CÓ LẼ TÔI KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI NỮA


Trong căn cứ, Đường Thiệu Ngôn cứ luôn đi qua đi lại trong phòng giám sát, thời gian càng lúc càng trôi, ông càng ngày càng nóng lòng.
Trước khi bước vào Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến này, Giang Tứ đã giải thích tỉ mỉ về những gì cậu nhìn thấy bên trong, ngay cả tốc độ về dòng chảy thời gian bên trong Quỷ Dị Tràng khác nhau với thế giới bên ngoài như thế nào cũng nói ra, lúc trước Giang Tứ và Đoạn Hoằng rơi vào Quỷ Dị Tràng này, bọn họ cảm giác được mình ở trong đó không có bao lâu hết, nhưng khi ra ngoài thì thời gian đã trôi qua ba ngày rồi, lần này bọn họ tiến vào Quỷ Dị Tràng, rất có thể cũng sẽ xảy ra vấn đề như vậy.
Lần này tình huống của bọn họ không giống với Giang Tứ và Đoạn Hoằng, hai người là cả cơ thể tiến vào Quỷ Dị Tràng, còn lần này thì cơ thể của họ ở bên ngoài, chỉ đi vào Quỷ Dị Tràng thông qua thế giới trong mơ, nói cách khác, cơ thể của họ rất có thể sẽ ngủ vài ngày, khả năng này tất cả mọi người đều đã đoán được trước.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, bọn họ vẫn cứ chưa tỉnh dậy, Đường Thiệu Ngôn không biết tình huống bên trong như thế nào, đang tiếp tục thăm dò hay là gặp phiền toái, điều ông lo lắng nhất chính là mọi người bị thương ở bên trong, tiến vào thăm dò một Quỷ Dị Tràng chưa được mở ra, hành động điên rồ như thế, toàn thế giới cũng chỉ có mấy người bọn họ, bên phía tổng cục ngày nào cũng gọi điện đến hỏi thăm, hiển nhiên cũng rất lo lắng về chuyến đi này.
Vào ngày thứ thứ ba, nhân viên y tế đã đến truyền dịch dinh dưỡng cho họ, đây cũng là chuyện đã sắp xếp trước đó, để tránh cho bọn họ ở trong mơ quá lâu, sau khi trở về thì cơ thể sẽ suy sụp, Giang Tứ đồng ý quyết định này, nhưng không đồng ý nhân viên y tế truyền dịch dinh dưỡng cho cậu, khi cậu tiến vào thế giới trong mơ, cậu không hy vọng bất cứ ai động vào cơ thể của mình, mà dịch dinh dưỡng thì lại càng không được.
Ngay cả đồ ăn bình thường cậu cũng không thể ăn được, ai biết khi truyền thứ này vào sẽ xảy ra chuyện gì, cậu không dám mạo hiểm.
Những người khác vốn là muốn thuyết phục cậu, nếu như mười ngày nửa tháng không trở lại, cơ thể không ăn không uống nhiều ngày như vậy thì chẳng phải xảy ra vấn đề lớn sao? Nhưng không đợi bọn họ mở miệng, Bạc Hoài là người đầu tiên đồng ý với Giang Tứ, hắn biết tình huống của Giang Tứ đặc biệt, ngày thường không ăn cơm cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nếu Giang Tứ kiên trì thì nhất định là có lý do, Bạc Hoài ủng hộ quyết định của cậu.
Giang Tứ vẫn còn có chút không yên tâm, lo lắng bọn họ sẽ tự chủ trương truyền cho cậu, Bạc Hoài nói cậu đừng lo, Bạch Ngộ và Phó Tinh Ngân vẫn luôn ở trong phòng quan sát, sẽ luôn hỗ trợ trông coi, không xảy ra vấn đề gì đâu, Giang Tứ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Bạc Hoài.
Đường Thiệu Ngôn rất bận, ông không thể lúc nào cũng luôn ở đây được, mỗi ngày ông tới đây mấy lần, nếu như có bất cứ vấn đề gì thì sẽ có người thông báo cho ông, hôm nay vẫn không có dấu hiệu thức dậy như cũ, Đường Thiệu Ngôn vừa muốn rời đi thì đột nhiên "Rầm" vang một tiếng, mặt đất rung chuyển, tất cả mọi người trong phòng giám sát đều giật mình!
Điều khiến bọn họ càng thêm kinh ngạc chính là, họ nhìn thấy một cánh cửa gỗ từ không trung xuất hiện rồi rơi xuống đất, chiếc ba lô được mọi người ôm vào trong ngực được đột nhiên duỗi ra một vật thể dài có vầng hào quang, năm người vốn đang rất sạch sẽ bỗng nhiên trở nên dơ hầy, thảm nhất chính là Giang Tứ, quần áo đã bị hư hại như giẻ lau!
Năm người đi vào thế giới trong mơ đều cử động, Úc Hành khiêng cánh cửa, mặc dù vừa tỉnh lại đã ném cửa gỗ đi, nhưng vẫn bị trọng lực đánh ngã xuống đất, chuyện đầu tiên khi Kinh Ngôn Phong tỉnh lại là muốn giúp Úc Hành đỡ lấy cửa gỗ, kết quả bàn tay chạm phải hư không, cửa gỗ nện trên mặt đất, Úc Hành cũng ngã xuống đất theo, cũng may là không bị Cây Bách Quỷ đập trúng, nếu vậy thì dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Sau khi Bạc Hoài tỉnh lại thì lập tức đến xem tình huống của Giang Tứ, sắc mặt của Giang Tứ vốn dĩ rất bình thường, vừa tỉnh dậy thì trở nên vô cùng tái nhợt, trực tiếp đè ngực lại, cảm giác đau đớn còn rõ ràng hơn cả trong mơ.
Bạc Hoài xoay người đứng dậy, rút cây kim tiêm trong tay ra, đỡ Giang Tứ đang muốn đứng lên, "Em đừng nhúc nhích, để bác sĩ kiểm tra xem có bị thương đến nội tạng không."
Giang Tứ tỉnh lại, khung thoại cũng xuất hiện.
【 Quỷ Thể giải khóa 80%, trạng thái đói khát 36, giá trị tinh thần 5169, màng biên giới 1 mảnh.



【 Đánh bại được huyết thi phu nhân Linh Minh rất lợi hại, đáng tiếc năng lượng tổn thất quá nhiều, ngươi đã phun ra ngụm dịch quỷ kia, toàn bộ quỷ khí tích lũy trong khoảng thời gian này đều uổng phí, cho đến khi bổ sung lượng dịch quỷ đã mất đi, ngươi đều sẽ trong trạng thái suy yếu, biện pháp tốt nhất lúc này chính là cơ thể tiến vào nơi biên giới, hấp thu quỷ khí rồi tích lũy lại một lần nữa, hoặc là có đủ nhiều giá trị quỷ dị, cũng có thể giảm bớt các triệu chứng hiện tại.


Giang Tứ lập tức biến thành một con cá chết, cậu đã từ bỏ giãy giụa, cậu đánh nhau với phu nhân Linh Minh đến trọng thương, khi quỷ khí tiến vào cơ thể cậu để chữa trị miệng vết thương, cậu đã dự đoán trước được tỷ lệ giải khóa của Quỷ Thể nhất định là không thể áp chế, nó sẽ bay lên, chỉ là không ngờ lại bay nhanh đến như vậy, trực tiếp đạt đến 80%.
Cho đến lúc này, Giang Tứ vẫn chưa biết sở dĩ tỷ lệ giải khóa của Quỷ Thể cao như vậy, ngoại trừ quỷ khí do vết thương nghiêm trọng gây ra ở Quỷ Dị Tràng, còn có tám phần là từ việc trực tiếp hấp thu giá trị quỷ dị của Bạc Hoài.
Khi đó giá trị quỷ dị của Quỷ Diện Đằng gần như bằng với mức cao nhất của giá trị tinh thần của Bạc Hoài, từ khi tiến vào trong cơ thể Bạc Hoài, Quỷ Diện Đằng còn chưa từng đạt đến trình độ này, chỉ là nó đã không đợi được tham vọng lớn chiếm lấy cơ thể Bạc Hoài, giá trị quỷ dị cao như vậy đều đã cống hiến cho Giang Tứ, mà Giang Tứ lại chỉ cho rằng giá trị quỷ dị đó đều đến từ quỷ khí trong Quỷ Dị Tràng, Quỷ Diện Đằng thậm chí còn không có cơ hội thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Giang Tứ gì cả.
Lúc này Đường Thiệu Ngôn đã dẫn người xông vào, "Mọi người thế nào rồi? Có bị thương hay không?"
Mọi người vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ cơ thể có hơi cứng ngắc thì cũng không có vấn đề gì lớn, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là Giang Tứ, sắc mặt của cậu đã nói cho mọi người biết, cậu bị thương không nhẹ.
Nhân viên y tế vây quanh, lại bị Giang Tứ ngăn căn, "Không cần đâu, tôi không sao cả, để tôi từ từ đi."
Bác sĩ khuyên nhủ: "Tôi thấy cậu ôm ngực, có phải là đau ngực không? Đây không phải là vấn đề nhỏ đâu, nếu như trái tim có vấn đề thì tính mạng của cậu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, xương sườn hay những nội tạng khác xảy ra vấn đề cũng không phải là chuyện nhỏ, tốt nhất vẫn nên kiểm tra cho thỏa đáng."
Giang Tứ mang sắc mặt tái nhợt xua tay, "Tôi không sao đâu, tôi biết rõ tình huống của mình mà, mọi người không cần lo lắng cho tôi."
Vấn đề của Giang Tứ thực sự không thể giải quyết bằng phương pháp y tế được, hiện tại muốn cậu đưa cơ thể của mình tiến vào nơi biên giới là không điều thực tế, thu hoạch giá trị quỷ dị để giảm bớt thì còn có khả năng thực hiện, muốn có giá trị quỷ dị, vậy thì đi tìm quỷ để thu thập là được.
Bác sĩ còn muốn khuyên, lại nghe Bạc Hoài nói: "Nghe em ấy đi."
Tất cả nhân viên y tế đều nhìn về phía phó cục trưởng Đường, Đường Thiệu Ngôn nhìn Bạc Hoài cẩn thận đỡ Giang Tứ ngồi dậy, "Thật sự không có vấn đề gì sao?"
Giang Tứ: "Dạ thật sự không sao đâu."
Đường Thiệu Ngôn nhìn về phía Bạc Hoài, Bạc Hoài gật đầu với ông, lúc này Đường Thiệu Ngôn mới từ bỏ, hỏi tình huống của những người khác, ngoại trừ có chút mệt mỏi thì cũng không bị thương gì, kết quả này không khỏi khiến Đường Thiệu Ngôn nhíu mày, không phải là ông hy vọng bọn họ bị thương, mà là ông không hiểu.

Trong năm người bọn họ, thực lực của Giang Tứ là yếu nhất, họ đã được sắp xếp trước khi tiến vào Quỷ Dị Tràng rồi, bốn người trong số họ bất cứ ai bị thương thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần Giang Tứ không sao là có thể đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài, vậy mà kết quả bây giờ bốn người bọn họ đều không sao cả, ngược lại Giang Tứ lại bị thương, điều này khiến Đường Thiệu Ngôn không thể nghĩ ra nổi, ông cứ liếc nhìn Bạc Hoài hết lần này đến lần khác, ông không tin rằng dưới tình huống Bạc Hoài còn đang ngon lành nguyên vẹn lại để Giang Tứ bị thương.
Đường Thiệu Ngôn kêu năm người bọn họ nghỉ ngơi trước, chờ lát nữa mở họp sau.
Giang Tứ muốn đứng dậy trên ghế sô pha nằm, Bạc Hoài đưa tay đỡ cậu, Giang Tứ cười rộ lên, "Anh không cần như vậy đâu, tôi thực sự không sao."
Ba người đang thu dọn ba lô: "......"
Bạch Ngộ & Phó Tinh Ngân: "......"
Vấn đề ở đây không phải là cậu có sao hay không? Vấn đề ở đây là Bạc Hoài đang lo lắng cho cậu đó.
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Bạc Hoài, ánh mắt phức tạp kia khiến Giang Tứ nhìn không hiểu nổi, đầu Giang Tứ toàn là dấu chấm hỏi, "Sao vậy?"
Tất cả mọi người đều dời tầm mắt đi, ai bận việc nấy, nếu như không ai bận gì thì cũng sẽ ngẩng đầu lên trần nhà đếm xem trên đó có bao nhiêu đường nối.
Thần sắc Bạc Hoài vẫn như thường, "Tôi đưa em về ký túc xá tạm thời."
Giang Tứ gật đầu, quả thực là cậu không biết ký túc xá tạm thời ở đâu, bộ trang phục cái bang này cũng không thể mặc được nữa, cậu cần phải tắm rửa và thay quần áo ngay lập tức.
Ký túc xá tạm thời là một phòng đơn, có thể tắm rửa, Giang Tứ không mang theo quần áo tới đây, chỉ có thể mặc bộ đồng phục trong căn cứ trước, chờ sau khi cậu sàng tới sàng lui trong nhà tắm rồi đi ra, phát hiện Bạc Hoài đang ở trong ký túc xá chờ cậu.
Bạc Hoài đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc thường ngày sáng mày, mái tóc mềm mại xoã tung, đường nét ngũ quan trên khuôn mặt ưu việt rõ ràng giống như được bao phủ trong một lớp ánh sáng ấm áp, ánh mắt không còn lạnh lùng và sắc bén như trước, vẫn còn sự kiên định, nhưng bên trong đã không còn vẻ băng tuyết ngập trời nữa, mà là xuân về hoa nở, Bạc Hoài ở trước mặt đã hoàn toàn lật độ ấn tượng thường ngày của Giang Tứ về hắn.
Giang Tứ vừa lau tóc vừa cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, giống như là lần đầu tiên gặp hắn vậy.
"Em đang nhìn gì thế?" Bạc Hoài đi tới, cầm lấy khăn tắm trong tay Giang Tứ, ấn cậu ngồi trên ghế, lau tóc cho cậu.
Giang Tứ sửng sốt một chút rồi mới nói: "Tôi cảm thấy anh của ngày hôm nay có hơi khang khác."

Giọng nói của Bạc Hoài trầm thấp dễ nghe: "Khác ở chỗ nào?"
Giang Tứ cẩn thận suy nghĩ, không nói được là vì sao, "Chính là cảm giác anh dành cho tôi hơi khác."
Khóe miệng Bạc Hoài cong lên, "Cảm giác như thế nào?"
Giang Tứ tiếp tục suy nghĩ, "Chính là......!Trở nên gần gũi hơn, ấm áp hơn, giống con người......!Không đúng, không phải là tôi nói anh không phải con người......!Chính là chính là, anh trở nên đẹp trai hơn, đúng vậy, chính là siêu cấp vô địch đẹp trai sét đánh, ánh sáng b ắn ra bốn phía, mười phần quyến rũ, tôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy người đàn ông nào có dung mạo đẹp hơn anh!"
Bạc Hoài bị chọc cười, "Vậy em cảm thấy tôi như thế nào?"
Giang Tứ bật ngón cái với hắn, "Vô cùng xuất sắc!"
Bạc Hoài: "......"
Cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Tứ và Bạc Hoài đồng thời nhìn sang, Bạch Ngộ đứng ở cửa, Bạch Ngộ chỉ chỉ khăn lông trong tay Bạc Hoài, "Trên đời này có một loại thần khí thổi gió gọi là máy sấy, không biết hai người có từng nghe nói đến hay chưa?"
Giang Tứ: "......"
Bạc Hoài: "......"
Giang Tứ ngẩng đầu, "Ký túc xá có máy sấy à?"
Bạc Hoài: "......!Có."
Giang Tứ: "Vậy tại sao chúng ta lại dùng khăn lông để lau khô tóc?"
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài quay người lục lọi ngăn kéo, tìm thấy máy sấy, một lần nữa trở về sấy tóc cho Giang Tứ.
Bạch Ngộ nhìn chằm chằm Bạc Hoài, "Sắp đến giờ họp rồi đó, nhanh lên."
Sau khi nói xong cũng không quấy rầy bọn họ nữa, hắn cần phải đi để chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đây.
Chờ đến khi hai người Giang Tứ và Bạc Hoài đến phòng họp, những người khác đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu hai người bọn họ, Giang Tứ đang bị thương nên không cần phải đích thân đến đây, mọi chuyện cứ giao cho Bạc Hoài là được, nhưng cậu lại không hề quen thuộc căn cứ này, một mình chờ đợi cũng nhàm chán, cho nên đi theo để nghe một chút.

Trong cuộc họp kiểu này, Giang Tứ trên cơ bản chỉ cần dựng lỗ tai lên nghe là được, hoặc là nếu như Đường Thiệu Ngôn có hỏi cậu, cậu biết thì nói, không biết thì cứ đẩy sang cho Bạc Hoài, để Bạc Hoài trả lời thay cậu.
Bọn họ mang về không ít thứ từ Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến kia, cho dù là phương pháp gieo trồng và chế tác Cỏ Linh Minh hay là mẫu văn khí linh đều rất quan trọng, trong thời gian bọn họ nghỉ ngơi, Bạch Ngộ đã sớm sắp xếp và đưa cho phó cục trưởng Đường.
Đường Thiệu Ngôn vô cùng kích động, ngay từ đầu cuộc họp đã khen ngợi từng người một, công lao của mọi người lần này quá lớn, đặc biệt là Giang Tứ, cậu không hề che dấu Dù Dẫn Mộng, thoải mái hào phóng lấy ra để trợ giúp Cục quản lý quỷ dị để giải quyết nan đề, không có Giang Tứ cũng sẽ không có lần thu hoạch này, Đường Thiệu Ngôn tấm tắc khen lấy khen để Giang Tứ một lần lần, sau đó chuyển đề tài nói về vết thương của Giang Tứ.
Không có gì đáng ngạc nhiên, trong bốn người bao gồm cả Bạc Hoài đều bị phê bình một trận, cho dù về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, cục diện lúc đó thực sự là rất ly kỳ và khó có thể kiểm soát, nhưng vẫn không ngăn cản được phó cục trưởng Đường muốn phê bình bọn họ, cũng may Bạc Hoài kịp thời đuổi kịp cứu Giang Tứ, không thì nếu như Giang Tứ thật sự có bất trắc gì, năm người bọn họ đều bị mắc kẹt trong đó, không ai có thể thoát ra!
Sau khi kết thúc cuộc họp, đầu Giang Tứ cũng nặng trĩu, cậu không bao giờ muốn tham gia những cũng họp giống như vậy nữa, ngồi đó đến một hai tiếng đồng hồ, thật sự quá dày vò rồi, thời gian này cậu vẽ linh hồn thú cưng hay vẽ Linh Văn phòng ngự không thơm hơn sao? Nghe phó cục trưởng Đường thao thao bất tuyệt nói lâu như vậy, Giang Tứ chỉ nhớ kỹ một việc mà thôi, phó cục trưởng Đường hỏi cậu muốn phần thưởng gì, Giang Tứ không hề suy nghĩ mà nói ra ngay muốn có hộp giấy linh hồn kia.
Giang Tứ hào phóng hứa rằng, một hộp Cỏ Linh Minh này sẽ có một tờ cho đội trưởng Kinh, chắc chắn sẽ biến Pyke trở thành một linh hồn thú cưng có cả phẩm chất và thuộc tính.
Hiện tại đã có phương pháp gieo trồng và chế tác Cỏ Linh Minh, phòng nghiên cứu sớm hay muộn cũng có thể chế ra giấy linh hồn Cỏ Linh Minh thực sự, chiếc hộp mà Giang Tứ mang ra coi như là chiến lợi phẩm của cậu, hơn nữa Cỏ Linh Minh ở trong tay Giang Tứ mới có thể phác huy tác dụng lớn hơn nữa.

Phó cục trưởng Đường đồng ý, cũng hứa rằng sẽ khen thưởng Linh Nguyên cho cậu, còn cụ thể là mấy viên thì phó cục trưởng Đường không nói rõ.
Muốn mang Cỏ Linh Minh từ Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến ra đây thì còn phải dựa vào Dù Dẫn Mộng của Giang Tứ, mà hiện tại Giang Tứ chính là bảo bối cục cưng của toàn bộ Cục quản lý quỷ dị, chỉ cần những yêu cầu mà cậu đưa ra không quá phận thì cấp trên về cơ bản sẽ đồng ý với cậu.
Cuộc họp kết thúc, Giang Tứ nóng lòng muốn về nhà, Hoa Tiêu từ sớm đã bồn chồn bất an ngoi đầu lên rất nhiều lần, nó nóng lòng muốn trở thành một linh hồn thú cưng mạnh mẽ có cả phẩm chất và thuộc tính lắm rồi, đến nỗi những con gà chọi trong tay Giang Tứ kia, đã sớm bị Hoa Tiêu vứt đến trên chín tầng mây.
Trong cuộc họp tạm thời vẫn chưa quyết định được thời gian cụ thể để tiến vào Quỷ Dị Tràng lần nữa, ý của Bạc Hoài chính là chờ vết thương của Giang Tứ lành hẳn rồi hãy vào, Giang Tứ không phản đối, khi nào có thể vào thì đều nghe theo an bài của cậu.
Mặc dù cuộc họp đã kết thúc nhưng những chuyện phía sau còn rất nhiều, Bạc Hoài lại phải bận rộn, Giang Tứ muốn về nhà, Bạc Hoài bớt chút thời gian đưa cậu về, nhân tiện cũng đóng gói Phó Tinh Ngân tặng qua đó luôn, nếu như bên cạnh Giang Tứ không có ai gắt gao để mắt đến thì Bạc Hoài sẽ không yên tâm, hiện tại chỉ có Phó Tinh Ngân là nhàn hạ nhất, giao nhiệm vụ này cho hắn, Bạc Hoài mới có thể yên tâm hơn một chút.
Tới dưới lầu, Giang Tứ mở cửa ra nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay tạm biệt Bạc Hoài, vô cùng nóng lòng chạy vào nhà.
Phó Tinh Ngân nhìn Giang Tứ chạy đi, lại nhìn Bạc Hoài đang chuẩn bị xuống xe, lắc đầu bật cười, "Tình huống bây giờ của các anh là sao đây?"
Bạc Hoài châm một điếu thuốc Âm La, thở dài thật sâu, "Là một cậu bạn nhỏ, em ấy không hiểu gì hết."
Phó Tinh Ngân có chút đau răng, chậc lưỡi, "Anh nghiêm túc à?"
Bạc Hoài nhìn hắn bằng ánh mắt không rõ ràng, khởi động xe rời đi, "Bảo vệ em ấy, có việc gì thì lập tức gọi cho tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi