CÓ LẼ ĐỘI TRƯỞNG KIỀU ĐANG YÊU

Kể từ sau khi xảy ra sự kiện trung tâm mua sắm, Lâm Thanh và Kiều Bá đều dành ra một khoảng thời gian để ổn định lại cuộc sống. Không khí giữa hai người cũng theo đó mà có vẻ bớt căng thẳng hơn trước.
 
Kiều Bá bởi vì được cấp trên cử tham gia diễn đàn điều tra tội phạm công nghệ cao của cục điều tra tội phạm công an quốc gia, vì vậy anh không có thời gian để nói chuyện với Lâm Thanh.
 
Còn Lâm Thanh bị phân tâm do lo sợ Vi Dịch sẽ đến tìm ‘Tình địch’ là cô để gây khó dễ. Mặc khác là ám ảnh để lại từ lần tự thân xuất mã trước đó, không những không lấy được một tí lợi ích nào từ Kiều Bá mà còn bị lỗ nặng, cũng không dám kinh địch, chỉ an phận thủ thường, âm thầm lập ra một kế hoạch lớn cho những bước đi sau đó.
 
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ đã không còn những bữa sáng nóng hổi mà Vi Dịch mạnh tay chi tiền đem tới, buổi sáng của Đường An từ thịnh soạn thơm ngon mà biến thành bữa có bữa không, làm hại Lâm Thanh cũng không còn cách nào cướp bánh mì của Đường An nữa.
 
Nghĩ lại vẫn có chút không quen.
 
“Ây, Tiểu Đường Tử!”
 
 Lâm Thanh vừa mới phân loại tài liệu xong, từ bàn làm việc đứng dậy, chép chép vành môi có chút "cô đơn", có chút nhớ bánh mì matcha đậu đỏ của Vi Dịch: "Cậu có biết bánh mì mà trước đó cái cô Vi Dịch hay mua cho Đội Trưởng Kiều bán ở đâu không?”
 
“À?” Đường An click click chuột rồi gõ gõ vào bàn phím mắt dán vào màn hình máy tính như đang muốn tìm gì đó, “Hình như gần đây không có rồi? Nghe nói là đặt làm thủ công tại một tiệm bánh tư nhân nào đó, tôi cũng không biết rõ nữa.”
 
Được rồi.
 
Lâm Thanh li3m môi, không còn cách nào khác, đành đi pha cho mình một ly cà phê hòa tan, sau đó kéo ghế qua ngồi bên cạnh Đường An, khoanh hai tay lại để lên bàn rồi gác đầu lên, vẫn chưa chết tâm: "Ngoại trừ Vi Dịch thì không có cô gái nào khác đang theo đuổi Đội Trưởng Kiều sao?”, không còn ai khác đưa đồ ăn tới nữa hả?
 
Đường An lướt qua chương trình máy tính, trả lời mà cũng không ngẩng đầu lên: "Có chớ, không ít người tìm tôi xin nick WeChat của Kiều Đội. Lần trước đi điều tra vụ án của một ngôi sao, có cái gì mà hot streamer a! Trợ lý nhỏ a! Đều sáp lại muốn đào bới thông tin, còn có sau khi kết thúc vụ án còn có ký giả đến ngỏ ý muốn phỏng vấn đưa tin về anh ấy, cũng hỏi qua về phương thức liên lạc của Kiều Đội,…”
 
“Sau đó thì sao?” có ai đến đưa đồ ăn sáng không aaaaa?
 
"Sau đó," Đường An gãi gãi đầu, "Không có sau đó, có phải cô mới ngày đầu quen biết đội trưởng nhà chúng ta đâu, rất lạnh lùng và …”
 
Cậu cũng không hé môi thêm nửa lời, điệu bộ giống như có tật giật mình đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, mím chặt môi: “Dù sao cũng không có tâm tư đó.”

 
Cũng đúng.
 
Bất quá, xét về tình huống trước đó, anh ta cũng không đến mức mắc bệnh sợ phụ nữ đi.
 
Nhan sắc cực phẩm, dáng người xuất sắc, công việc đàng hoàng, gia đình có điều kiện ... không kể được, nhưng ít ra cũng không tính là tệ đúng không?
 
Lâm Thanh hớp một ngụm cà phê.
 
Vậy tại sao tới giờ vẫn chưa có bạn gái? Hay đã từng bị tổn thương trong tình yêu?
 
Trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay cao bay xa bay luôn, trong đại não đã viết ra kịch bản một bộ phim thần tượng đài bảy mươi tập, cho Kiều Bá đóng vai nam chính.
 
Nguyên do chủ yếu là do thiên hạ dạo này quá thái bình rồi, từ khi vào nghề tới nay cô chưa có cơ hội xử lý qua vụ án lớn nào, bây giờ ngay cả Kiều Bá cũng không thèm gây rắc rối cho cô nữa. Nên mỗi ngày đi làm của cô trôi qua rất nhàm chán, chỉ là dành thời gian xem lại tình tiết của những vụ án trước đó, rồi chỉnh lý và sắp xếp tài liệu này nọ.
 
Rảnh rỗi đến nhàm chán liền muốn đi hóng chuyện một chút, nghiên cứu sâu xa thêm những mẫu chuyện bát quái của Kiều Bá.
 
Cái đó gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
 
“Vậy Đội Trưởng Kiều vẫn luôn độc thân à?” Lâm Thanh lại hỏi một câu.
 
Đường An gật gật đầu.
 
"Đường An," Lý Tử đột nhiên cười một tiếng, nghiêng người nhích lại gần, "Cậu tại sao vẫn che dấu sự thật với Lâm Tiểu Muội vậy? Cậu tại sao không kể về Trình Lạc cho Lâm Thanh nghe?”
 
Lâm Thanh thắc mắc: “Trình Lạc?”
 
“Cô đừng nghe cậu ta nói nhảm!” Đường An bỗng dưng đỏ mặt, hét vào mặt Lý Tử,”Cậu thử nói lại lần nữa coi, có tin tôi đánh cậu không?”

 
“Cái gì lại nói tôi nói nhảm rồi, Trình Lạc là nữ thần của cậu thì không thể làm nữ thần của Đội Trưởng Kiều sao?” Lý Tử không phục nói, quay ghế một vòng sang đối diện với Lâm Thanh, “Lâm Tiểu Muội, tôi nói cô nghe, nếu cô có ý định muốn theo đuổi Kiều Đội, Vi Dịch không tính là gì hết, Trình Lạc mới tính là tình địch lớn nhất của cô. Cô cứ đi nghe ngóng thử xem, ai mà chả biết, Đội Trưởng Kiều đối với Trình Lạc hết mực quan tâm chăm sóc!”
 
“Cái khác không nói,” cậu không quay đầu lại, lên tiếng hỏi những người khác, “Tôi chính là muốn hỏi các cậu, đã ăn qua bữa sáng mà Đội Trưởng Kiều đích tân mua chưa? Đã từng ngủ trưa qua ở trong phòng nghỉ ngơi của Đội Trưởng Kiều chưa? Hay là lái qua xe của anh ấy chưa?”
 
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
 
Mấy cái đó, nghĩ còn không dám nghĩ.
 
“Trình Lạc ăn qua rồi, ngủ qua rồi, cũng đã từng lái qua rồi luôn!”
 
Lý Tử cổ họng to giọng lớn, nói xong liền búng tay vỗ bàn, kể chuyện hệt như đang diễn tướng thanh.
 
Lâm Thanh ngay lập tức thấy hứng thú với vị Trình Lạc này, cô suy nghĩ quá nhập tâm thậm chí còn quên mất việc đính chính với Lý Tử rằng cô hoàn toàn không có ý định theo đuổi Kiều Đội.
 
“Vậy thì,” Cô cắn ống hút, “Trình Lạc là ai?”
 
Trần Thao tình cờ đi qua gần đó để in tài liệu tình cờ nghe thấy câu hỏi của cô, đi đến cười cười bắt chuyện: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện là cả đời này không giao thiệp với Trình Lac.”
 
“Tại sao vậy?”
 
“Bởi vì ---“
 
“Cạch, cạch, cạnh”
 
Trước mặt xuất hiện một bàn tay xương khớp cứng rắn, đang gõ gõ lên mặt bàn.
 
Kiều Bá không biết lúc nào đã quay trở lại, còn chưa kịp thay quần áo, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lạnh lùng nói: "Có vụ án mới rồi!”

Dứt lời, bầu không khí ồn ào vừa rồi đột ngột tan biến, mọi người ngay lập tức thu dọn đồ đạc đứng dậy.
 
Trần Thao hướng cô nhún vai, nhướng nhướng mày, sau đó dùng khẩu hình nói hết câu nói dang dở lúc nãy:
 
Bởi vì ---- bất cứ lúc nào có bác sĩ pháp y xuất hiện tại hiện trường, nơi đó chắc chắn xảy ra án mạng.
 
Lâm Thanh trước khi gia nhập đội cảnh sát hình sự đã chuẩn bị trước tâm lý kỹ càng, nhưng đến khi nghe thấy 2 từ ‘Án Mạng’, trái tim vẫn run lên một trận.
 
Cô gật gật đầu đi theo mọi người ra ngoài.
 
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Thanh bị Kiều Bá kéo lại, anh dùng giọng lạnh lùng, trầm thấp nói: "Tốt hơn hết cô nên bỏ hết mấy tiểu tâm tư kia đi.”
 
Lâm Thanh sửng sốt một chút, vành tai chợt thoáng hiện lên một vệt đỏ, nhớ lại nội dung trò chuyện vừa rồi của mình, Đường An và Lý Tử, cũng không biết là anh đã nghe được bao nhiêu.
 
Tốt hơn là bỏ đi tiểu tâm tư muốn theo đuổi anh, hay tốt hơn là bỏ đi tiểu tâm tư về đánh chủ ý lên Trình Lạc?
 
Cô suy nghĩ một hồi, dù sao cũng không tính là quan trọng, nói xuôi nói ngược thì hai vế trên cũng tương tự nhau.
 
Cô cũng rất là lấy lệ dùng tay bóp bóp miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lời đã nói ra miệng nhưng ngược lại rất khó xử: “Tôi mới không!”
 
Kiều Bá liếc nhìn cô, nhấc chân trực tiếp lướt qua cô, đi về phía trước.
 
Văn Hạo chết rồi.
 
Chính là cậu nhóc mà Lâm Thanh và Kiều Bá cứu được từ trong tay tên cướp ngân hàng trước đó.
 
HIện trường vụ án xảy ra ngay tại nhà của cậu nhóc.
 
Căn hộ gia đình nhỏ, cảnh tượng ngổn ngang, mọi thứ trong phòng khách và phòng ngủ đều bị lật tung, mặt đất bừa bộn, những thứ có giá trị trong nhà gần như bị lấy hết.
 
Khóa cửa còn nguyên vẹn, nhưng kính cửa sổ thì vỡ vụn.
 

Lúc Lâm Thanh vội vã chạy đến nơi, Lý Tử đã bắt đầu tìm hiểu tình hình, đang trao đổi với gia đình nạn nhân. 
 
Cũng chính là người đàn ông trung niên xuất hiện ở hiện trường vụ án lần trước, ba của Văn Hạo, Trần Khải Viễn.
 
Ông đang ngồi trên sofa, nét mặt tràn đầy vẻ thốn khổ, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Đều trách tôi, sáng nay lúc 8h tôi đưa ba tôi đến bệnh viện tái khám, trước giờ bụng của ba tôi rất yếu,  vì vậy tôi vẫn luôn rất quan tâm đ ến sức khỏe của ông, cứ một đoạn thời gian lại đưa ông đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lần trước lúc làm xét nghiệm đã tìm được nguyên do, nên bác sĩ dặn tôi tuần này phải đưa ông đến tái khám, tôi còn vì chuyện này mà dời cuộc họp buổi trưa sang ngày khác,…”
 
Ông tự trách bản thân, khó lòng kiểm soát được cảm xúc đang kích động, đưa tay lên đánh liên tục vào đầu mình: “Bây giờ nghĩ lại thật ra đi trễ một ngày cũng không có gì to tát, nếu mà sáng nay tôi ở nhà thì tốt rồi, còn không đi trễ một chút cũng được, Hạo Hạo cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ!”
 
Nỗi thống khổ dâng trào, làm tâm trạng của ông nhất thời sụp đổ, giọng nói bị ngắt khoảng: “Không phải là chỉ cần tiền thôi sao? Muốn bao nhiêu tôi cũng đưa hết mà, chỉ cần tha cho con tôi thôi! Lấy cái mạng già này của tôi đổi cho nó cũng được!”
 
Thư ký đang đứng bên cạnh thấy vậy, lấy một chiếc khăn tay đưa qua cho ông, sau đó nói với Lý Tử: “ Trần Tổng trước giờ luôn yêu thương con trai của mình, vợ ông mất sớm, sau khi vợ qua đời ông lại càng cố gắng che chở bảo vệ cho đứa con này, hiện giờ lão gia tử vẫn còn nằm trong bệnh viện, công ty thì đang còn tồn một đống việc, lại còn gặp phải sự tình hôm nay, đối với ông ấy là một đả kích rất lớn.”
 
Lý Tử không rành an ủi người khác, sờ sờ vành tai, nhìn người bên cạnh gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
 
“Nhất định là đồng lõa của tên cướp lần trước!” Trần Khải Viễn đột nhiên kích động hét lớn.
 
“Làm phiền ngài kể lại đầu đuôi sự việc.” Lý Tử nói.
 
Trần Khai Viễn đưa tay ôm mặt, chán nản buông thõng bản thân, nhớ lại chuyện lúc sáng: "8h30 sáng tôi đưa ông cụ đến bệnh viện, lúc khám sức khỏe xong thì đã hơn 9h, xong hết rồi chúng tôi lại đi tìm bác sĩ xem kết quả. Đột nhiên tôi phát hiện ra là hình chụp cắt lớp của xét nghiệm lần trước tôi đã để quên ở nhà, liền lái xe về lấy.”
 
"Khoảng đường cũng khá dài, khoảng mười giờ tôi mới về tới cổng. Vừa dừng xe đã thấy một bóng người chạy vội ra ngoài. Tôi nhìn ngoảnh lại thấy Hạo Hạo còn trong nhà, cũng không kịp đuổi theo, nên chạy vào nhà trước xem sao, kết quả là ... " Ông gần như run rẩy cất lời," Đúng rồi, hắn ta có một vết sẹo ở phía mặt bên phải, hắn mặc quần áo màu đen, hắn đội một cái nón, lúc chạy đi không cẩn thận bị tôi nhìn được. Các anh có thể lần theo manh mối này tiến hành điều tra!”
 
“Camera!” Ông đột nhiên kích động muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn té ngồi trở lại, khoa chân múa tay ra hiệu, “Camera! Ngoài cửa có camera!”
 
Ông quay đầu, nói với thư ký bên cạnh: "Cậu đi xem camera, các đồng chí cảnh sát, nhất định phải tìm ra kẻ sát hại con trai tôi. Thân là người nhà nạn nhân, tôi hết sức yêu cầu điều tra kỹ lưỡng đến cùng, tôi nhất định phải nhìn thấy các anh lôi cái tên Vương Bát Đản kia ra trước pháp luật.”
 
Lý Tử trấn an: "Ngài đừng kích động. Trước tiên tôi sẽ đi tìm hiểu rõ tình hình. Về phía Camera đồng nghiệp của tôi cũng đã qua đó điều tra, ngài hãy yên tâm.”
 
“Tôi làm sao có thể yên tâm được đây, tôi chỉ có một đứa cong trai này thôi!”
 
Giọng ông nghẹn lại, làm cho người nghe được trong thâm tâm cảm thấy ngũ vị tạp trần.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi