CÔ MÈO CỦA ANH - NHẤT KHỐI NGŨ HOA NHỤC

"Lão đại, vì giành lấy nụ cười của mỹ nhân, anh có thể lấy tính mạng ra để đặt cược, bội phục bội phục à." Lương Mộng đứng ở bên cạnh đệm khí, nhìn Hoắc Liệt rơi xuống và nằm ở phía trên, vẻ mặt anh chàng tràn đầy sự tôn kính xen chút trêu chọc.

Thẩm Tiêu cá chết lưới rách, Hoắc Liệt sẽ nhảy xuống từ cửa sổ, anh đã cho người chuẩn bị đệm cứu sinh ở dưới lầu từ trước…

Tất cả những điều này là một phần trong kế hoạch của Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt xoay người ra lệnh với Lương Mộng: "Ở đây nói nhảm gì đấy? Còn không mau đi bắt người."

"Lão đại, đội phó đã mang mấy anh em xông lên bắt Thẩm Tiêu rồi, em ở lại phụ trách bảo vệ sự anh toàn cho anh."

"Cái rắm, an toàn của tôi còn cần cậu phụ trách?"

Hoắc Liệt đứng dậy, vừa mới đứng vững thì anh nghe thấy trong biệt thự truyền ra tiếng súng một lần nữa, sau đó yên lặng trở lại.

Có cảnh sát thò đầu ra từ trong cửa sổ đang lay động trên lầu hai, hô to với Hoắc Liệt dưới lầu: "Lão đại, bắt được rồi, vẫn còn sống."

Vào lúc này, Hoắc Liệt nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, mọi chuyện đã kết thúc.

Hoắc Liệt ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm vô tận.

Hành động ngày hôm nay, Khúc Hưng Phong cũng ở hiện trường, ông ấy đã biết tất cả những chuyện xảy ra với Khúc Tâm Nhu, cũng biết quan hệ của Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu.

Sau khi kết thúc hành động, Hoắc Liệt hỏi Khúc Hưng Phong: "Ngài muốn đi gặp cô ấy không?"

"Nó còn muốn gặp tôi ư?" Người đàn ông công thành danh toại, giờ phút này thế nhưng dè dặt dò hỏi.

"Đợi một thời gian nữa đi. Tôi sẽ chọn một dịp mời ngài đến nhà ăn cơm, cô ấy nấu ăn rất ngon." Đối với người đàn ông trước mặt, Hoắc Liệt có oán có hận, nhưng mà Khúc Tâm Nhu yêu anh, do đó anh không thể không tiếp nhận ông ấy, tuy nhiên anh vẫn muốn khoe khoang một chút tình cảm của mình.

"... Được, tôi nhất định sẽ tới."

Khúc Hưng Phong đã gần 50 tuổi, lúc này giọng nói có hơi nghẹn ngào.

Liên quan đến những chuyện đã xảy ra, Hoắc Liệt không lừa gạt Khúc Tâm Nhu, anh chỉ là không chủ động nhắc tới mà thôi.

Vụ án tiến triển nhanh chóng, đây là một vụ trọng án, rất nhanh cảnh sát đã công khai kết quả điều tra, truyền thông lập tức nháo nhào đưa tin.

Ngày hôm nay Hoắc Liệt được nghỉ ngơi ở nhà, anh cùng Khúc Tâm Nhu ngồi trên sô pha xem TV. Cho đến khi tin tức được chiếu xong, trên màn hình xuất hiện tên của người phụ trách vụ án, trong đó xuất hiện hình ảnh và tên của Hoắc Liệt.

"Anh... Anh đều đã biết?" Khúc Tâm Nhu sửng sốt, rất lâu sau cô mới lấy lại được giọng nói, cả người cô cứng đờ.

Bí mật của cô đã bị phát hiện…

"Em không muốn nói, có thể không nói." Hoắc Liệt ôm chặt Khúc Tâm Nhu, anh dùng sự ôn nhu dỗ dành trái tim bất an của cô.

"A Liệt, em... Em không phải như những gì anh thấy bây giờ... Em... Không phải cố ý gạt anh... Em... Không phải như thế..."

Cô là Khúc Tâm Nhu, lạnh lùng, nhạt nhẽo, nhàm chán, không hề có thú vui ở trên đời, sau khi gặp được Hoắc Liệt, cô mới trở thành mèo Khúc hoạt bát.

Khúc Tâm Nhu trước kia, chắc chắn Hoắc Liệt sẽ không thích.

Hoắc Liệt lại nói: "Bất kêt là em trước đây, hay em của hiện tại, không phải đều là em à? Em có thể dùng phương thức sinh hoạt em cảm thấy thoải mái nhất, anh đều sẽ tôn trọng em và yêu em."

"Dù cho... Em là một con mèo?" Khúc Tâm Nhu run rẩy hỏi anh. "Vậy em cũng là con mèo đáng yêu nhất trên toàn thế giới, là con mèo

mà Hoắc Liệt anh thích nhất." Hoắc Liệt lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh trực tiếp đeo vào ngón tay áp út của Khúc Tâm Nhu.

Trực tiếp và dứt khoát, lưu loát và bá đạo, hoàn toàn phù hợp với tác phong của Hoắc Liệt.

Hoàn!!! 🎉🎉🎉

Tiểu kịch trường:

Khúc Tâm Nhu: Em thật sự là con mèo anh thích nhất? Hoắc Liệt: Đương nhiên.

Khúc Tâm Nhu: Vậy tại sao trên Weibo anh còn theo dõi con mèo khác? Mèo Ba Tư: Meo meo meo???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi