"A ——"
Hoắc Liệt đột nhiên há mồm về phía Khúc Tâm Nhu, ánh mắt anh liếc qua mấy món rau canh anh không thèm động đũa đến.
Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn gắp một ít rau rồi đút cho Hoắc Liệt ăn, cô còn cần mẫn nói: "Rau ăn rất ngon, anh ăn vài lần sẽ quen, đối với cơ thể anh rất có lợi."
Khi Hoắc Liệt ăn rau Khúc Tâm Nhu gắp cho, môi và răng anh chạm vào đũa cô, anh để ý cô vẫn tiếp tục dùng chiếc đũa đã đút anh ăn cơm.
Hoắc Liệt nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, càng ngày càng rực rỡ.
Con mèo có thói quen sạch sẽ của anh, cô đã cho phép anh vào trong vùng an toàn của mình.
Một cái nhìn, một miếng ăn. Dạ dày Khúc Tâm Nhu nhỏ nên Hoắc Liệt cũng không ép cô ăn nhiều hơn, anh chỉ dặn dò cô nhất định phải ăn món tráng miệng... Ăn hết món chè đậu đỏ.
Chủ quán vô cùng hào phóng, múc chè đậu đỏ đầy một bát.
Khúc Tâm Nhu mới ăn vài miếng đã cảm thấy bụng hơi phồng, cô no đến không thể ăn thêm.
Trước mặt là một bát chè đậu đỏ đầy ụ, phía sau thì có một người đàn ông như hổ rình mồi, Khúc Tâm Nhu rất bối rối. Cô cầm muỗng khuấy loạn quanh bát chè đậu đỏ, rốt cuộc cô đã nghĩ ra một biện pháp.
"A Liệt, anh nếm thử xem, chè đậu đỏ này ăn rất ngon." Khúc Tâm Nhu giả bộ múc một muỗng đầy rồi đút cho Hoắc Liệt ăn.
Hoắc Liệt đã nhìn thấu mánh khóe nhỏ của Khúc Tâm Nhu, anh nói: "Anh không thích ăn ngọt, một mình em ăn đi."
"Nhưng mà thật sự ăn rất ngon, anh nếm thử chút đi." Khúc Tâm Nhu không từ bỏ, cô tiếp tục dụ dỗ Hoắc Liệt: "Giống như bánh ngọt lần
trước, còn có kẹo que, anh đều ăn rồi, chè đậu đỏ không có ngọt lắm đâu."
Trong mũi của Hoắc Liệt quanh quẩn mùi hương cơ thể Khúc Tâm Nhu, khi anh nghe cô nói ra hai chữ ‘Kẹo que’, ánh mắt càng tối sầm.
Hoắc Liệt vô thức há miệng.
Khúc Tâm Nhu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và mừng rỡ, cô lập tức đút cho Hoắc Liệt một muỗng chè. Hai mắt cô cười thành hai vầng trăng khuyết, cô vui vẻ nói: "Có phải ăn rất ngon không, anh có muốn ăn một muỗng nữa không?"
Hoắc Liệt không lên tiếng cự tuyệt.
Khúc Tâm Nhu nắm bắt cơ hội đút tiếp một muỗng chè đầy cho Hoắc Liệt, cô nhìn anh đang rất ngoan ngoãn mở miệng ăn.
Chẳng qua lần này, ngay lúc Khúc Tâm Nhu đang cười vui vẻ, đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Hoắc Liệt lấn người nhích lại gần cô, anh lập tức dính đôi môi mình vào môi cô.
Đối với nụ hôn của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu đã vô cùng quen thuộc, cô theo thói quen mở môi ra, chủ động đón nhận lưỡi anh tiến vào.
Tuy nhiên nụ hôn này có hơi khác, đầu lưỡi Hoắc Liệt mang theo một chất lỏng ấm áp có vị ngọt, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác của cô.
Chính là... Chè đậu đỏ.
Khúc Tâm Nhu tự tay đút cho Hoắc Liệt ăn, anh lại phản kháng bằng cách dùng miệng đút lại cho cô.
Một đi một về, chè đậu đỏ dường như càng ngọt hơn.
Dưới cách thức đút đồ ăn đặc biệt của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu nuốt hết chè đậu đỏ vào bụng. Hoắc Liệt không bởi vậy mà kết thúc nụ hôn, ngược lại anh hôn sâu hơn, anh còn thuận thế đè cô xuống thảm lông.
Hoắc Liệt không thích đồ ngọt, tuy nhiên anh cực kỳ thích hương vị trên môi lưỡi Khúc Tâm Nhu. Nó cũng ngọt, nhưng vị ngọt khác biệt khiến anh say mê.
Đầu lưỡi Hoắc Liệt cuốn lấy một viên đậu đỏ, anh đưa nó đến trên đầu lưỡi Khúc Tâm Nhu, khi cô muốn mút lấy để ăn thì anh cố ý đoạt về. Hai đầu lưỡi nóng và ẩm ướt triền miên như một cuộc giao chiến, viên đậu đỏ đến cuối cùng do ai ăn, không ai trong hai người biết.
Trò chơi em tranh anh đoạt ấu trĩ, nhưng Hoắc Liệt chơi không biết chán, anh lặp đi lặp lại hành động này. Nhìn Khúc Tâm Nhu thở hồng hộc thì anh mới thoáng thỏa mãn, anh hơi ngẩng đầu lên.
Hô hấp của Hoắc Liệt nóng bỏng, anh khàn giọng nói: "Lần sau muốn đút anh ăn cái gì thì dùng phương pháp này, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ... Nhớ kỹ..." Khúc Tâm Nhu đỏ mặt nói.
Những giây phút vừa rồi, Khúc Tâm Nhu cảm nhận được côn th*t giữa hai chân Hoắc Liệt đã hoàn toàn thức tỉnh.
Cô lo lắng và bắt đầu giãy giụa, cô muốn tránh thoát khỏi Hoắc Liệt.
Khúc Tâm Nhu vừa cử động thì không chỉ ngực cọ xát ngực Hoắc Liệt, thậm chí đùi và âm h* của cô cũng lần lượt ma sát côn th*t của anh, anh phải dùng mọi cố gắng khắc chế sự kích thích.
"Đừng động." Hoắc Liệt trầm giọng nói, anh muốn ngăn cản động tác của Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu đột nhiên cứng đờ, hai mắt quan sát vẻ mặt thống khổ bởi vì kìm nén dục vọng của Hoắc Liệt, ánh mắt cô bắt đầu chần chừ muốn làm gì đó.
"A Liệt, em..."
"Em im miệng!" Hoắc Liệt cúi đầu, anh tựa vào bên cạnh lỗ tai Khúc Tâm Nhu. Anh thậm chí không dám nhìn ánh mắt cô, anh không vui nói: "Em đừng nói ra mấy lời ngu ngốc, không thấy tiểu huy*t của em đã biến thành cái dạng gì rồi à? Em chỉ cần ngồi yên, để anh ôm em một lát, ôm một chút sẽ ổn thôi."
Hoắc Liệt nói xong thì thầm phỉ nhổ chính bản thân mình.
CMN, anh đúng là tự chuốc lấy khổ, sớm biết thì anh đã không hôn Khúc Tâm Nhu. Chỉ nếm được một chút ngon ngọt nhưng kết quả người khốn khổ còn không phải anh à?!
Con sư tử luôn luôn uy phong lẫm liệt giờ đây tỏ vẻ uể oải.
Khúc Tâm Nhu không dám lộn xộn, sau một lúc lâu, Hoắc Liệt cũng không nhúc nhích.
Bọn họ chỉ yên lặng ôm chặt nhau, Khúc Tâm Nhu dè dặt quan sát phản ứng của Hoắc Liệt, lại một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve sau gáy anh. Cô dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của anh.
Khúc Tâm Nhu rất thích được vuốt ve như thế, cô nghĩ nhất định Hoắc Liệt cũng sẽ thích.
Thời gian tươi đẹp dần trôi qua, giờ phút này sư tử và mèo đang chung sống hài hòa.
Một giọng nói rầu rĩ của Hoắc Liệt truyền đến, phá tan sự yên tĩnh.
Hoắc Liệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ sau khi em khỏe, anh muốn làm ở phòng khách, ở trên bàn trà, làm ở trên tấm thảm lông này, em không thể từ chối, cũng không cho phép mới làm một tý đã ngất xỉu."
"..."
Những lời này, dù cho người khôn khéo như Khúc Tâm Nhu cũng tiếp thu không được.
Cô lẳng lặng đỏ mặt, nhưng mà đầu óc cô bay bổng, cô tưởng tượng đến hình ảnh mình và Hoắc Liệt trần trụi lăn lộn trên thảm lông.
Hoắc Liệt vẫn còn nhắc mãi: "Còn cái sô pha đáng chết kia, chất lượng quá kém. Mới làm có một lần đã hỏng rồi, tối nay chúng ta đi tiệm đồ gia dụng, anh nhất định phải chọn loại tốt nhất, đắt tiền nhất, bền nhất..."
Hoắc Liệt không thể làm gì, nhưng ý d*m tà trong đầu anh không dừng được…