CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

Hoắc Liệt đưa ra yêu cầu mới của mình, bàn tay anh đè sau gáy Khúc Tâm Nhu, anh dùng sức đẩy đầu cô dần xuống dưới.

Cả người Khúc Tâm Nhu mềm nhũn thành nước, theo động tác của Hoắc Liệt, cơ thể cô lướt xuống dưới. Cô vẫn nằm sấp trên người anh, côn th*t cứng rắn như sắt ma sát qua bắp đùi cô, cuối cùng dừng ở trên bụng.

Côn th*t thẳng tắp đứng sừng sững, thật giống như đâm xuyên vào cơ thể cô.

Cơ thể Khúc Tâm Nhu dịch chuyển, bàn tay Hoắc Liệt cũng di dời trận địa, anh chuyển từ mông lên nắm ngực cô, bàn tay anh nắn bóp bầu ngực tròn trịa.

So với lúc trước nôn nóng và gấp rút thì bây giờ Hoắc Liệt càng chậm rãi hơn, anh muốn từ từ ăn Khúc Tâm Nhu vào trong bụng.

Đôi môi của Khúc Tâm anh trượt một đường từ ngực Hoắc Liệt xuống cơ bụng rắn chắc của anh, mỗi chỗ môi cô lướt qua đều lưu lại vết nước ướt nhẹp.

Đối với cơ thể cường tráng của một người đàn ông, phụ nữ cũng có thể sinh ra dục vọng, cũng có ham muốn hòa anh vào vào thật sâu trong xương tủy.

Khúc Tâm Nhu không kìm lòng nổi vuốt ve bụng Hoắc Liệt, cô cảm nhận cơ bắp rắn chắc thuộc về phái nam, ngón tay cô vuốt ve các múi bụng và lỗ rốn nhỏ hơi lõm xuống.

Khi Khúc Tâm Nhu liếm láp, đầu lưỡi cô cũng lưu luyến và nán lại lỗ rốn của Hoắc Liệt lâu hơn, dường như toàn bộ hơi thở của cô đều ngưng tụ lại chỗ này.

Vào lúc này Hoắc Liệt cảm nhận được cái gì gọi là mua dây buộc mình.

Anh thích ý tưởng hưởng thụ mọi thứ, trao quyền chủ động cho Khúc Tâm Nhu, dưới sự trêu đùa và khiêu khích của cô, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt khắp người amh, bụng anh liên tục phập phồng như sóng biển dưới sự liếm mút nhiệt tình của cô.

Đi xuống…

Vẫn còn đi xuống…

Khúc Tâm Nhu dần di chuyển xuống dưới, cô đụng phải lông mu nam tính của Hoắc Liệt, côn th*t của anh để ở khe rãnh giữa ngực cô.

Khúc Tâm Nhu giống như một con mèo làm nũng với chủ nhân, bộ ngực tròn trịa của cô như quả đào chín mọng, đung đưa trái phải kẹp côn th*t màu đỏ tím của người đàn ông ở giữa.

Xúc cảm mềm mại khiến Hoắc Liệt nổi lên ham muốn chơi tư thế ‘Nhũ giao’ với cô.

Hoắc Liệt dùng hết sức lực toàn thân mới áp chế được sự kích động điên cuồng đang dâng trào và ham muốn hung hăng đè Khúc Tâm Nhu xuống dưới người.

Nụ hôn sau cùng của Khúc Tâm Nhu dừng ở phía dưới bụng Hoắc Liệt, dường như môi cô sắp đụng phải côn th*t to cứng và hai quả trứng đang lay động ở phía dưới.

Vừa trải qua một cuộc chiến đấu hăng say nên trên côn th*t còn dính dịch thể của hai người, ướt đẫm, đến bây giờ còn chưa khô.

Khúc Tâm Nhu nằm bò, cô ngẩng đầu lên, cô mở to đôi mắt đen bóng ngập nước khẽ hỏi anh: "A Liệt, còn phải tiếp tục sao?"

Đôi môi đỏ mỏng của Khúc Tâm Nhu cách côn th*t của Hoắc Liệt rất gần.

Trong lòng Hoắc Liệt chắc chắn, chỉ cần anh gật đầu, Khúc Tâm Nhu sẽ không chút do dự tiếp tục và cuối cùng côn th*t của anh sẽ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn.

Vào giờ phút này, người do dự ngược lại là Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt cố nén xúc động, ánh mắt nồng nàn của anh đối diện Khúc Tâm Nhu, anh nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô rồi nói: "Tiểu Nhu, em nguyện ý ăn không?!"

Không còn là liếm, mà là ăn.

Khúc Tâm Nhu mỹ lệ và kiều diễm, cô có vóc người mê hoặc lòng người, nhưng mà cô rất ngây thơ và đơn thuần. Mọi biểu hiện này dung hợp thành một người phụ nữ kiều mỵ và một thiếu nữ thuần khiết.

Đây là nguyên nhân khiến Hoắc Liệt cố nén nhịn, anh không đành lòng để cho dục vọng tiêm nhiễm vào cô.

Khúc Tâm Nhu chớp mắt, cô nhìn Hoắc Liệt rồi lại cúi đầu nhìn vật nam tính đang oai phong ngạo nghễ, cô nhíu mày nói: "Dơ. A Liệt, phía trên có máu, rất bẩn."

Máu…

Đó là máu xử nữ lúc Hoắc Liệt xé màng trinh của Khúc Tâm Nhu, máu của cô lây dính trên côn th*t của anh. Phần lớn máu đã bị d*m dịch cọ rửa, hiện giờ chỉ lưu lại một ít.

Ở trong mắt bao nhiêu người, đó là tượng trưng thuần khiết nhất của một người phụ nữ, đối với một số người thì điều này vẫn là một hủ tục.

Thế nhưng Khúc Tâm Nhu cảm thấy nó dơ bẩn.

Không phải cô không nguyện ý ăn, mà do cô không muốn đụng vào "Thứ dơ bẩn" chảy ra từ trong cơ thể mình.

Chỉ vài phút trước, Khúc Tâm Nhu còn liếm láp miệng vết thương của Hoắc Liệt, cô nếm thử máu của anh nhưng không hề kêu dơ.

Ngực Hoắc Liệt chấn động, nhiệt độ cơ thể anh một lần nữa tăng vọt, dường như có thể nghe được âm thanh sôi trào.

Hoắc Liệt giống như một con báo đen xuất kích, anh đột ngột ngồi dậy, anh cũng kéo Khúc Tâm Nhu lên rồi hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, anh nhấn mạnh: "Không dơ, của em đều không dơ, anh thích nó."

"Ưm... A Liệt..."

Hoắc Liệt vừa hôn Khúc Tâm Nhu vừa xoay người đè cô nằm xuống giường.

Tư thế giống như đúc vừa rồi, chẳng qua hai người thay đổi vị trí trên dưới.

Động tác cũng giống như đúc, chẳng qua lần này người nhiệt tình liếm mút đổi thành Hoắc Liệt.

Cằm, cổ, ngực, đầu nhũ…

Động tác của Hoắc Liệt rất nhanh gọn, lúc anh chơi đùa ngực Khúc Tâm Nhu còn phát ra tiếng "Tấm tắc". Trong thời gian rất ngắn anh hôn một lượt khắp cơ thể Khúc Tâm Nhu, cuối cùng môi anh dừng trước hoa huy*t.

Hừ hừ…

Hô hấp nóng bỏng của Hoắc Liệt phun lên hoa môi đỏ tươi ẩm ướt, lỗ nhỏ mấp máy chảy ra càng ngày càng nhiều d*m dịch.

"Khúc Tâm Nhu, em phải nhớ kỹ, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi em chính là người của Hoắc Liệt anh. Anh cảm thấy em không dơ là đủ rồi, miệng lưỡi của những người khác căn bản không thể xen vào cuộc sống của em."

Hoắc Liệt kiên định nói, giọng nói trầm thấp của anh không chỉ muốn thay đổi nhận định hiện tại của Khúc Tâm Nhu mà còn muốn tạm thời giam cầm tâm ma của cô.

Rồi sau đó.

Hoắc Liệt dứt khoát hôn xuống hoa huy*t hỗn tạp các loại chất lỏng.

"A... ưm ư..." Địa phương mẫn cảm nhất bị đụng chạm, Khúc Tâm Nhu lập tức bật ra tiếng rên.

Hoắc Liệt vẫn đang hôn mút đầy khí thế, đôi tay anh nâng bắp đùi cô lên, đầu lưỡi anh liếm láp bên ngoài rồi chui vào đùa giỡn phía trong u kính.

Hoắc Liệt thấp giọng hỏi Khúc Tâm Nhu: "Nói cho anh biết, em là người của ai?"

"A Liệt... Em là... Hoắc Liệt... Người của Hoắc Liệt..." "Em dơ hay không dơ?"

"Không dơ... Không dơ... A Liệt... A Liệt nói em... Không dơ...Hức..." "Vậy mới ngoan, anh sẽ thưởng cho em."

Cái Hoắc Liệt gọi là khen thưởng, là nụ hôn sâu với hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu một lần nữa. Anh mút hết toàn bộ d*m dịch tuôn chảy từ bên trong hoa kính nhỏ hẹp, thậm chí bao gồm tinh d*ch do anh bắn vào cách đây không lâu.

Dơ…

Hoắc Liệt cũng giống như Khúc Tâm Nhu, anh cảm thấy thứ thuộc về chính mình thật dơ.

Hoắt Liệt cau mày, môi lưỡi anh buông tha cho Khúc Tâm Nhu, nhưng thay vào đó, anh dùng côn th*t to cứng hung hăng cắm vào cơ thể cô.

"A… Trướng quá... A Liệt...Ưm..."

Khúc Tâm Nhu nằm dưới người Hoắc Liệt khẽ run. Ánh mắt Hoắc Liệt quan sát gương mặt đỏ bừng của Khúc Tâm Nhu, vẻ mặt cô lúc này mê ly, cơ thể cô di chuyển theo mỗi động tác của anh, mái tóc dài xoã tán loạn ở sau đầu.

Tâm trí người phụ nữ này hoàn toàn bị mê loạn.

Dục vọng của Hoắc Liệt một lần nữa bùng cháy, anh điên cuồng đâm rút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi