CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Khúc Tâm Nhu vì tăng thêm sức thuyết phục, cô còn cường điệu câu kết thúc và gằn mỗi chữ, từng câu từng chữ của cô nói rõ ràng thời gian và sự kiện.

Khúc Tâm Nhu chính vì chuyện này mà cả đêm ngày hôm qua ngủ không ngon giấc, cả ngày nay cô vẫn còn đang suy nghĩ muốn giải thích rõ ràng.

Nhưng ở trong mắt Hoắc Liệt, từ lúc bắt đầu thì anh đã biết không phải Khúc Tâm Nhu tiểu mà là cao trào. Căn bản cô không cần giải thích.

Nhưng Khúc Tâm Nhu thì ngược lại, cô rất nghiêm túc với sự việc sắc tình này. Hoắc Liệt có một loại cảm giác vui thích khiến cho anh muốn bật cười.

Hoắc Liệt nhịn không được nở nụ cười, cổ họng anh hơi ngứa ngáy, khóe môi anh giương lên độ cong không thể che giấu.

Khúc Tâm Nhu nhìn chằm chằm Hoắc Liệt, trên mặt cô viêt rõ bốn chữ "Em rất nghiêm túc". Cô rất bất mãn với phản ứng của anh.

"Em có chứng cứ!"

Khúc Tâm Nhu đặt đũa xuống, cô đột nhiên đứng dậy, chạy về phía phòng ngủ.

Hoắc Liệt chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua bắp đùi trắng nõn của cô gái, làn váy tung bay... Ngay sau đó, bóng dáng của cô đã không thấy tăm hơi.

Một lúc sau Khúc Tâm Nhu từ trong phòng đi ra, trong tay cô cầm một quyển sách có tên 《 Cơ thể và sinh lý con người 》, cô tìm được một trang sách đã đánh dấu trong đó, mở ra cho Hoắc Liệt xem.

Thức ăn ngon trước mắt Hoắc Liệt đều bị chữ viết rậm rạp chằng chịt che lại, anh đưa tay đẩy sách ra: "Anh còn đang ăn cơm, để ở đó trước đi."

"Không được." Khúc Tâm Nhu quả quyết cự tuyệt, tay cô cầm sách, cô kiên quyết muốn đưa sách cho Hoắc Liệt xem.

Cứ như vậy liên tục, hai người anh đẩy em, em đẩy anh, ai cũng không chịu nhượng bộ. Khúc Tâm Nhu càng phá lệ cố chấp, ngay cả mệnh lệnh của Hoắc Liệt cô cũng không nghe.

Trước mắt, Hoắc Liệt đành phải đem chuyện ăn cơm đặt sang một bên, anh không thể làm gì khác, anh nhìn thoáng qua những dòng chữ viết chằng chịt, anh hỏi ngược lại: "Ở đâu?"

"Trong sách nói, mặc dù cấu tạo sinh lý của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nhưng nguyên lý cơ bản về sinh lý thì giống nhau."

"Vào lúc bộ phận sinh dục bị kích thích, ví dụ như côn th*t của đàn ông, âm h* của phụ nữ, đều sẽ sinh ra hiện tượng sinh lý tương tự. Chẳng hạn như bộ phận sinh dục ứ máu, chẳng hạn như bài tiết một ít chất lỏng, tất cả đều vì chuẩn bị quan hệ tình dục, do đó bảo hộ bộ phận sinh dục của cơ thể, cũng gia tăng tình yêu và kích thích sự vui sướng."

Khúc Tâm Nhu đọc một đoạn văn cô cảm thấy quan trọng nhất, không sót một chữ, thậm chí cô không cần liếc mắt nhìn chữ viết, mà lưu loát đọc thuộc lòng.

Hoắc Liệt "Tấm tắc" tán dương, không chỉ bởi vì lần đầu tiên Khúc Tâm Nhu biểu đạt trôi chảy như vậy. Càng bởi vì tại sao anh không biết trong quyển sách này thế nhưng còn có loại nội dung như vậy.

Hoắc Liệt có quyển sách này, cũng không phải dùng để nghiên cứu cái gì bộ phận sinh dục và tính cách hành vi. Anh thuần túy vì để hiểu biết kết

cấu cơ thể nam nữ, như vậy thời điểm anh gặp phải đối thủ, anh mới có thể nhắm chuẩn vị trí điểm yếu, một đòn hạ gục đối phương.

Kiến thức khoa học nghiêm túc từ trong miệng Khúc Tâm Nhu nói ra, truyền tới lỗ tai Hoắc Liệt lại thay đổi ý vị.

Anh cảm thấy cô rất giống nữ phát thanh viên xinh đẹp thông báo tin tức thời tiết. Một nhóm người xem về cơ bản không phải vì muốn nghe dự báo thời tiết mà chỉ để thưởng thức cơ thể uyển chuyển và thanh âm êm tai của nữ phát thanh viên.

Hoắc Liệt vốn không hề có hứng thú đối với vấn đề này, nhưng đột nhiên anh có chút tò mò, anh muốn biết Khúc Tâm Nhu có thể làm đến mức nào.

Hoắc Liệt vẫn ung dung nhìn Khúc Tâm Nhu, anh không có thái độ gì với những lời cô đã nói, anh chỉ tỏ vẻ dửng dưng hỏi ngược lại: "Cho nên."

Khúc Tâm Nhu nhíu mày, cô tiếp tục nghiêm túc nói: "Cho nên không phải em đi tiểu, mà do một loại bộ phận sinh dục đã chịu kích thích, sinh ra hiện tượng sinh lý bình thường."

Ngữ điệu của Khúc Tâm Nhu bình tĩnh vững vàng, chỉ duy nhất khi cô nhắc đến hai chữ "Đi tiểu" thì có phần ngập ngừng. Hoắc Liệt có thể nhìn ra được cô đối với vấn đề này vô cùng lưu tâm.

Hoắc Liệt nổi ý xấu muốn trêu chọc Khúc Tâm Nhu, anh nói: "Đi tiểu cũng là một loại hiện tượng sinh lý, đều chảy ra nước giống nhau, làm thế nào phân biệt rõ loại nào là đi tiểu, loại nào không phải đi tiểu."

Hoắc Liệt biết Khúc Tâm Nhu xấu hổ, cho nên anh cố ý năm lần bảy lượt nhắc tới cái từ "Đi tiểu", còn cố ý tăng thêm âm điệu.

Dẫu sao, đối với Khúc Tâm Nhu toàn thân không một mảnh vải che thân vẫn có thể dửng dưng mà nói thì cơ hội để chứng kiến những phản ứng khác từ cô thật sự rất hiếm gặp.

Hoắc Liệt thậm chí vô cùng thích thú với vẻ mặt mất tự nhiên đỏ ửng trên gương mặt Khúc Tâm Nhu.

Sau khi Khúc Tâm Nhu nghe được Hoắc Liệt bác bỏ ý kiến của mình, cô cau mày, cẩn thận tìm kiếm tất cả các trang sách đã được cô đánh dấu, nhưng mà cô không thể tìm được dẫn chứng. Dù sao đây không phải quyển sách chuyên phân tích sinh lý và tình dục.

Hoắc Liệt lẳng lặng quan sát dáng vẻ tựa như học sinh tiểu học đang tra cứu sách vở của Khúc Tâm Nhu, anh ghi nhớ hình ảnh này vào trong lòng. Mọi cử chỉ của cô anh đều cảm thấy rất đáng yêu.

Hoắc Liệt cười tươi, anh còn không quên tiếp tục trêu đùa Khúc Tâm Nhu: "Cho nên hiện tại tỷ lệ là 50% và 50%, còn có một nửa có thể là nước tiểu của em."

Hoắc Liệt vừa dứt lời, gương mặt của Khúc Tâm Nhu lập tức phẫn nộ.

Khúc Tâm Nhu trịnh trọng tiếp tục phủ nhận: "Không có, em không hề tiểu, chính là không có. Em còn có một chứng cứ khác."

Một lần nữa Khúc Tâm Nhu đứng lên, lần này cô chạy tới trước TV. Cô lấy từ trong ngăn tủ phía dưới ra mấy cái đĩa DVD. Cô chọn một chiếc đĩa rồi cho vào máy phát, sau đó nhấn nút điều khiển.

Ngay sau đó, tin tức thể thao đột ngột im bặt, trong TV xuất hiện hình ảnh một nam một nữ. Cả hai không mặc quần áo ôm nhau, người phụ nữ liên tục phát ra tiếng kêu rên.

Đó là một đĩa —— AV.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi