CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

CMN, anh có khác gì tên vô lại đã từng giam cầm Khúc Tâm Nhu lúc trước không?

Hoắc Liệt thầm mắng bản thân, anh rất hối hận, khi anh nhìn bóng dáng cuộn tròn của Khúc Tâm Nhu, anh không thể mở miệng nói thành lời.

Vào giờ phút này, trái tim Khúc Tâm Nhu xây dựng một hàng phòng ngự, cô lại biến thành một con mèo.

Hoắc Liệt đứng ở bên cạnh xe, anh vô thức nhìn Khúc Tâm Nhu một lúc lâu, cô gái trước mắt anh vô cùng yếu ớt, biểu hiện của cô đang xé rách trái tim anh, một cảm giác lạnh như băng xuất hiện từ trong xương tủy anh. Anh cứ đứng yên lặng cho đến khi sau lưng bị phơi nắng nóng lên.

Cuối cùng, Hoắc Liệt trầm mặc lên xe, anh chậm rãi khởi động xe đi về phía trước.

Trên đường về nhà, Hoắc Liệt thường xuyên trộm ngắm Khúc Tâm Nhu thông qua gương, anh thấy cô vẫn không nhúc nhích, tư thế cuộn tròn của cô chưa từng thay đổi.

Trong quãng đường về nhà ngắn ngủn, không chỉ có tâm tình Hoắc Liệt phiền muộn, thời tiết cũng đột ngột biến đổi. Mây đen ùn ùn kéo đến che khuất ánh mắt trời rực rỡ, bầu trời sầm tối, có vẻ sắp mưa.

Hoắc Liệt muốn tăng tốc về nhà, nhưng anh lo lắng cho Khúc Tâm Nhu, toàn thân toàn tâm anh lâm vào sự bất an và sốt ruột.

Trời đã đổ cơn mưa, những giọt mưa ‘Lộp độp’ rơi vào trên cửa sổ xe, tiếng mưa cũng là tiếng vang duy nhất giữa Hoắc Liệt và Khúc Tâm

Nhu.

Khúc Tâm Nhu vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say, ngay cả tiếng mở cửa xe cũng không thể đánh thức cô.

Hoắc Liệt cầm áo khoác của mình đắp lên người Khúc Tâm Nhu, anh dịu dàng bế cô lên và nhanh chóng ôm cô trở về nhà.

Khi Hoắc Liệt chạm vào cơ thể Khúc Tâm Nhu, anh mới phát hiện toàn thân cô lạnh ngắt. Trong cuộc chiến tranh lạnh bất ngờ xảy ra giữa hai người, hóa ra không chỉ có một mình anh có loại cảm giác này.

Khúc Tâm Nhu sau khi được Hoắc Liệt bế lên, cô vẫn ngủ say nhưng theo bản năng khẽ cọ vào ngực anh. Khi cô ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, cô dựa vào anh sát hơn, hành động này trở thành niềm an ủi cho Hoắc Liệt.

Dù cho giận dỗi, Khúc Tâm Nhu vẫn là mèo của Hoắc Liệt, sự tin tưởng và ỷ lại của cô với anh chưa từng thay đổi.

Sau khi trở về phòng ngủ, Hoắc Liệt lập tức dùng chăn bọc lấy Khúc Tâm Nhu, anh còn vào phòng vệ sinh nhúng một chiếc khăn ấm và lau sạch những giọt nước mưa dội vào người cô, anh lau cả những vết tinh d*ch đã khô bên trong bắp đùi cô.

Hoắc Liệt lau từ mắt cá chân mảnh khảnh của Khúc Tâm Nhu đến cẳng chân, đến đầu gối, rồi đến bên trong bắp đùi trắng như tuyết…

Sau cùng Hoắc Liệt nhìn đến quần lót bị anh làm dơ, còn cả que kẹo màu trắng bị kẹp ở giữa hoa môi đỏ tươi. Trong nháy mắt lỗ mũi anh cảm thấy khô khốc, anh cau mày.

Hoắc Liệt thậm chí không nhớ nổi, một phút đồng hồ cuối cùng ở trong phòng thử đồ, tại sao anh lại làm việc này, thế nhưng anh đem que kẹo nhét vào tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu.

Đại khái, đáy lòng mỗi người đàn ông đều cất giấu một ít dục vọng không thể cho ai biết, đồ lót tình thú, các loại đạo cụ, địa điểm đa dạng... Tất cả đều có thể kích thích ham muốn tình dục điên cuồng, làm người ta hưng phấn không thôi.

Giống như giờ phút này, tuy Hoắc Liệt vô cùng áy náy, nhưng côn th*t của anh vẫn bị kích thích mà bắt đầu căng phồng.

Hoắc Liệt xoa ấn Huy*t Thái Dương mới miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh.

Hoắc Liệt cởi quần lót chữ Đinh (丁) màu đen thiếu vải xuống, một lần nữa tay anh hướng tới hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu, anh muốn rút que

kẹo ra. Tuy nhiên khi ngón tay anh vừa chạm vào hoa huy*t, Khúc Tâm Nhu như bừng tỉnh.

"Không muốn!"

Khúc Tâm Nhu đột nhiên cự tuyệt, hai chân cô kẹp chặt, cô gập hai đầu gối lại và dùng tay ôm lấy hai chân, một lần nữa biến thành tư thế cuộn tròn.

Hoắc Liệt ngẩng đầu nhìn Khúc Tâm Nhu, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt và chìm vào giấc ngủ.

Khúc Tâm Nhu ngủ không yên giấc, cô nhíu chặt mày, hàm răng cô cắn chặt môi dưới, cô đang gặp ác mộng.

"Không muốn... Đừng đụng tôi... Tránh ra... Đừng đụng tôi..."

Cơn ác mộng trong quá khứ, một lần nữa hiện lên ở trong đầu Khúc Tâm Nhu, giống như thời điểm bọn họ gặp nhau ở bệnh viện, cô cự tuyệt sự đụng chạm của tất cả mọi người.

Trong lòng Hoắc Liệt lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, bác sĩ tâm lý đã từng nhắc nhở anh, vào lúc Khúc Tâm Nhu chưa có sự chuẩn bị tâm lý, nếu có nhớ lại những chuyện đã xảy ra, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai trong lòng cô.

Hoắc Liệt mặc kệ quần áo trên người dính nước mưa, anh ôm chặt Khúc Tâm Nhu qua lớp chăn.

"Không muốn..." Khúc Tâm Nhu Như vẫn dùng sức giãy giụa.

"Là anh. Khúc Tâm Nhu, em có nghe thấy không, là anh." Hoắc Liệt nói nhỏ bên tai Khúc Tâm Nhu, giọng nói từ tính trầm thấp của anh nói từng chữ từng chữ vào trong lỗ tai cô.

Hoắc Liệt ôm Khúc Tâm Nhu rất lâu, nhiệt độ và hơi thở trên người anh là thứ thuốc tốt nhất trấn an cô.

Cho đến khi cơ thể Khúc Tâm Nhu không còn căng thẳng nữa thì Hoắc Liệt mới chậm rãi buông cô ra, anh rón rén rời khỏi phòng, anh lập tức gọi điện thoại hỏi bác sĩ tâm lý một lần nữa.

Chẳng qua que kẹo kia, cứ như vậy lưu lại trong cơ thể Khúc Tâm Nhu, trên kẹo dính tinh d*ch người đàn ông, hòa lẫn với d*m thủy của người phụ nữ, ở trong tiểu huy*t ướt nóng chậm rãi hòa tan…

Khúc Tâm Nhu đang nằm mơ, đủ loại giấc mơ, rất nhiều đoạn phim ngắn hiện lên trong đầu cô, giống như đèn kéo quân [1] vậy.

Có đôi khi hình ảnh tràn ngập mỗi một xó xỉnh trong đầu óc Khúc Tâm Nhu, có đôi khi lại là một mảnh trắng xóa, cô chìm chìm nổi nổi ở bên trong.

Cứ thế không biết qua bao lâu, Khúc Tâm Nhu cuối cùng xuyên qua một tấm màn che màu trắng bằng lụa, cô đi vào bên trong một căn biệt thự rất lớn, bốn phía nguy nga lộng lẫy, nhưng mà trống trải và tĩnh lặng.

Khúc Tám Nhu phảng phất cảm nhận được một luồng sức mạnh chỉ dẫn, cô nhẹ nhàng cất bước chân đi về một hướng.

Khúc Tâm Nhu đi thẳng đến trước cửa sổ ở tầng hai, rèm cửa tung bay theo gió, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi