CÓ MỘT CÁNH BỒ CÔNG ANH

Trời vừa sáng Mạch Dật Luân đã bồng Thượng Hoan trở về lều, đặt nàng nằm trên giường.

Kỷ Huyền cũng đã dậy, quay sang hôn lên trán Tiết Cẩn một cái, nói: "Một lát gặp lại."

"Ân."

Tiết Cẩn dụi mắt nói: "Một lát lại gặp."

Kỷ Huyền hôn vội lên hai gò má của Tiết Cẩn rồi cùng Mạch Dật Luân trở về lều, sợ nếu ở lâu thêm một chút sẽ bị trưởng đoàn phát hiện các nàng tách ra ngủ với omega.

Lúc này Thượng Hoan cũng đã tỉnh ngủ, ngồi dậy dụi mắt, vai áo trễ xuống lộ ra bả vai trắng nõn cùng những vết đỏ sẫm ở trên cổ trải dọc xuống ngực.

Không cần hỏi cũng biết những vết đỏ sẫm đó là từ đâu có, Tiết Cẩn có chút xấu hổ, vội bước xuống giường lấy bộ quần áo thoải mái mặc vào để leo núi.

Thượng Hoan cũng phát hiện khắp người mình đầy những vết hôn cắn đỏ sẫm, mặt liền đỏ lên, vội thay một bộ đồ cổ cao để che lại.

Nửa tiếng sau trưởng đoàn cũng bắt đầu cầm loa hô hào bảo mọi người tập trung.

"Mọi người mau tập trung, chúng ta sẽ bắt đầu đi chinh phục ngọn núi ở đảo C sau một tiếng nữa, vì vậy mọi người tranh thủ ăn uống thay đồ đi!"

"OK!"

Kỷ Huyền ngồi ở trên một mỏm đá, trên người mặc một cái áo phông trắng cùng với chiếc quần đùi ngắn lộ ra đôi chân trắng nõn mềm mại, dài miên man. Mớ tóc vàng kim phủ trên vai, lọn tóc bồng bềnh như sóng biển, cũng như một dải ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt màu đại dương chăm chú nhìn ra biển, không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng có vẻ rất trầm tư.

Vừa bước ra Tiết Cẩn đã thấy Kỷ Huyền ngồi ở một mỏm đá gần biển, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, đẹp như một bức tượng nữ thần hoàn mỹ. Gió thổi mái tóc vàng bồng bềnh lay động, đôi con ngươi màu đại dương chuyên chú nhìn ra biển xa, không biết phía chân trời đó có gì hay để nàng chú tâm như vậy.

Tiết Cẩn chậm rãi đến cạnh Kỷ Huyền, định hù nàng một cái, nào ngờ nàng lại lên tiếng trước: "Cẩn, đến rồi sao?"

"Sao chị lại biết em đến ni?" Tiết Cẩn bĩu môi: "Còn định cho chị bất ngờ một cái."

Kỷ Huyền tựa tiếu phi tiếu, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Mùi tử đinh hương trên người em rất đặc biệt, chỉ cần em đến gần chị liền có thể biết."

Tiết Cẩn chun mũi, nói: "Lần sau em sẽ đổi mùi sữa tắm."

"Không phải mùi sữa tắm đâu." Kỷ Huyền dựa sát vào người Tiết Cẩn, thấp giọng bên tai nàng nói: "Là hương thơm đặc trưng trên cơ thể em."

Gò má Tiết Cẩn liền phiếm hồng một mảng, xấu hổ trừng Kỷ Huyền, đúng là xấu tính mà!!!

Vừa vặn Diệp Ân cũng từ trong lều đi ra, nhìn thấy Tiết Cẩn ở bên cạnh Kỷ Huyền vui vẻ cười cười nói nói, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu.

Hôm nay Tiết Cẩn mặc một bộ áo sơ mi màu trắng dài qua mông, quần jean ngắn màu xanh, đôi chân dài phơi bày ra ngoài, làn da trắng tuyết được nắng phủ một tầng quang vựng mê người, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

Ngồi cạnh Kỷ Huyền lại không khiến Tiết Cẩn thua kém, mà càng tôn thêm vẻ khả ái trong sáng của nàng. Kỷ Huyền chính là vẻ đẹp của một nữ nhân trưởng thành, đoan chính, còn có một vài phần mê hoặc câu nhân. Còn Tiết Cẩn lại là vẻ đẹp thanh thuần của thiếu nữ, trong sáng và dịu dàng như vầng nguyệt quang. Hai người đó rõ ràng là đối lập nhau, nhưng lại có thể bổ sung cho nhau một cách hòa hợp nhất.

Trong lòng Diệp Ân dấy lên cảm giác chua xót, bản thân cũng chính là tài nữ, dung mạo cũng không thua kém Kỷ Huyền, nhưng lại không thể có được người mình yêu. Chỉ có thể trách lão thiên gia quá thiên vị Kỷ Huyền, nàng ta vừa sinh ra đã có phẩm cấp là siêu S alpha, còn là con của một nữ công tước nổi tiếng ở Anh, sống giàu sang suиɠ sướиɠ, từ nhỏ đến lớn không làm gì động móng tay. Diệp Ân chưa bao giờ nghĩ ghen tỵ với Kỷ Huyền, nhưng nếu không phải nàng ta lần lượt đoạt đi hào quang cùng những thứ nàng yêu thích thì nàng cùng nàng ta cũng sẽ không trở mặt thành thù.

Ở bên kia, Kỷ Huyền đã phát hiện ánh mắt của Diệp Ân đang chăm chú nhìn Tiết Cẩn, đôi mắt màu đại dương liền nheo lại, lộ rõ vẻ khó chịu.

Phát hiện gương mặt của Kỷ Huyền có chút không vui, Tiết Cẩn không khỏi khó hiểu, khi nãy còn vui vẻ cười nói kia mà, sao bây giờ lại không vui rồi?

Đột nhiên Kỷ Huyền dời mắt xuống chăm chú nhìn Tiết Cẩn.

Thấy Kỷ Huyền nhìn mặt mình không chớp mắt, Tiết Cẩn liền đưa tay sờ mặt mình, hỏi: "Mặt em dính gì sao?"

"Không có."

"Sao chị lại nhìn em chăm chú vậy?"

"Cẩn."

"Vâng."

"Em có thể ít khả ái một chút không?"

"..."

"Em có thể khi cười ít xinh đẹp một chút không?"

"..."

"Có thể..."

"Khoan đã." Tiết Cẩn nghi hoặc nhìn nàng: "Chị sao thế? Sao lại nói những lời này?"

"Chị có cảm giác ai cũng muốn cướp em từ trên tay của chị."

"..." Tiết Cẩn dở khóc dở cười: "Chị nghĩ quá nhiều rồi."

"Không đâu." Kỷ Huyền vươn tay ôm lấy Tiết Cẩn, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, nói: "Chị thật sự rất yêu em, Cẩn, chị không thể nào mất em được."

Gương mặt Tiết Cẩn phiếm hồng một mảng, ôm lấy Kỷ Huyền, nói: "Em cũng rất yêu chị..."

Kỷ Huyền hài lòng mỉm cười, hôn lên mắt của Tiết Cẩn, đem nàng phủng vào lòng, dịu dàng nói: "Chúng ta đi ăn sáng nhé?"

"Vâng."

Kỷ Huyền từ trên mỏm đá nhảy xuống, sau đó đứng ở bên dưới đỡ Tiết Cẩn, cùng nàng đi dạo biển rồi tiện đường đi ăn sáng luôn.

Vì đây là đảo nhỏ ít người lai vãng cho nên những gian hàng buôn bán ở đây cũng không sầm uất bằng thành phố, nhưng vẫn tạm chấp nhận được.

Nắng ngoài biển tương đối gay gắt, da của Tiết Cẩn rất nhạy cảm, chỉ cần gặp nắng gay gắt một chút thì da đã đỏ cả lên. Kỷ Huyền thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, mua cho nàng một cái nón cối nhỏ, có thể tránh được nắng chiếu vào đầu và mặt.

Thả bộvài vòng quanh biển các nàng cũng tùy tiện dùng bữa sáng của mình rồi tập trung lại, dọn dẹp lều trại rồi khởi hành lên núi.

Đối với việc leo núi Tiết Cẩn một chút kinh nghiệm cũng không khó, hơn nữa thân thể omega yếu nhược không thể chịu nổi mệt nhọc, ngay cả chạy bộ một chút cũng đã không chịu nổi, sao có thể leo núi được?

Trên đường đi rất nhiều omega chịu không nổi, phải nhờ alpha cõng lên. Alpha thể chất khỏe mạnh, lại đều là những người trẻ tuổi cho nên không ngại mệt, cõng omega leo lên núi mà không tốn bao nhiêu công sức.

Đi được một đoạn Tiết Cẩn cũng đầu hàng, thật sự là quá mệt rồi, nếu đi nữa nhất định sẽ ngất xỉu mất.

Kỷ Huyền thấy vậy liền khụy một chân xuống, nói: "Chị cõng em."

"Ách... chị không mệt sao? em rất nặng đó."

Kỷ Huyền không nhiều lời, kéo Tiết Cẩn lên vai mình, cõng nàng đi về phía trước.

Đây là lần thứ hai Kỷ Huyền cõng nàng như vậy, lần trước là do nàng bị thương trong giờ thể dục nên mới được nàng ấy cõng đến phòng y tế, lúc đó nàng không có nghĩ gì nhiều cho nên không cảm nhận được gì khi nàng ấy cõng nàng. Nhưng lần này thì khác, các nàng chính là một đôi tình nhân, khi được người yêu cõng trên vai, cảm giác đầu tiên chính là hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Dựa vào lưng của người mình yêu, có một cảm giác được bảo vệ, rất đỗi an tâm, yên bình đến kỳ lạ. Yêu chính là như vậy, chỉ cần đối phương vì mình làm một chuyện nhỏ, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

Trời nắng có chút gay gắt, Tiết Cẩn liền lấy khăn tay trong túi quần ra giúp Kỷ Huyền lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Nếu mệt chị thả em xuống nhé."

"Không mệt." Kỷ Huyền không thở gấp lấy một lần, bình tĩnh nói: "Cõng em cả đời cũng được."

Gò má Tiết Cẩn liền đỏ lên, xấu hổ vùi đầu vào lưng Kỷ Huyền: "Chị xấu tính quá!!!"

Kỷ Huyền nhẹ nâng khóe môi, tiếp tục cõng Tiết Cẩn lên núi.

Ở bên kia, Tốn Như cũng chật vật với việc leo núi, nhìn quanh các omega khác đều đã có người cõng lên, chỉ có nàng và Tố Kiều vẫn kiên trì đến bây giờ.

Trịnh Lạc thấy sắc mặt Tốn Như có chút kém, liền nói: "A Như nếu mệt để chị cõng em."

Tốn Như thở cũng không ra hơi, chỉ có thể gật đầu thay cho câu trả lời.

Trịnh Lạc liền tiến đến cõng Tốn Như lên, quay sang nói với Diệp Ân: "Diệp Ân cậu cõng A Kiều đi!"

Tố Kiều xua tay: "Không... không cần, em tự lên được."

"Đã nói không ra hơi còn cố làm gì?" Trịnh Lạc lại nói: "Diệp Ân cậu là alpha đó, mau đến giúp A Kiều đi."

Diệp Ân cũng tự biết bản thân là alpha, mà alpha thì không thể để omega một mình leo núi được, đành phải tiến đến cõng Tố Kiều lên vai.

Tốn Như ở trên vai Trịnh Lạc thở dốc, nói: "Trịnh sư tỷ, sao chị là tốt với em như vậy?"

Trịnh Lạc hơi cười: "Vậy em nói thử đi."

"Đừng nói chị thích Tiểu Cẩn nên mới giúp đỡ bọn em nha!"

Trịnh Lạc dở khóc dở cười: "Chị cũng không xấu xa đến vậy đi, Tiểu Cẩn là người yêu của Kỷ Huyền, chị cũng biết câu người yêu của bạn là không thể chạm mà."

"Vậy thì tại sao?" Tốn Như gãi đầu, chun mũi, vội hét lên: "Hay là chị thích A Kiều rồi?"

Trịnh Lạc lắc đầu: "Không có."

"Vậy lý do gì?" Tốn Như nhăn mặt: "Em không đoán được, chị mau nói đi."

"Nha đầu ngốc, sao em không kể tên mình vào?"

"Kể tên mình vào!?" Tốn Như ngu ngơ nói: "Chị nói như vậy là có ý gì nga?"

Kể tên mình vào... kể tên mình vào...

Tốn Như trợn mắt, nàng nhìn Trịnh Lạc một lúc, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Trịnh Lạc cũng nhận ra thay đổi trên mặt của Tốn Như, khóe môi nhẹ nâng lên, tiếp tục cõng nàng đi lên núi.

So với dưới chân núi, gió trên đỉnh núi càng thổi mạnh hơn, từng đợt gió mang hơi biển nồng hăng thổi lên. Đứng trên cao nhìn xuống mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé, chỉ thấy mỗi mặt biển xanh lăn tăn những gợn sóng, xa xa là những đợt sóng bạc đầu. Gió thổi cỏ xanh dưới chân lay động, cây rừng rậm rạp nghiêng mình đón gió, cành lá phất phơ lay động.

Đứng từ trên đỉnh núi có thể nhìn bao quát hết thảy một thứ, Tiết Cẩn không khỏi trầm trồ kinh ngạc, chạy loạn khắp nơi như một chú nai nhỏ thích khám phá.

Kỷ Huyền đi theo phía sau, khóe môi nâng lên nở nụ cười, chỉ cần nàng ấy vui vẻ, bản thân cũng sẽ vui vẻ theo.

Tiết Cẩn vịn mái tóc dài bị gió thổi tung của mình, trong tay ôm một bó cỏ lao, quay lại đối Kỷ Huyền mỉm cười thật tươi: "Kỷ Huyền chị mau lại đây xem!"

Kỷ Huyền chậm rãi tiến lại, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ở đây có con thỏ này!" Tiết Cẩn chỉ vào con thỏ nằm cuộn mình trong đám cỏ lao, kích động đến mức hoa tay múa chân: "Kỷ Huyền chị mau bồng nó ra đi!"

"Tại sao lại là chị?"

"Em không tiến vào được." Tiết Cẩn chỉ vào vũng nước cách đó không xa, rồi nhìn chân của mình, rầu rĩ nói: "Chân em không đủ dài để bước qua đó được."

Kỷ Huyền dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nghe lời phu nhân, đi vào bế con thỏ ra. Vũng nước trước mặt chỉ cần Kỷ Huyền nâng chân bước đã có thể an toàn bước qua, đem con thỏ trắng ôm vào lòng, sau đó lại trở ra.

Tiết Cẩn chạy đến vuốt bộ lông của thỏ con, nhìn quanh, nói: "Hình như ở đây chỉ có mình nó."

"Không có con thỏ nào tự mình leo núi được đâu."

"Vậy nó từ đâu đến?"

"Có thể là có người bỏ quên nó ở đây." Kỷ Huyền chậm rãi nói: "Nếu thích thì em cứ mang nó về nuôi?"

"Được sao?"

"Ân."

Tiết Cẩn cao hứng nâng con thỏ nên, nói: "Sao này cưng đi theo chị, chị sẽ gọi cưng là... là gì nhỉ?"

Kỷ Huyền ở bên cạnh nói vào: "Tiểu Cẩn."

Tiết Cẩn bĩu môi, nói: "Gọi Tiểu Huyền!"

Kỷ Huyền suýt chút nữa đã cười ra tiếng, Tiểu Huyền, Tiêu Huyền, còn không bằng đổi họ của nàng cho rồi!?

Con thỏ trắng cũng nhờ vậy mà có cái tên Tiểu Huyền, ngay cả Kỷ Huyền cũng không có ý kiến gì cho nên Tiết Cẩn đã thành công đem tiểu bạch thố nhập vào gia đình của nàng.

Kỷ Huyền thấy Tiết Cẩn chơi cùng thỏ con đến đổ mồ hôi, liền đoạt lấy con thỏ trên tay nàng, nói: "Không chơi nữa, đổ mồ hôi rồi kìa."

"Nhưng mà em còn muốn chơi!"

Tiết Cẩn muốn vươn tay đoạt lại con thỏ thì eo bị Kỷ Huyền ôm lấy, rất nhanh khoảng cách giữa các nàng đều được kéo gần lại. Cảm nhận được hơi thở mùi bạc hà phả vào gương mặt mình, gò má của Tiết Cẩn rất nhanh đã đỏ lên, hai vành tai cũng chịu chung số phận mà đỏ lên.

Kỷ Huyền vén mái tóc dài của Tiết Cẩn ra sau, dịu dàng nói: "Đứng ở đây đợi chị, chị đi lấy nước cho em."

Tiết Cẩn ngượng ngùng gật đầu: "Ân."

Kỷ Huyền mỉm cười, xoa đầu của Tiết Cẩn rồi mới luyến tiếc xoay người rời đi.

Tiết Cẩn nhìn theo bóng lưng của Kỷ Huyền, khóe môi nhẹ cong lên, ôm bó cỏ lau đi xung quanh ngắm cảnh.

Do mải mê ngắm cảnh Tiết Cẩn không biết có người đi theo phía sau mình, vẫn ung dung đưa mắt nhìn quanh ngắm biển lung linh bên dưới.

Nhạc Dĩnh Lệ không cam tâm bản thân mình thua kém Tiết Cẩn, vừa nãy nhìn thấy Kỷ Huyền yêu thương nàng ta như vậy tránh không khỏi ủy khuất, không hiểu nổi Kỷ Huyền sao có thể yêu thích nàng ta được chứ? Dáng người thì mảnh mai không có chút thịt nào, gương mặt lại không quá mức xinh đẹp, còn là một omega gia đình trung bình, một chút cũng không xứng với Kỷ Huyền.

Phát hiện xung quanh không có một ai, còn Tiết Cẩn lại đang mải mê ngắm cảnh nên không biết đến sự xuất hiện của mình, Nhạc Dĩnh Lệ nhẹ cong khóe môi, từ từ tiến đến gần.

Tiết Cẩn nghe thấy tiếng bước chân nghĩ là Kỷ Huyền trở lại, liền quay đầu, vui vẻ mỉm cười: "Kỷ Huyền chị về..."

Trong đầu Tiết Cẩn lóe lên một ý nghĩ, không phải Kỷ Huyền!!!

Nhạc Dĩnh Lệ dùng sức đẩy Tiết Cẩn xuống, hét lên một tiếng: "Đi chết đi!"

Bó cỏ lau trên tay lác đác rơi xuống đất, Tiết Cẩn từ trên không rơi xuống, đôi mắt mở to, không hiểu tại sao Nhạc Dĩnh Lệ lại muốn gϊếŧ mình.

Nhạc Dĩnh Lệ ngửa đầu cười lớn: "Tiết Cẩn, cuối cùng cô cũng chết rồi!!!"

"Cô đang làm cái trò gì vậy?"

Tốn Như thất thanh hét lên: "Tại sao cô lại làm vậy với Tiểu Cẩn!?"

Tố Kiều lúc này đã chạy đến nơi Tiết Cẩn bị đẩy ngã, hét lên: "Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!"

"A Kiều cậu ở đây, mình đi xuống đó, nhất định phải cứu được Tiểu Cẩn!"

"Mình cũng đi xuống với cậu!"

"Hảo!"

Tốn Như loay hoay cởi bỏ giày, áo khoác và những đồ vật vướng víu lại, tìm cách để leo xuống dưới.

"A Như em làm cái gì thế?"

Trịnh Lạc đi đến vừa vặn thấy Tốn Như chuẩn bị leo xuống liền chạy đến ngăn nàng: "Em xuống đó làm gì?"

"Tiểu Cẩn bị Nhạc Dĩnh Lệ đẩy xuống rồi!" Tốn Như cuống cuồng lên: "Em phải xuống cứu cậu ấy!"

"Tốn Như cô vừa nói cái gì?"

Tốn Như cảm thấy phía sau có một nguồn chiến đấu tin tức tố cực đại, vội vàng che tuyến thể của mình lại, trợn mắt nhìn.

Kỷ Huyền nhanh như thiểm điện lao đến trước mặt Tốn Như, rống lên: "Cô vừa nói cái gì mau nói lại cho tôi nghe!"

"Kỷ sư tỷ, Tiểu Cẩn bị Nhạc Dĩnh Lệ đẩy xuống rồi!" Tố Kiều cuống quít lên, nói: "Chị mau cứu cậu ấy đi!"

Kỷ Huyền phẫn nộ nhìn Nhạc Dĩnh Lệ, tay siết thành đấm vang lên tiếng khanh khách.

Nhạc Dĩnh Lệ cảm thấy áp bách khó thở, liền lùi lại vài bước, môi mấp máy lại không thể nói nên lời.

"Nếu Cẩn xảy ra chuyện gì, lúc đó cô đừng trách tôi độc ác!"

Kỷ Huyền từ trên vách núi, trực tiếp nhảy xuống.

"Kỷ Huyền!?"

Nhạc Dĩnh Lệ chạy đến, nhưng thân ảnh đó đã biến mất trước mặt nàng, mơ hồ thấy được làn tóc vàng xinh đẹp tung bay.

Tốn Như vội nói: "Trịnh sư tỷ chị mau đi cứu Kỷ sư tỷ đi, chị ấy nhảy xuống rồi!"

"Em đừng lo, sẽ không sao đâu." Trịnh Lạc vội ôm lấy Tốn Như, nhỏ giọng trấn an nàng: "Kỷ Huyền nhất định sẽ cứu được Tiết Cẩn mà."

Tốn Như vội chấp tay: "Mong Kỷ sư tỷ có thể tìm thấy Tiểu Cẩn!"

Bên dưới, mặt biển không ngừng vỗ vào vách núi, tan thành những bọt nước trắng xóa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi