CÔ LUẬT SƯ XINH ĐẸP VÀ TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Khoảng hai tháng sau là đến sinh nhật của Minh Triết, nghe Triệu Yến nói anh thích ăn lẩu Tứ Xuyên chính gốc nên Thư Di bắt đầu đăng kí lớp học làm lẩu của một người Tứ Xuyên. Ngày đầu tiên đến lớp, vừa bước vào nghe mùi thịt gà xộc vào mũi cô đã ôm miệng chạy ra ngoài nôn khan, bà chủ thấy vậy vội chạy ra dìu cô vào trong. Bà ta đưa cho cô một cốc nước, sau đó kéo ghế ân cần hỏi

"Cô gái trẻ, cháu làm sao vậy?"

"Cháu không rõ, mấy ngày này cháu hay nôn khan với mệt mỏi"

"Cháu có bị trễ kinh không?"

"Khoảng hai tuần rồi....ý bác là...."

"Bác cũng không chắc chắn, cháu nên đến bệnh viện kiểm tra thử"

Bước ra từ phòng khám phụ sản, Thư Di run run cầm tờ giấy xét nghiệm của mình, tay bất giác xoa nhẹ chiếc bụng bằng phẳng, tiếng nói của bác sĩ văng vẳng bên tai

"Chúc mừng cô, cô đã mang thai được hơn một tháng rồi"

Lát sau cô như người mất hồn, miệng cứ cười ngu ngơ, đón taxi đến Cao gia. Thiên Nghi đang ở trong xem TV, thấy cô về liền vội vàng chạy ra mở cửa

"Chị về rồi sao?"

"Ừ. Vào trong thôi"

Nhìn vẻ mặt vừa xen lẫn hạnh phúc lẫn lơ ngơ của Thư Di, Thiên Nghi hơi khó hiểu nhưng vẫn nhanh nhẹn đóng cửa rồi chạy nhanh vào trong

"Ba đâu rồi?"

"Ông ấy đi đánh cờ tướng với bác Trương rồi"

"Ò"

"Chị sao vậy?"

"Thiên Nghi, chị mang thai rồi"

Vừa nói cô vừa đưa tờ giấy xét nghiệm đến trước mặt Thiên Nghi, Thiên Nghi cầm tờ giấy xét nghiệm, xem xong rồi nhảy cẫng lên

"Chị...chị mang thai rồi, chuyện này là chuyện vui nha, chị nói với mọi người ở Trương gia chưa?"

"Chị chỉ mới đi khám thôi, định rằng tối mai dùng chuyện này làm quà sinh nhật cho A Triết"

"Được đó"

............................

Sinh nhật của Minh Triết là một sự kiện quan trọng của cả giới kinh doanh nói chung và Trương gia nói riêng. Minh Triết quần áo bảnh bao, mái tóc màu đỏ rượu được tạo kiểu sành điệu; mặc dù là đàn ông đã có vợ nhưng sức hút đối với các cô gái chưa bao giờ giảm, anh liếc mắt xung quanh không thấy Thư Di, vội kéo một vài người đến hỏi thăm

"Có thấy Thư Di đâu không?"

"Thưa thiếu gia, từ lúc sáng đến giờ tôi không thấy thiếu phu nhân đâu cả"

Nghĩ rằng chắc cô sẽ dành bất ngờ cho mình, tâm trạng anh liền nhẹ nhõm hẳn lên, đi đến chỗ các ông chủ khác trò chuyện. Ông chủ A hào sảng lên tiếng

"Trương tổng, từ ngày có vợ trông anh tươi vui hẳn ra"

"Đúng vậy, đều nhờ bà xã tôi cả"

"Vậy cô ấy đâu rồi?"

"Chắc là đi chuẩn bị bất ngờ cho tôi rồi"

Mấy người khác nhìn thấy anh tâm trạng tốt liền lân la lại hỏi chuyện hợp tác, Minh Triết cân nhắc rồi cũng vui vẻ gật đầu. Mấy ông chủ đó nói nhỏ với phu nhân bọn họ

"Là nhờ có vợ của Trương thiếu, sau này bà tạo quan hệ với cô ấy một chút"

Đến lúc tiệc gần tan, Minh Triết vẫn không thấy bóng dáng của Thư Di đâu cả, anh bực dọc đi đi lại lại ở sảnh, khách mời cũng là những người biết nhìn thấu nên cũng không nịnh nọt lân la hợp tác mà đều khách sáo, e dè ra về. Chờ khách đi hết, anh vội vàng chạy lại chỗ Triệu Yến hỏi thăm

"Mẹ, sáng giờ mẹ có thấy Thư Di đâu không?"

"Mẹ không thấy, sao vậy?"

"Con không thấy cô ấy đâu cả, nghĩ rằng cô ấy dành tặng cho con bất ngờ nhưng bây giờ thì bất ngờ thật rồi"

"Con gọi cho con bé thử xem"

Anh gật đầu, xoay người ra ngoài gọi điện thoại cho cô, Thư Di ở đầu bên kia bình tĩnh nhấc máy, nghe giọng nói bình thản của cô, anh liền nổi nóng

"Em nghe"

"Em đang ở đâu vậy?"

"Cao gia"

"Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?!"

"Là sinh nhật anh"

"Em còn dám nói sao? Chờ anh đến nơi sẽ phạt em"

Nói rồi anh cúp máy, hùng hổ lấy xe chạy như bay đến Cao gia. Thư Di mỉm cười ngồi ở ban công để chờ anh, sờ nhẹ lên bụng

"Con à, ba con thật không kiên nhẫn, nhưng thật đáng yêu"

Thiên Nghi chậm rãi đi ra mở cửa cho Minh Triết, anh đứng ở ngoài chờ mở cửa, thấy cô ra liền nổi nóng

"Cô làm gì đi chậm vậy? Chưa ăn cơm sao?"

"Được rồi, anh mau vào đi"

Anh chạy nhanh lên phòng của Thư Di, giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trong vọng ra

"Cửa không khóa"

Anh mở cửa rồi xông vào phòng, nhắm đúng vị trí của cô rồi đứng ngay đối diện với cô, Thư Di mỉm cười nói với anh

"Anh đến rồi sao?"

"Em mong anh không đến sao?"

"Em có quà sinh nhật cho anh đây"

Vừa nói cô vừa rút ra một tờ giấy từ trong túi áo khoác ra đưa cho anh. Minh Triết vội cầm lấy tờ giấy, mở ra xem cẩn thận từ đầu đến cuối. Lúc coi xong anh khựng người vài giây, sau đó mới buông giấy xuống, ôm lấy Thư Di mà hôn khắp mặt, cảm giác nhồn nhột khiến cô cười nắc nẻ

"Được được rồi, em nhột quá"

"Em biết chuyện này lúc nào?"

"Vào sáng hôm qua"

"Tại sao không nói với anh?"

"Em muốn dùng nó làm quà sinh nhật cho anh. Thế anh hết giận chưa?"

"Anh sao lại giận vợ yêu của anh được chứ"

Hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, tay Minh Triết không rời khỏi chiếc bụng của cô, đôi lúc còn cúi xuống nói thì thầm: "Con à, con là món quà tuyệt nhất của ba từ trước đến nay"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi