CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Hoắc Liệt nhanh chóng hiểu rõ vấn đề. Anh nhìn cơ thể run bần bật của Khúc Tâm Nhu, trái tim anh đau đớn giống như bị đâm một nhát dao.

Trong đầu Hoắc Liệt nhanh chóng lướt qua những hình ảnh đã từng chứng kiến, anh tái hiện lại mật thất tối tăm ẩm ướt, anh nhớ lại dáng vẻ khi lần đầu tiên anh gặp Khúc Tâm Nhu, trái tim anh càng nhói đau hơn như bị kim châm liên tiếp.

"Khúc Tâm Nhu, em mở to mắt ra nhìn xem! Em có nghe hay không, mở hai mắt của em ra. Anh là Hoắc Liệt, không phải người khác! Anh là Hoắc Liệt, anh sẽ không làm tổn thương em!"

Hoắc Liệt ôm chặt Khúc Tâm Nhu, anh gầm nhẹ ở bên tai cô, anh hy vọng nhờ vậy cô cơ thể khôi phục lý trí.

"Không cần! Đừng đụng tôi! Không muốn!!"

Khúc Tâm Nhu vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng tiếng kêu la của cô dần yếu ớt hơn. Không phải cô không phát giác được có âm thanh truyền tới, mà do ý thức của cô đang mắc kẹt ở nơi bị nhốt rất nhiều ngày. Cô chìm trong nỗi đau, chìm trong bóng tối.

Ký ức và hiện thực đan xe liên tiếp khiến Khúc Tâm Nhu không có cách bứt ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Liệt nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Tâm Nhu khi kháng cự tên tra tấn cô. Cô cự tuyệt, cô gào thét, cô dùng hết sức lực của bản thân để phản kháng.

Móng tay Khúc Tâm Nhu liên tục cào vào da thịt sau lưng Hoắc Liệt, cô mím môi, nhắm chặt mắt, cô cố gắng kìm nén sự sợ hãi. Tuy nhiên cô tuyệt đối không mở miệng cầu xin, tuyệt đối không trầm luân dưới thủ đoạn của ác ma.

Những giọt nước mắt bên khóe mắt của Khúc Tâm Nhu tuôn rơi như mưa, Hoắc Liệt chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của anh bị một bàn tay vô hình nắm chặt, anh cùng cảm nhận nỗi đau của cô.

Vào ngay lúc này, Hoắc Liệt càng không thể bỏ mặc Khúc Tâm Nhu.

"Khúc Tâm Nhu, em có nghe thấy không?! Anh là Hoắc Liệt! Em nói anh là chủ nhân của em, em nói chỉ nghe lời anh, em nói sẽ tín nhiệm anh vô điều kiện! Khúc Tâm Nhu, anh hiện tại muốn em mở to mắt ra nhìn anh! Khúc Tâm Nhu, em có nghe được mệnh lệnh của anh không?!"

Hoắc Liệt ôm Khúc Tân Nhu chặt hơn, anh dùng toàn bộ sức lực để cô nhận ra mình.

Dựa theo lẽ thường mà nói, trong lúc Khúc Tâm Nhu giãy giụa như vậy, Hoắc Liệt nên rút côn th*t đang chen vào miệng huy*t ra bên ngoài.

Nhưng vì tình huống cấp bách, anh muốn cô bình tĩnh lại nên chỉ ôm cô mà không hề nhúc nhích. Ngược lại cơ thể hai người càng dính sát nhau hơn, côn th*t chưa từng mềm đi của Hoắc Liệt tiện đà tiến sâu thêm một đoạn.

Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nó, đau đớn trên cơ thể về cơ bản không đáng kể chút nào. Nỗi đau và sự kháng cự của cô xuất phát toàn bộ từ tâm lý, cô chẳng mảy may chú ý Hoắc Liệt đang làm cái gì.

"Khúc Tâm Nhu, anh là Hoắc Liệt, không phải người khác. Anh là chủ nhân của em, Hoắc Liệt!" Hoắc Liệt vẫn còn gầm nhẹ bên tai Khúc Tâm Nhu.

Nếu không phải có tiếng mưa rơi "Tí tách tí tách" ngoài cửa sổ che lấp thì tiếng gầm của anh đã xuyên thấu qua cửa sổ truyền ra ngoài.

Hai chữ "Hoắc Liệt", giống như một tia chớp mạnh mẽ chẻ ngang sương mù dày đặc đen kịt, một luồng sáng yếu ớt xuất hiện trong đầu Khúc Tâm Nhu.

"Hoắc... Liệt..." Khúc Tâm Nhu cắn chặt môi, trên gương mặt thống khổ dần xuất hiện biểu tình mê mang, cô dừng lại hành động giãy dụa.

"Đúng vậy, anh là Hoắc Liệt! Anh sẽ bảo vệ em cả đời, Hoắc Liệt vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em."

Những lời Hoắc Liệt chỉ buột miệng nói ra, anh căn bản không ý thức được lời mình đang nói, hoặc do nội tâm của anh biến hoá nên anh không chú ý điều này.

Tuy nhiên khi nói xong những lời này, vẻ mặt Hoắc Liệt càng thêm kiên định, đôi mắt sâu thẳm đen bóng của anh tựa như hắc diệu thạch [1], lóe lên một tia ánh sáng chói mắt.

"Em nhớ kỹ, anh là Hoắc Liệt."

Hoắc Liệt nặng nề nói, bàn tay anh giữ sau gáy Khúc Tâm Nhu, anh nâng đầu cô lên, đồng thời cúi người xuống mãnh liệt hôn cô.

"Ưm ưm... Ưm..."

Đối với Khúc Tâm Nhu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo mà nói, vào lúc này đột ngột bị hôn, cô theo bản năng chán ghét và kháng cự.

Hoắc Liệt hôn rất sâu, anh thô bạo càn quét trong miệng Khúc Tâm Nhu.

Sau khi đầu lưỡi Hoắc Liệt cạy hàm răng của Khúc Tâm Nhu ra, anh lập tức tiến quân thần tốc, anh quấn quýt với cái lưỡi né tránh của cô, không ngừng mút vào.

Cho dù Khúc Tâm Nhu cắn Hoắc Liệt thì anh vẫn không dừng lại nụ hôn sâu này. Anh tiếp tục dây dưa với môi lưỡi của cô, cũng giống như muốn nhảy múa với linh hồn cô.

Rất nhanh, một mùi máu tươi tản ra khóe môi bọn họ. Đồng thời trong nụ hôn này còn có mùi hương trên cơ thể Hoắc Liệt, mùi này càng lúc càng nồng đậm, càng rõ ràng.

Mùi hương này…

Trong đêm tối ẩm ướt lại có một mùi vị như mùa hè nắng gắt, khô ráo, ấm áp…

Dưới tình huống mà ngay cả bản thân Khúc Tâm Nhu cũng không thể ý thức, cơ thể cô dần tiến lại gần cơ thể Hoắc Liệt, cô muốn tiến về nguồn hơi thở ấm áp kia.

Trong lúc bất tri bất giác, cánh tay vùng vẫy của Khúc Tâm Nhu vòng qua cổ Hoắc Liệt.

Phần thân trên dính sát nhau như vậy thì phần thân dưới càng không cần phải nói.

Hoắc Liệt chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt, anh kiềm chế sợi dây lý trí cuối cùng, anh nhanh chóng nhận ra hành động của Khúc Tâm Nhu, vốn dĩ anh muốn ngăn cản cô, nhưng không kịp. ——

Hoắc Liệt chỉ cảm thấy côn th*t trượt sâu hơn vào bên trong mật huy*t ướt nóng, đỉnh quy đ*u dường như chọc phải thứ gì đó ngăn cản, do đó không thể tiến về trước.

Đó là —— Màng trinh của Khúc Tâm Nhu.

Nếu Hoắc Liệt có thể mở miệng, nói không chừng anh sẽ hô lên một câu "Không muốn" giống như Khúc Tâm Nhu.

Nhưng mà Hoắc Liệt chỉ kịp hít thở và ổn định cơ thể, còn Khúc Tâm Nhu thì không dừng lại hành động của mình. Cô tiếp tục cử động để tiểu huy*t ngậm mút côn th*t của anh vào sâu hơn. Khúc Tâm Nhu tự thân xé rách màng trinh của cô.

"A a ——"

Tiếng đau đớn nghẹn ngào bật ra trong khe hở giữa môi hai người. Đau…

Đau đớn lần này không giống vừa rồi, là tứ chi truyền đến cảm giác đau đớn chân thật.

Khúc Tâm Nhu nhíu chặt mày, đôi mắt đen ngòm không có tiêu điểm của cô dần khôi phục ánh sáng.

Có vẻ đã có lỗ hổng ký ức. Khúc Tâm Nhu mờ mịt với những chuyện đang xảy ra trước mắt, cô thậm chí quên cả những gì đã xảy ra lúc trước. Cô không nhớ tại sao bản thân lại trần trụi nằm dưới thân một người đàn ông.

Hoắc Liệt để ý biểu tình của Khúc Tâm Nhu, anh từ từ kết thúc nụ hôn khiến cho người ta hít thở khó khăn.

Môi của Hoắc Liệt vẫn còn liếm láp bên khóe môi Khúc Tâm Nhu, dường như bất cứ lúc nào anh đều có thể tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi.

"Khúc Tâm Nhu, thấy rõ anh là ai không?" Giọng nói của anh mang theo ham muốn tình dục và cả sự lo lắng cho Khúc Tâm Nhu.

"A..." Hàng lông mi mảnh dài của Khúc Tâm Nhu khẽ run rẩy, cô lẩm bẩm nói: "A Liệt..."

Khúc Tâm Nhu dịu dàng nói hai chữ, Hoắc Liệt thấy mình giống như được uống viên thuốc an thần.

Cả người Hoắc Liệt chấn động, anh lại cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên đôi môi bị hôn sưng đỏ của Khúc Tâm Nhu, anh nói: "Không sai, anh là Hoắc Liệt, là A Liệt của em. Không cho phép em quên anh, cũng không cho phép em nhớ anh thành người khác. Gọi tên anh lại một lần nữa.”

Hoắc Liệt vẫn đang xác nhận sự rối ren cuối cùng trong trái tim anh. "A Liệt..."

Lần này, Khúc Tâm Nhu không chần chừ, thậm chí không hoang mang, cô ôm chặt Hoắc Liệt thấp giọng khẽ gọi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi