CỖ MÁY THỜI GIAN

10.

Đồng hồ chỉ 9h20.

Ở ngã tư cuối cùng, tôi và người bạn thân vẫy tay tạm biệt.

Cặp rất nhẹ, chỉ chứa một bình xịt hơi cay.

Con dao gọt trái cây lạnh lẽo nhét trong giày đã được sưởi ấm nhờ nhiệt độ cơ thể tôi.

Trước khi vào con hẻm tối tăm đó, tôi còn cần làm một việc—

Cô ấy rẽ trái, tôi rẽ phải, đến quầy bán quà vặt gọi 110.

“Hình như trong nhà để xe tòa nhà số 7 khu Bảo Tùng có chất nổ không rõ, các anh mau đến đây!”

Trong ánh mắt khó tin của chủ tiệm, tôi trả một đồng, quay người rời đi.

Đúng, tôi chỉ tìm một lý do lạ lùng.

Bởi vì trong thời gian và không gian này, tôi không thể bị xem là kẻ điên.

Tôi căng thẳng nhìn đồng hồ.

Đồn cảnh sát rất gần đây, mười phút có đủ để xe cảnh sát đến hiện trường không?

Tôi cần phải vật lộn với kẻ cưỡng hiếp kia ngay khi cảnh sát đến, chứng minh hắn có ý đồ cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, tống hắn vào tù. Để hắn không bao giờ có cơ hội cạy cửa vào nhà, để hắn và những dục vọng ghê tởm của hắn không thấy mặt trời.

Ba phút sau, sắp bước vào đầu hẻm.

Tôi hít sâu một hơi.

Đèn đường chớp tắt vài cái rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tôi nhấc chân, dẫm chính xác vào vũng nước---

Một sức mạnh dữ dội từ sau ập tới, siết chặt eo tôi, kéo tôi về phía sau.

Tôi giãy giụa hết sức, tiếng chó sủa vang trong những cánh cửa chống trộm.

Tôi ngừng vùng vẫy, vươn đầu ngón tay giật mạnh con dao gọt trái cây ra khỏi giày.

Lưỡi dao phản chiếu một tia sáng ánh trăng, động tác hung bạo của kẻ phía sau đột ngột ngưng lại, hắn đưa tay bắt lấy con dao theo bản năng—

Nhưng đã quá trễ rồi.

Tôi vung dao chém về phía cổ hắn.

Hắn cố gắng lùi lại, tôi nhân cơ hội này bỏ chay.

Gã đàn ông bất ngờ quay lại, đuổi theo tôi, chộp chiếc xe đạp bên cạnh ném mạnh về phía tôi.

Tôi bị đập trúng vai, cánh tay mất sức, con dao gọt trái cây rơi xuống cống kêu tiếng keng.

Cặp sách rơi ra, vật dụng nằm rải rác trên đất. Tôi bò tới chộp bình xịt hơi cay lên.

Cùng lúc đó, gã đàn ông giơ chiếc xe đạp ném vào đầu tôi.

Cơn đau buốt xuyên qua đầu, tôi cố sức mở to mắt, cảm giác mi mắt dính đầy máu.

Gã đàn ông chửi thề, túm tóc tôi, kéo tôi vào góc nhà xe, xé rách bộ đồng phục trên người tôi.

Hơi thở hôi hám nóng hổi phả vào cổ tôi, bàn tay nhớp nhúa kinh tởm mò mẫm xuống.

Hắn cởi thắt lưng, kéo quần tôi xuống, phát ra tiếng thở dài hài lòng.

Hắn nói: “Cuối cùng mày cũng là của tao.”

Tôi chết lặng bóp cổ hắn một cách vô ích, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ phòng 301 tòa số 7.

Đèn tối om, tốt rồi, hôm nay bà không biết tôi về nhà, chắc hẳn đi theo hàng xóm xem phim rồi.

Tốt quá, bà sẽ không bị đâm vào cổ.

Trận chiến này tôi vẫn thắng, cho dù cái giá phải trả bi đát hơn dự kiến, nhưng có thể đổi lấy bà ngoại, bi thảm thế nào không quan trọng.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tiếng còi cảnh sát.

- --bộp. Một tiếng động trầm đục.

Gã đàn ông trợn to mắt, ngã ngửa về sau, bộ phận xấu xa đó mềm nhũn rủ xuống trông thật kinh tởm.

Tôi kinh hoàng ngẩng lên, qua hàng mi đẫm máu, tôi thấy có người đứng sau lưng gã, tay cầm cây gậy bóng chày đầy máu.

Ánh trăng dịu nhẹ từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng bảy chiếc khuyên tai trên tai phải người đó.

Hứa Tiêu.

Cơn hoảng loạn ghì chặt tôi xuống đất.

Hứa Tiêu… sao lại là Hứa Tiêu…

Anh nhìn chằm chằm cơ thể vẹo vọ kia, ánh mắt luôn mang ý cười ngả ngớn xưa nay toát lên tia tàn nhẫn.

“Ông đây không nỡ chạm vào cô ấy một chút, tại sao mày dám?!”

Lần thứ hai anh giơ gậy lên---

Tôi bò qua, ôm chân anh: “Hứa Tiêu, đừng!”

Thiếu niên cụp mắt, đôi mắt đen láy nhìn tôi.

Nước mắt giàn giụa, tôi nghẹn ngào: “Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ, cậu không thể giết người, không thể ngồi tù… Cậu đưa gậy bóng chày cho tôi, cậu đi mau đi…”

Tôi run rẩy kiểm tra hơi thở gã đàn ông.

Không thở… tại sao lại vậy, tại sao lại không có hơi thở?!

Tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, hét với Hứa Tiêu: “Cậu đi mau lên!”

Hứa Tiêu không động đậy.

Anh cởi chiếc áo khoác đồng phục của mình, khoác lên đôi vai trần chằng chịt vết thương của tôi.

Chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, là sự che chở cuối cùng của tôi đêm nay.

Anh vươn tay kéo tôi lên, ngón cái lau vết máu trên mặt tôi, đôi tay kia đau đớn gần như run rẩy.

“Thì ra, đây là những gì mà cậu phải trải qua, Khương Ngôn.”

Nước mắt làm mờ mắt tôi, tôi không thể kìm được, gào khóc lớn.

Hứa Tiêu ấn mặt tôi vào ngực anh, nước mắt tôi từng giọt từng giọt thấm vào áo anh.

“Cậu không nên tới…” Tôi nức nở.

Hứa Tiêu nói nhỏ: “Khương Ngôn, tôi không ngu ngốc như cậu tưởng. Cậu cho rằng tôi không nhận ra hôm nay cậu tâm sự nặng nề sao? Lần sau cậu nói dối có thể hợp tình hợp lý hơn không?”

Pháo hoa từ trung tâm thành phố bay lên, nở rực rỡ trên không trung.

Trong bãi để xe hẻo lánh đẫm máu, chỉ còn hai chúng tôi, cô độc ôm nhau.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng.

Tôi bừng tỉnh, đẩy mạnh anh: “Cậu không nghe thấy còi cảnh sát sao? Cảnh sát sắp đến rồi! Cậu đi mau đi, tất cả những chuyện này không liên quan đến cậu, đây là số phận của tôi, là số phận của Khương Ngôn, không liên quan đến cậu!”

Nhưng Hứa Tiêu không nhúc nhích.

Anh ôm chặt lấy tôi không buông.

Tôi khóc lóc cầu xin anh: “Cậu đi nhanh đi, được không? Cầu xin cậu…”

Một giọt nước mắt ấm nóng rơi vào cổ tôi.

Tôi cứng người lại.

Anh nghẹn ngào nói: “Tôi không làm được, Khương Ngôn.”

Tôi ngửa đầu, khóc trong tuyệt vọng.

Tôi lấy thân mình làm mồi nhử, lên kế hoạch tự cho là bố cục tài tình.

Mà người thiếu niên này, hoàn toàn không hay biết gì nhưng đầy can đảm lao vào ván cờ, không hề do dự cứu tôi ra ngoài.

Bàn cờ bị ném trên đất, anh cũng bị liên lụy dính vào nghiệp chướng đau lòng.

Ông trời ơi, tôi chịu thua, tôi không thể đánh bại ông.

Nhưng ông có thể buông tha Hứa Tiêu không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi