CÓ MỘT TÊN CÔNG PAYLAK ĐÃ TRỌNG SINH RỒI



Tạ Trọng Tinh cầm bài thi, về lại nhà.

Lão Nghê hòa ái hỏi: "Hỏi xong rồi à?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh đáp: "Chưa xong."
Lão Nghê nhướng mày, "Vậy sao không hỏi tiếp?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Phí tiền."
Lão Nghê nghe xong, trong mắt lộ ra một tia khen ngợi, "Chút tiền ấy không là gì, con muốn hỏi thì có thể tiếp tục hỏi mà."
Tạ Trọng Tinh: "Không cần, cảm ơn."
Y về chỗ ngồi tiếp tục làm bài thi trong chốc lát, lão Nghê đứng phía sau nhìn y, nhìn hồi lâu, cũng không biết là nhìn cái gì nữa.

Không bao lâu sau, Lưu Tú đã nấu xong cơm trưa.

Bà ta cười bưng đồ ăn lên bàn, tiếp đón lão Nghê với một người đàn ông khác trên bàn cơm, lúc này mới nguyện ý làm bộ dạng của một mẹ hiền, cười nói với Tạ Trọng Tinh: "Đi bới cơm đi, nhớ rửa tay đó."
Tạ Trọng Tinh không muốn ăn, nhưng vẫn nghe Lưu Tú nói nên đi bới cơm, xong thì ngồi xuống một bên.

Tạ Quốc Húc mở một bình rượu, rót ra mời đám người lão Nghê, lại nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, sắc mặt âm trầm kia cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn có chút cứng rắn, "Uống một chút không?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không uống."
Tạ Quốc Húc nói: "Đã 18 tuổi rồi, uống chút rượu thì sợ cái gì."
Dứt lời, rót một ly cho Tạ Trọng Tinh, đẩy đến trước mặt y.

Tạ Trọng Tinh không động, tầm mắt y từ trên người Tạ Quốc Húc di chuyển sang lão Nghê, như có như không quan sát mọi người ở đây.

Thật sự như y nghĩ sao?
Tựa như đã lâu y không còn chờ mong người nhà yêu quý mình, y không dám đánh cuộc bọn họ có một chút thiện ý nào với mình.

Là muốn bán y đi? Hay là bán nội tạng trong thân thể y? Hoặc là cái khác nữa?
Tạ Trọng Tinh từng nghe rất nhiều lời đồn, có vẻ như tin đồn nào cũng có thể phù hợp với tình hình hiện tại, nhưng lại nhiều hơn vài phần hoang đường và kỳ bí.

Tạ Trọng Tinh rũ mắt, ăn cơm một lát mà nhạt như nước ốc, lão Nghê bỗng nhiên cười nói với y: "Con uống vài ly với chú đi, nếu uống được ba ly, chú cho con 500 tệ được không?"

Lưu Tú nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, quay đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Con uống vài ly với chú Nghê của con đi, nhanh lên."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi sẽ không uống rượu."
Lưu Tú: "Con chưa uống qua, sao có thể không uống rượu được chứ, ba con cũng uống rồi, làm sao con lại không!"
Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua Tạ Quốc Húc, tửu lượng Tạ Quốc Húc cũng chẳng ra gì, nửa bình đã gục.

Tạ Quốc Húc lên tiếng, "Chú Nghê thích con, vậy con uống vài ly với chú ấy đi."
Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm y như vậy, Tạ Trọng Tinh gần như muốn cười.

Đúng lúc này, điện thoại lão Nghê đột nhiên vang lên.

Lão Nghê dừng một chút mới cầm lấy điện thoại, người ta tuổi trung niên, lớn tuổi rồi nên nhĩ lực có chút thoái hóa, gọi điện thoại sẽ mở loa, lần này cũng không ngoại lệ, lão ta nhận điện thoại, mở miệng: "Alo?"
Bên kia truyền đến âm thanh rất tuổi trẻ của thiếu niên, "Alo! Chú là ba của Tạ Trọng Tinh đúng không? Con là bạn học của cậu ấy! Con tới tìm cậu ấy để làm bài, hiện tại đang ở trấn trên của mọi người, có thể phiền Tạ Trọng Tinh tới đây đón tụi con một chút không?"
Lão Nghê nhìn về phía Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh nhìn lão ta, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc chút xíu, y buông đũa rồi nói: "Chú Nghê, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Tôi nói vài câu với bạn của tôi."
Lão Nghê đưa điện thoại cho y, Tạ Trọng Tinh lấy điện thoại qua, đáp: "Tần Chung Việt? Sao cậu lại tới đây?"
"Là tôi đây! Tôi còn gọi Khâu Nghĩa nữa, không chỉ mỗi cậu gọi điện thoại cho tôi hỏi bài, Khâu Nghĩa cũng gọi điện thoại hỏi tôi, cho nên dứt khoát cùng nhau tới làm bài luôn." Giọng nói của Tần Chung Việt trung khí mười phần, tràn đầy sức sống.

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Tần Chung Việt đáp: "Tôi đã đến chỗ cột mốc biên giới của cậu rồi nè, bên cạnh có tảng đá lớn ghi Vân Thủy trấn."
Tạ Trọng Tinh: "Cậu chờ tôi xíu, tôi đi đón cậu."
Nói xong thì cắt đứt điện thoại, nhìn về phía đám người Lưu Tú, giọng điệu bình tĩnh như đang trình bày sự thật, nói: "Bạn học của tôi tới đây, tôi đi đón bọn họ, thuận tiện dẫn bọn họ đi dạo một lát nên không ăn cơm tiếp được."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà cầm lấy cặp sách, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, ném tất cả đám người Lưu Tú ở phía sau.

Mấy người Lưu Tú và Tạ Quốc Húc hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thật cẩn thận hỏi: "À vậy, lão Nghê, đứa nhỏ này......"
Lão Nghê nở nụ cười, ý vị thâm trường đáp: "Đứa nhỏ này của chú đúng là rất thông minh."
"Vậy năm vạn đi, trả tiền lương mỗi năm."
Cũng không ăn cơm nữa, cho người đi cùng một ánh mắt, người đi cùng lấy một hợp đồng chính thức thuê ra.


Tạ Tử An buông chén đũa, mò đến bên cạnh Tạ Quốc Húc xem, tuy chữ rậm rạp cậu ta xem không hiểu, nhưng trên đây đã nêu rõ trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng của bên A và bên B, cậu ta còn thấy, bên A cũng cần cung cấp cho bên B các sở trường đặc biệt về chuyên môn và sở thích khác nhau, cái gì mà nấu nướng, khiêu vũ, đàn dương cầm, cắm hoa, lung tung đủ thứ, không khỏi ngây ngẩn cả người, "Rốt cuộc đây là làm cái gì?"
Lão Nghê trả lời: "Bảo mẫu, bảo mẫu cao cấp."
Vừa nói trong mắt vừa lập loè tinh quang, khẽ cười lên với Tạ Tử An, "Chúng ta bồi dưỡng về phương diện nhân tài này thì không thông minh không được."
Tạ Tử An nhìn khuôn mặt có chút hung ác kia của lão ta, run run một chút, nhịn không được xoay đầu.

Lão Nghê nói với Lưu Tú: "Cô cứ để nó ký tên vào đây là được, chờ ngày nó thành niên thì tôi điền tiếp."
Lưu Tú oán giận: "Không thể đưa tiền lương 20 năm một hơi luôn được sao? Đứa con trai này của tôi cũng tương đương với bán nó cho ông rồi, trong nhà còn thiếu một sinh viên học đại học chính hãng tương lai đây."
Lão Nghê nhìn bà ta một cái, "Trả lương mỗi năm, nếu không thì không cần bàn nữa."
Lưu Tú nghe xong, lập tức ngậm họng.

Nuôi Tạ Trọng Tinh nhiều năm như vậy cũng tốn không bao nhiêu tiền, hiện tại một năm có thể cho nhà năm vạn đã là không tồi rồi.

Lúc Tạ Trọng Tinh ra khỏi nhà, ánh mặt trời chói chang, nhưng dù ánh mặt trời chiếu vào trên người y, y lại không cảm giác được bất kỳ ấm áp nào.

Y đi tới gần chỗ cột mốc biên giới, quả nhiên thấy Tần Chung Việt, mà không chỉ Tần Chung Việt thôi, hắn còn mang theo hai người đàn ông mặc đồ đen cao lớn, nhìn phong cách đó, hẳn là vệ sĩ.

Nhưng không có Khâu Nghĩa trong miệng hắn nói, nghĩ thôi cũng biết là bịa chuyện rồi.

Tạ Trọng Tinh thấy hắn cùng hai anh vệ sĩ kia, trái tim đang đập nhanh cũng bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại.

Tần Chung Việt thấy y thì lập tức chào đón, có chút khẩn trương hỏi: "Cậu vẫn tốt chứ?"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lúc ấy, y kinh hãi vì suy đoán của mình, đối tượng duy nhất có thể nghĩ đến để xin giúp đỡ chính là Tần Chung Việt.

Nếu là cậu ta, chắc là sẽ giúp được mình.

Bởi vì cậu ta là một con người chính nghĩa.


Khi trong đầu Tạ Trọng Tinh hiện lên một câu này, tinh thần căng chặt lập tức thả lỏng.

Còn có xíu xiu mắc cười ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là xíu xiu mà thôi, lòng Tạ Trọng Tinh rất nhanh lại nặng nề.

Khốn cảnh này, y cũng không biết làm sao nói rõ với Tần Chung Việt.

Tạ Trọng Tinh thở ra một hơi, nói với Tần Chung Việt: "Qua công viên bên kia đi."
Tần Chung Việt đi theo hắn đến công viên.

Tần Chung Việt vừa đi, vừa xem hoàn cảnh chung quanh, nói: "Đây là nhà cậu à?"
Đời trước hắn cũng không cùng Tạ Trọng Tinh trở về đây, căn bản không biết nhà y ở trong một trấn nhỏ cổ kính.

Tạ Trọng Tinh lên tiếng rồi quay đầu nhìn về phía hắn, môi khẽ mấp máy: "Cảm ơn cậu đã đến."
Tần Chung Việt nghiêm túc hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nếu không phải vừa lúc là cuối tuần, Vệ Trí Bác tới dạy hắn học, hắn nói với anh ta chuyện này để anh ta chỉ cho mình, hắn còn cho rằng Tạ Trọng Tinh đã phát hiện hắn là học tra nên muốn thử hắn.

Được Vệ Trí Bác phân tích cho một hồi, Tần Chung Việt nháy mắt cảm giác được suy nghĩ của mình khá non nớt.

Bởi vì hình tượng Tạ Trọng Tinh trong cảm nhận của hắn vẫn luôn là người cường đại và có năng lực, hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ sẽ có vấn đề nào mà Tạ Trọng Tinh không giải quyết được.

Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, hiện tại Tạ Trọng Tinh mới 18 tuổi thôi à!
Tuổi nhỏ như vậy, có vấn đề, có khó khăn, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Tựa như sự kiện Phó Đông Lâm kia, Tạ Trọng Tinh cũng phải một người một mình thừa nhận đó thôi, nếu không phải hắn, nếu không phải hắn tới kịp......!Có phải em ấy thật sự bị cho thôi học không?
Thì ra Tạ Trọng Tinh cường đại lạnh lẽo, cũng có lúc mềm yếu như vậy.

Tần Chung Việt cảm giác có chút hổ thẹn.

Thật ra, hắn không cần phải cố ý thể hiện bản thân trước mặt Tạ Trọng Tinh bằng thế mạnh, bởi vì bản thân Tạ Trọng Tinh bây giờ là một đứa trẻ, hắn chỉ cần bảo vệ tốt em ấy là đủ rồi.

Tần Chung Việt nghĩ đến đây, mũi đau xót, vành mắt có chút đỏ lên, hắn duỗi tay cầm lấy tay Tạ Trọng Tinh, nghiêm túc nói: "Cậu nói cho tôi đi, không cần giấu tôi đâu, cho dù cậu g.iết người cũng được, hay là cái khác đều được, tôi cũng có thể giúp cậu!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y cảm thấy có chút buồn cười, "Cậu nghĩ là tôi g.iết người hả?"
Tần Chung Việt nói: "Nếu phải, tôi sẽ mời đoàn luật sư tốt nhất giúp cậu thưa kiện, cậu tốt như vậy, dù rằng g.iết người thì nhất định là do phòng vệ tự nhiên mà thôi!"

Tạ Trọng Tinh: "......"
Khóe môi y đang cười có chút đông lại, dần dần cười không nổi nữa.

Một người ngoài có thể nhiệt tình đối với y như vậy, không hề giữ lại gì mà tin tưởng y, nhưng vì cái gì, người nhà của y lại như vậy?
Đương nhiên, hiện tại y không có chứng cứ, nhưng có rất nhiều dấu vết để lại đã chứng minh y sẽ mất đi cái gì vì cái người gọi là chú Nghê kia đến.

Có lẽ y không có cách nào đi học nữa.

Tần Chung Việt nhìn mặt y, nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ cách khác, dù cho là trình độ nghiêm trọng đến mức g.iết người này, tôi cũng sẽ giúp cậu, vậy nên cậu không cần giấu tôi đâu."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn thật sâu, đột nhiên hỏi: "Cậu giúp tôi, thật sự chỉ vì cậu thích giúp người làm niềm vui sao?"
Tần Chung Việt lại có chút chần chờ, Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào hắn, từ góc độ này của y nhìn qua, có thể thấy được lông mi đen và rậm của Tần Chung Việt, quan sát ở khoảng cách gần như vậy, Tạ Trọng Tinh phát hiện tướng mạo hắn đúng là đẹp trai đến không thể bắt bẻ.

"......!Không phải hả?" Tạ Trọng Tinh thấp giọng hỏi.

Tần Chung Việt giương mắt, ánh mắt lập loè, nhìn y do do dự dự: "Cậu muốn tôi nói thật ra à?"
Tạ Trọng Tinh: "Ừ."
Tần Chung Việt đáp: "Tôi giúp cậu, là vì ba tôi muốn nhận cậu làm con nuôi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt hơi hơi đỏ mặt, bắt đầu nói hươu nói vượn, "Trong tay ông ấy có tư liệu về cậu, tôi nhìn tư liệu nên mới chạy tới gặp cậu đó."
Tần Chung Việt lại thẳng thắn nói: "Thật ra tôi nói dối cậu cái này."
Tạ Trọng Tinh: "......Dối cái gì?"
Tần Chung Việt: "Thật ra năm nay tôi mới 17 tuổi thôi, sinh nhật cũng là vào tháng một Nguyên Đán, tính theo tuổi mụ, tôi còn nhỏ hơn cậu hai tuổi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói: "Là do tôi muốn chiếm tiện nghi của cậu mới nói dối."
"Tôi còn tưởng cậu thích tôi chớ, như vậy về sau thành người một nhà thì sẽ không còn xa lạ nữa đâu."
Tần Chung Việt nói dối một loạt, vậy mà càng ngày càng lưu loát.

Lần nữa có chút bội phục năng lực ứng biến tại chỗ của mình, không hổ là hắn mà!
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con, cậu sẽ hối hận vì những lời này, nhất định sẽ.

Tinh Tinh: Ai là anh em tốt của anh?
(Editor: Mấy bài thi mà Tinh Tinh với các bạn làm Khả nghĩ là bài thi thử hoặc là bài thi của các năm trước, bên mình gọi là cày đề đó)
____hết chương 20___.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi