạnh hoá giải sức mạnh, để có thể tốc chiến tốc thắng trong giao đấu.
 
Sau một vài hiệp đấu, Lâm Thanh vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
 
Nói về Lý Tử cậu ấy là một lão gia cơ bắp, cậu ta không nỡ xuống tay quá nặng đối với một tiểu cô nương đang yên lành lại chịu tai bay vạ gió, nên chỉ ra sức đỡ đòn. 
 
Vì vậy, về tổng thể, trận đấu này thực sự đã mang lại cho Lâm Thanh rất nhiều cơ hội chiếm thế thượng phong.
 
“Lâm Tiểu Muội!” Lý Tử nhìn thấy Kiều Bá đang đi tới, tiến lên hai bước, giả vờ vòng tay kẹp lấy cổ cô, cúi người xuống, thì thầm nói chuyện với cô, “Thấy chưa, Đội Trưởng Kiều đến rồi, cô chờ một hồi...”
 
Lâm Thanh đang đặt toàn bộ sự chú ý lên cuộc huấn luyện, nên không kịp nghe xong cậu nói gì. Trong tiềm thức, cô lật người lại đè lên người cậu, sau đó hai vai chống đất lăn về phía trước, trực tiếp thoát thân, vừa đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Kiều Bá.
 
“Lý Tử” Kiều Bá trực tiếp di dời ánh nhìn ra chỗ khác, giọng điệu đều đều, “Một trăm cái chống đẩy.”
 
Lý Tử cũng biết việc nhường nhịn không dám xuống tay của mình không thể thoát khỏi con mắt của đội trưởng, vì vậy cậu ngay lập tức thực hiện động tác chống đẩy mà không thừa ra một lời.
 
“Lâm Thanh”

 
Kiều Bá đột ngột quay lại, một tay chụp lấy vai cô.
 
Lâm Thanh phản ứng nhanh chóng, dùng lực ở tay còn lại đẩy tay anh xuống, đồng thời xoay người sang trái, mượn lực thoát thân ổn định lại trọng tâm cơ thể, đứng lên đối diện với anh, hất cằm lên khiêu khích.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau.
 
Kiều Bá vô thức nhếch miệng, một lúc sau, anh nghiêm nghị nói:
 
“Đánh với tôi.”
 
Trái tim bé bỏng của Lâm Thanh “Lộp Bộp” rơi mất một nhịp, nếu thực sự đánh nhau với tên gia hỏa này còn không phải bị anh đánh cho nát bét sao? Nhưng nếu từ chối thì chả phải là vừa khéo hợp ý anh rồi, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Kiều Đội, anh như vậy là muốn làm kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu sao?"
“Cô thừa nhận mình là kẻ yếu sao?”
 
Lâm Thanh không ngờ lời nói của người này lại sắc bén như vậy, cô cũng dự đoán được anh sẽ định nói gì tiếp theo nên dứt khoát giành nói thay lời anh: "Mấy tên vô lại sẽ không vì cô yếu đuối mà ngừng đi phạm tội, đúng không? Tôi biết anh nhất định sẽ nói câu này?”
 
 "Tôi đánh với anh, nhưng anh không thể hạn chế di chuyển của tôi, sao nè có ok không? Dù sao thì, khi giao chiến với bọn côn đồ, không ai quy định là phải đánh boxing, giáng long thập bát chưởng hay là ngũ âm bạch cốt trảo, đúng không?”
 
Kiều Bá bị cô đem lời trong lòng nói ra hết, vẫn đang suy nghĩ xem trong lòng gia hỏa này đang muốn đánh chủ ý quỷ quái gì nữa đây, Lâm Thanh đã nhân cơ hội này đã tiến lên trước một bước, dùng chân khoá lên bắp chuối chân anh, mượn lực tìm cách đẩy ngã người kia từ phía sau.
 
Kiều Bá gần như phản ứng theo bản năng thủ thế mở hai chân ra.
 
Lâm Thanh khẽ nhếch môi, nhân tiện hướng khớp gối bồi thêm một cú đá, lợi dụng cơ hội tiếp tục nhảy lên khoá trụ cổ anh.
 
Kiều Bá cũng cười khẽ, cảm thấy anh đã đánh giá cô quá cao rồi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi