CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Ngốc… Đồ ngốc…

Thật sự quá ngốc.

Nhưng cô gái ngốc nghếch này, lại vô cùng đáng yêu, khiến cho anh vô cùng yêu cô.

Bởi vì những lời này của Khúc Tâm Nhu, lồng ngực Hoắc Liệt khẽ chấn động.

Cơ thể cường tráng và cơ bắp của anh thế nhưng bỗng chốc nhẹ bẫng, anh như bị một luồng khí lưu đẩy trôi lơ lửng.

"Khúc Tâm Nhu, anh có thể khẳng định cho em, chúng ta sẽ luôn luôn, mãi mãi ở bên nhau." Côn th*t của Hoắc Liệt còn đang cắm ở trong tiểu huy*t, dục vọng trong cơ thể anh không hề thối lui, nhưng lời nói của anh rất trịnh trọng và nghiêm túc.

Hoắc Liệt vừa dứt lời, mọi sự chần chừ trong mắt Khúc Tâm Nhu đều bị quét sạch.

Cô nở nụ cười tươi rói nhìn Hoắc Liệt, cô nói: "A Liệt, làm đi, em thích cùng làm với anh. ——"

Điều Hoắc Liệt chờ chính là giây phút này. Anh mạnh mẽ hôn Khúc Tâm Nhu, một lần nữa môi lưỡi quấn quýt, cảm giác như hai linh hồn đang hòa vào nhau.

Khác với sự thô lỗ và bá đạo lúc trước, nụ hôn này của Hoắc Liệt có thể dùng từ triền miên và từ tốn để hình dung.

Đầu tiên anh dịu dàng liếm láp và mút hai cánh môi Khúc Tâm Nhu, anh không nhanh không chậm cọ xát môi lưỡi cô. Khúc Tâm Nhu thấy mình như đang ngâm trong suối nước nóng, cơ thể cô bị dòng chảy nâng đỡ.

Khi Khúc Tâm Nhu không nhịn được mà chủ động vươn đầu lưỡi ra ngoài để tìm kiếm môi lưỡi của Hoắc Liệt, sự ung dung của anh chấm dứt, lúc này anh bắt đầu vào trạng thái tiến công mới. Lưỡi Hoắc Liệt xuyên qua cánh môi sưng đỏ, thâm nhập vào trong miệng Khúc Tâm Nhu, đầu lưỡi của anh ra ra vào vào…

Côn th*t dưới giữa hai chân Hoắc Liệt cũng hoạt động theo cùng một tiết tấu, ra ra vào vào.

Cứ như vậy, không chỉ có tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu bị cắm rút, ngay cả miệng nhỏ cũng bị làm động tác tương tự.

"A...ưm...ưm..."

Cơn mưa ngoài cửa sổ không biết đã ngừng từ khi nào, trận thi đấu bóng đá cũng đã kết thúc, chỉ còn hai người bọn họ vẫn tiếp tục quấn lấy nhau trong màn đêm, tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra từ kẽ hở hai đôi môi.

Hoắc Liệt bắt lấy lưỡi Khúc Tâm Nhu, anh mạnh mẽ liếm mút một cái rồi đột nhiên buông cô ra, anh vừa thở hồng hộc vừa hỏi: "Muốn trở về phòng ngủ không?"

Trở về phòng ngủ, cô có thể ôm Hoắc Liệt cùng ngủ. Không cần chiếc áo khoác cũ kia nữa, cô có thể ngửi được hơi thở trực tiếp nhất trên người anh.

"Muốn..." Khúc Tâm Nhu gật đầu đáp ứng.

Khúc Tâm Nhu cho rằng giọng nói của mình sẽ rất vang dội và hùng hồn, nhưng trên thực tế tiếng nói của cô nhẹ như bông. Có thì chẳng qua là âm cuối khẽ cao giọng, không giấu được sự quyến rũ.

Hoắc Liệt ôm chặt Khúc Tâm Nhu, anh duy trì tư thế kết hợp, anh trực tiếp bế cô đứng lên.

Trong quá trình này, côn th*t không hề bị trượt ra ngoài, ngược lại do nguyên nhân trọng lực cơ thể, nó cắm vào càng sâu hơn trong hoa kính ướt nóng.

"A..."

Khúc Tâm Nhu bị hoảng sợ, cả người cô rất khẩn trương. Cô lập tức dùng cả tay cả chân ôm lấy Hoắc Liệt, đầu cô dựa vào anh vai, cô không dám cử động.

Bằng cách này, chân tâm hoa huy*t dùng tư thế nở rộ dính chặt vào giữa hai chân Hoắc Liệt. Theo từng bước đi của anh, hoa môi mẫn cảm sưng đỏ bị khu rừng rậm trước bụng anh cọ xát, côn th*t hờ hững ra vào bên trong tiểu huy*t.

"Dừng... Dừng lại... Không muốn..."

Hoắc Liệt không chỉ không dừng lại, thậm chí anh giống như dã thú bắt được con mồi, khi anh ôm mông Khúc Tâm Nhu, đồng thời anh sẽ dùng lực nhấn xuống, tiếp tục tư thế vừa đi vừa ch*ch.

Nhà của Hoắc Liệt không lớn, từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ có khoảng cách vài chục bước chân, nhưng hình như anh đi mãi chưa tới nơi.

Khúc Tâm Nhu bị động ôm chặt Hoắc Liệt, chịu đựng mỗi động tác vừa đi vừa ch*ch của anh.

Hoắc Liệt đã phát tiến một lần, lần này anh không nóng vội. Bởi vì cảm giác thỏa mãn khi thể xác và linh hồn hợp nhất nên đáy lòng anh sinh ra tâm tư xấu xa của phái nam.

Rất nhiều lần, Hoắc Liệt cố ý buông tay khiến cho Khúc Tâm Nhu cảm thấy sắp té ngã. Rõ ràng cơ thể cô đã mềm nhũn nhưng trước nguy hiểm

nó bộc phát một nguồn năng lượng, hai chân cô dùng sức quấn chặt người Hoắc Liệt. Nơi hai người kết hợp trở thành điểm chống đỡ, hoa tâm bị quy đ*u thẳng tắp mạnh mẽ chĩa vào, dường như muốn hoàn toàn xỏ xuyên qua cơ thể cô.

Hoắc Liệt không để cho Khúc Tâm Nhu nhìn thấy nét mặt anh. Một người cảnh sát quang minh lỗi lạc như anh vào giờ phút này nở nụ cười xảo quyệt, anh đắm chìm trong bể tình.

"A Liệt, tại sao còn chưa đến nơi... Em... Em ôm không được..." "Sắp rồi, em chịu đựng một chút, tới phòng rồi đây."

Sau một lúc lâu vẫn chưa trở lại phòng ngủ. Khúc Tâm Nhu không tin lời dụ dỗ của Hoắc Liệt nữa, cô cố gắng mở mắt ra, cô phát hiện vậy mà anh đang đi vòng quanh ở trong phòng khách, căn bản anh không hướng về phòng ngủ.

Khúc Tâm Nhu vừa thẹn thùng vừa bực mình, gương mặt cô bởi vì ảnh hưởng của dục vọng mà đỏ bừng, rất tự nhiên sự giận dỗi của cô trở thành một loại biểu cảm quyến rũ, vừa muốn cự tuyệt tình dục vừa muốn nghênh đón.

"Đừng động... A Liệt... Đừng náo nữa... Đi về phòng ngủ... Em sẽ ngã xuống mất..."

"Sẽ không, anh ôm em rồi."

Ngoài miệng thì Hoắc Liệt nói như thế, nhưng hành động của anh thì vẫn giữ mánh khóe cũ. Anh tiếp tục hưởng thụ sự căng thẳng của Khúc Tâm Nhu, mỗi khi cô lo sợ thì tiểu huy*t sẽ khít chặt hơn, làm anh muốn ngừng mà không được.

Khúc Tâm Nhu bị giày vò qua lại, cô thật sự chịu không nổi, cô kháng nghị vỗ vào sau lưng Hoắc Liệt.

Nhưng mà, lòng bàn tay Khúc Tâm Nhu chạm được không phải cơ bắp rắn chắc bóng loáng, mà là một xúc cảm khác thường, mơ hồ cô ngửi được một mùi rỉ sắt.

Khúc Tâm Nhu mê man chớp chớp mắt, ánh mắt cô di chuyển đến phần lưng bị bỏ quên của Hoắc Liệt.

Dưới ánh sáng mập mờ, cô nhìn thấy trên da thịt màu đồng cổ có rất nhiều dấu cào loang lổ, nông có, sâu có. Vết thương nghiêm trọng nhất thậm chí trầy da sứt thịt, đến bây giờ còn chảy ra từng giọt máu tươi.

Tại sao bị như vậy…

Khúc Tâm Nhu khiếp sợ, cô đồng thời nhìn móng tay của mình, trên đó dính một ít da thịt không thuộc về cô.

Là cô cào Hoắc Liệt bị thương? Nhưng mà trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức về vấn đề này.

Thật giống như... Khi Hoắc Liệt hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Khúc Tâm Nhu, cô dường như đang chống cự…

Rõ ràng không lâu trước đó mới phát sinh chuyện gì đó, nhưng tại sao cô không thể nhớ nổi, ký ức của cô trở nên lộn xộn.

Điều làm cho trái tim Khúc Tâm Nhu vướng mắc, vẫn là do dấu vết loang lổ sau lưng Hoắc Liệt.

"Thực xin lỗi... A Liệt... Em không phải cố ý..." Đáy mắt Khúc Tâm Nhu ửng đỏ, cô dựa vào vai Hoắc Liệt nhỏ giọng nức nở và lên tiếng.

Hoắc Liệt không biết chuyện gì xảy ra, anh nghe được tiếng khóc của Khúc Tâm Nhu, trực giác anh nghĩ rằng do mình chọc ghẹo quá đáng nên cô mới chịu ủy khuất. Anh vội vàng ôm cô vào trong phòng ngủ.

Hai bóng dáng ôm chặt nhau biến mất, trong phòng khách chỉ lưu lại vết nước đầy mặt đất, còn cả sô pha móp méo lõm xuống một chỗ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi