CÓ MỘT TÊN CÔNG PAYLAK ĐÃ TRỌNG SINH RỒI



Tuy Tạ Trọng Tinh nói giúp hắn nhưng động tác cũng phi thường mới lạ.

Tần Chung Việt bị y làm đau rất nhiều lần nên cuối cùng không thể nhịn được nữa mà nói: "Nếu mỗi ngày cậu đều giúp tôi, khẳng định tôi sẽ tiến bộ thần tốc, một ngày là có thể tới được Thanh Bắc luôn á!"
Tạ Trọng Tinh nghi hoặc nhìn hắn, "Sướng tới vậy hả?"
Tần Chung Việt nói: "Là đau! Tôi đau đến ch.

ết luôn! Tôi có thể trực tiếp xuống địa phủ học Thanh Bắc được rồi!"
Tạ Trọng Tinh: "! ! "
Cuối cùng vẫn kết thúc một cách qua loa.

Tần Chung Việt thiệt tang thương, "Kỹ thuật này của cậu là không được rồi nha, chắc tôi nhanh chóng bị cậu kéo trọc mất.

"
Hắn hiểu được vì sao đời trước Tạ Trọng Tinh không gặp năm cô tiên cho hắn rồi, khẳng định là lo kéo mấy cái thì hắn đã héo mất, như vậy hắn sẽ không giao thuế lương được nữa.

Phá án!
Tạ Trọng Tinh bị hắn nói nên có chút không vui, mặt không biểu cảm nói: "Cậu đã ra rồi, còn khó chịu hả?"
Tần Chung Việt: "! ! "
Hắn mơ màng cúi đầu cầm giấy lau khô bản thân.

Tạ Trọng Tinh nói: "Được rồi, cậu ở lại đây làm xong hai đề luyện thi đi, tôi về sẽ kiểm tra đó.

"
Mặt Tần Chung Việt còn phiếm hồng, hữu khí vô lực mà đồng ý, chờ Tạ Trọng Tinh đi rồi hắn mới lấy điện thoại ra, muốn chơi trò chơi xíu xiu thôi, chỉ là chơi trong chốc lát mà hắn đã cảm thấy lòng thiệt hoảng hốt á.

Giãy giụa vô lực vài phút, sau đó có mấy phần tuyệt vọng buông điện thoại xuống, cầm lấy bút.

Gòy song, hắn đã song gòyyy!!
Ngay cả hắn cũng không cứu được chính mình nữa rồi!
*
Lúc Tần Chung Việt đang múa bút thành văn thì Tạ Trọng Tinh đã tới cửa toà án, gặp được người chú họ Hàn kia của Tần Chung Việt.

Đối với Hàn Vân mà nói, đây chỉ là một vụ án nhỏ nhoi thôi, nhưng đối với đứa cháu trai của chú mà nói là rất quan trọng, ngay cả Tần Hướng Tiền còn gọi điện thoại riêng với chú, nói chú phải cắn của Tạ gia một ngụm thịt thật to mới được.

Vậy thì không phải là do Hàn Vân không coi trọng nữa rồi.

Cũng bởi vì thái độ đặc biệt của hai cha con Tần gia nên Hàn Vân đối đãi với Tạ Trọng Tinh không khỏi thận trọng thêm vài phần, chú ấy thấy Tạ Trọng Tinh đã nở nụ cười trước tiên, thật ôn hòa nói: "Con tới sớm rồi, phiên toà còn chưa mở.

"
Tạ Trọng Tinh nói: "Con có thể chờ.

"
Cho dù lúc trước từng gặp Hàn Vân rất nhiều lần nhưng khi gặp lại, Tạ Trọng Tinh vẫn không khỏi nhìn thêm vài lần, tuổi Hàn Vân khoảng ba bốn mươi nhưng do được chăm sóc rất tốt, nhìn có vẻ rất trẻ, cũng rất anh tuấn nữa, kèm với tây trang giày da, tóc chải ngược về sau, mang một cái mắt kính có gọng mạ vàng, rất có bộ dáng của một nhân sĩ cực kỳ tinh anh, cực kỳ thành công.

Nhìn qua cũng rất đáng tin cậy.

Hàn Vân nói: "Đừng lo lắng, chiều nay là có thể kết thúc rồi.


"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Dạ, vậy làm phiền chú Hàn.

"
Y cũng không gọi Hàn luật sư, trực tiếp gọi bằng chú, gia tăng cảm giác thân cận, Hàn Vân nghe xong thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

Hàn Vân nở nụ cười, cúi đầu nhìn mặt Tạ Trọng Tinh, nhẹ giọng nói: "Con là bạn tốt của Việt Việt, là một người chú đương nhiên chú phải tận tâm tận lực rồi, đừng có gánh nặng gì hết.

"
Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ, hỏi Hàn Vân: "Sau này Tần Chung Việt sẽ xuất ngoại sao chú?"
Hàn Vân sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời: "Chắc con cũng biết, nó học hành không được tốt lắm, ý của ba nó là, nếu thành tích thi đại học của nó không đạt, chỉ có thể học trường hạng ba hạng bốn thì còn không bằng đưa nó ra nước ngoài học luôn, con biết mà, nước ngoài có rất nhiều trường học không cần thành tích tốt, thậm chí có vài trường danh tiếng chỉ cần con bỏ ra cái mấy ngàn vạn Đô la quyên góp tòa nhà thực nghiệm hay thư viện là có thể trực tiếp vào đó rồi, trước không nói đến độ chân thật bao nhiêu, nhưng ít ra trong mắt người ngoài, con đã tốt nghiệp một trường danh tiếng.

"
Tạ Trọng Tinh: "! ! "
Khó trách ngay từ đầu Tần Chung Việt có vẻ không sao cả như vậy, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương khi thi đại học, là do trong nhà đã sắp xếp xong cho hắn hết rồi.

Hàn Vân nhìn y, chú biết đứa nhỏ này giúp Việt Việt học bổ túc, nói là muốn trong hai tháng này giúp Tần Chung Việt tăng điểm thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, đây quả thật là chuyện không thể tin được.

Cháu trai chú sao chú lại không hiểu cho được, hay ham chơi, từ nhỏ đã được người trong nhà nuông chiều mà lớn lên, sao có thể chịu nổi đau khổ học tập chứ.

Tạ Trọng Tinh đã định sẵn là làm không công rồi.

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy Thanh Bắc cũng có thể mua để vào sao?"
Hàn Vân nói: "Đương nhiên có thể.

"
Trong lòng Tạ Trọng Tinh nặng nề, Hàn Vân nói tiếp: "Chẳng qua Thanh Bắc là trường học có cấp bậc nên mua vào đó cũng vô dụng thôi, bầu không khí học thuật của bọn họ quá nặng, mỗi năm có không ít học bá bị buộc thôi học, thậm chí cả t.

ự s.

át chỉ vì học không qua được người khác, áp lực quá lớn.

"
Giọng Hàn Vân nghiêm túc, "Nếu Việt Việt mua vào đó, nó sẽ không thoải mái, ngược lại còn không bằng ra nước ngoài.

"
Trong lòng Tạ Trọng Tinh buông lỏng, nói: "Con sẽ giúp cậu ấy thi được.

"
Hàn Vân nhìn biểu cảm nghiêm túc của y thì cong lên khóe môi nở nụ cười, "Vậy con cố lên.

"
Khi bọn họ nói chuyện, Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú với Tạ Tử An đã đến đây, bọn họ thấy Tạ Trọng Tinh thì đôi mắt đỏ lên, Lưu Tú là người đầu tiên xông tới nói: "Sao mày dám, tao nuôi mày mười tám năm, mày đối xử với tao như vậy đó hả? Quả nhiên ngay từ đầu tao đã không nhìn lầm mày mà, nuôi mày chính là nuôi bạch nhãn lang không ruột thịt gì!"
Tạ Quốc Húc cũng rất tức giận, "Cho dù là chó, nuôi hai năm cũng nuôi quen rồi, làm sao giống mày chứ, nuôi mười tám năm, khuỷu tay còn hướng ra bên ngoài*, kiện cha mẹ lên tận toà án!"
(*) Ý chỉ thiên vị, coi trọng người ngoài hơn người trong nhà.


Tạ Trọng Tinh nói: "Ông là cha mẹ tôi sao?"
Tạ Quốc Húc chỉ vào y, sắc mặt rất khó xem: "Dù không phải ruột thịt nhưng chúng ta nuôi mày mười tám năm, sau đó mày nuôi lại cha mẹ cũng không sai chứ! Kết quả mày nhìn xem chính mày đã làm chuyện tốt gì đi! Sao mày làm ra được loại chuyện này chứ, mày đúng là đồ súc sinh mà!"
Đã có cảnh sát tới đây duy trì trật tự, thấy bọn họ như sắp đánh nhau thì lập tức chạy lại, thấp giọng nói: "Phiền giữ trật tự.

"
Cả đời Tạ Quốc Húc cũng chưa từng đến những nơi như này, tự nhiên có chút sợ hãi với mấy cảnh sát toà án đó, bị cảnh cáo một lần đã lập tức tắt lửa, chỉ dùng ánh mắt hung hăng lăng trì Tạ Trọng Tinh.

Đối với ánh mắt thù hận của bọn họ, Tạ Trọng Tinh làm như không thấy.

Rất nhanh đã đến thời gian mở phiên toà, Tạ Trọng Tinh đi vào toà án, nhìn thẩm phán nghiêm túc, y không có bất cứ hoài nghi nào kết quả của phiên tòa.

Đây là sự tự tin mà Tần Chung Việt cho y.

Đi đến một bước này, thật sự Tần Chung Việt đã trợ giúp y quá nhiều.

Trong lòng Tạ Trọng Tinh lại một lần nữa dâng lên cảm kích với Tần Chung Việt, vì hồi báo phần tình nghĩa này, y nhất định phải giúp Tần Chung Việt thi đậu Thanh Bắc mới được!
Tần Chung Việt đang làm đề thì bỗng nhiên hắt xì một cái thiệt nặng nề.

Hắn dừng lại cây bút đang múa bút thành văn, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ thật đẹp à nha.

*
Lúc Tạ Trọng Tinh và Hàn Vân đi ra từ toà án thì sắc trời còn sớm.

Hàn Vân để áo khoác tây trang trên cánh tay, lộ ra áo sơmi màu xám bạc ở bên trong, cho dù có nóng cũng chỉ đổ một chút mồ hôi mỏng, không ảnh hưởng đến bộ dáng tinh anh của chú.

Tạ Trọng Tinh nhìn cách ăn mặc của chú mà cảm thấy nóng thay.

Hàn Vân nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chú phải về thủ đô rồi, con nói một tiếng với Việt Việt giúp chú.

Nếu con thi đậu rồi đến thủ đô thì gọi điện thoại cho chú, đến lúc đó chú mời con ăn cơm.

"
Giọng Tạ Trọng Tinh nghiêm túc mà nói: "Con sẽ cùng đi với Tần Chung Việt.

"
Hàn Vân nghe xong, nở nụ cười, "Vậy càng tốt.

"
Sau khi Hàn Vân rời đi, một nhà ba người Tạ Quốc Húc với Lưu Tú mới nâng nhau đi ra, bọn họ thấy được Tạ Trọng Tinh thì tâm muốn g.

iết y cũng có rồi.


Tạ Trọng Tinh dẫn đầu mở miệng, "Có thể đưa tiền trong tuần này luôn được không? Tôi cần dùng gấp.

"
Giọng y không có dao động gì, rất bình tĩnh.

Lưu Tú oán hận: "Nếu sớm biết có hôm nay, lúc trước tao nên bóp ch.

ết mày cho rồi!"
Tạ Trọng Tinh nhìn bà ta, y đã từng vừa khát khao vừa ỷ lại mà gọi bà ta là mẹ, chỉ là mỗi lần bà ta đều lười đáp lại, cho dù có cũng là bộ dáng rất phiền chán, cái thái độ này, giống như y không nên sinh ra vậy.

Ít nhất trước khi mười tuổi, y đều trong trạng thái hoài nghi bản thân "Vì sao ngay cả mẹ cũng chán ghét mình vậy, mình thật sự khiến người khác ghét như vậy sao, có phải mình không nên tồn tại hay không".

Cho dù sau này đã học được cách không để ý, nhưng trái tim từng bị thương trước sau cũng sẽ lưu lại dấu vết, cho tới bây giờ, rốt cuộc y có thể không để ý đến nữa rồi.

Hóa ra "Người mẹ" chán ghét y cũng không phải là người mẹ thật sự của y.

Cái gọi là "Nhà" kia của y, cũng căn bản không phải là nhà.

Cuối cùng y có thể bình thường trở lại rồi.

Vứt đi thân phận cha mẹ này của mình thì Tạ Trọng Tinh mới phát hiện, thật ra chính mình không có một chút tình nghĩa nào với Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú bọn họ cả.

Nếu không cũng sẽ không để cho Hàn Vân hung hăng cắn một ngụm lại một ngụm thịt lớn ở trên người bọn họ như vậy.

Thẩm phán nhận chứng cứ tài liệu mà Hàn Vân đệ trình, 50 vạn năm đó xưa đâu bằng nay so với 50 vạn hiện tại, trừ bỏ phí tổn nuôi nấng cực nhỏ ra thì yêu cầu Tạ gia trả lại y 48 vạn.

Điều này đối với Tạ gia đã vào trạng thái an ổn thậm chí không giàu có tới như vậy mà nói, có thể nói là một số tiền khổng lồ.

Trừ khi bán phòng hay bán xe mà thôi.

Đây đối với Tạ Quốc Húc mà nói, chính là trở lại trước giải phóng.

Cho dù như thế nào đi nữa ông ta cũng không ủng hộ kết quả này, còn muốn khiếu nại lại nhưng thẩm phán đã bác bỏ thỉnh cầu khiếu nại của ông ta.

Nếu không chuyển khoản trong kỳ hạn thì đến lúc đó toà án sẽ cưỡng chế chấp hành.

Khi đó tình cảnh càng khó xem hơn.

Những lợi hại trong đó luật sư đã nói rõ với vợ chồng Tạ Quốc Húc rồi nên bọn họ muốn chối cũng chối không được.

Nhưng thật sự hoàn trả thì lại cảm thấy rất không cam lòng, dựa vào cái gì chứ, bọn họ cũng chân chân thật thật mà nuôi Tạ Trọng Tinh mười tám năm, chỉ năm vạn đã muốn đuổi bọn họ rồi sao?
Tạ Trọng Tinh nghĩ quá đẹp rồi!
Tạ Quốc Húc bắt đầu cảm thấy ảo não và hối hận, nếu ngay từ đầu, lúc ban đầu, đem Tạ Trọng Tinh cho lão Kinh kia thì cho dù không cần tiền mà tặng không luôn cũng được, tiễn ôn thần này đi thì nào còn có loại chuyện như hôm nay chứ!
Tạ Quốc Húc thất bại ở toà án, tinh thần cũng mất mát theo, nhìn người giống như già đi không chỉ mười tuổi, ông ta nhìn Tạ Trọng Tinh, cuối cùng âm dương quái khí mà nói: "Cho dù chúng ta đối xử với mày không tốt, nhưng cũng từng thật sự nuôi mày mười tám năm, cho mày một cái nhà, cho mày nơi che mưa chắn gió, mày cho rằng mẹ ruột của mày sẽ tốt với mày sao? Đưa mày tới đây mười tám năm, bà ta có tới tìm mày không? Chính mày muốn làm, để tao xem sau này mày có hối hận hay không!"
Tạ Quốc Húc thả xong câu nói tàn nhẫn này thì mang theo Lưu Tú với Tạ Tử An đi ra bên ngoài.

Tạ Trọng Tinh không hề thay đổi sắc mặt chút nào, đề cao âm lượng nói một câu, "Trong vòng 3 ngày chuyển tiền qua đây.

"
Không được đáp lại, Tạ Trọng Tinh cũng không thèm để ý.

Y nhìn thoáng qua bầu trời, vạn dặm không mây, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp.

Mùa xuân lặng yên không một tiếng động đã đến từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên y cảm giác được hơi thở và hương thơm trong không khí.


Tạ Trọng Tinh về lại trường học, vừa lúc là nửa tiết thứ tư.

Tiết cuối cùng là tiết của Vương Du Học, cô thấy Tạ Trọng Tinh nên đi ra phòng học trước, thấp giọng hỏi: "Sao rồi?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng cười một chút với cô, nói: "Thắng kiện.

"
Vương Du Học nở nụ cười, cô có chỗ do dự nhưng vẫn nói ra, "Buổi tối nhà của cô ăn cơm nha?"
Còn không đợi Tạ Trọng Tinh nói chuyện, Vương Du Học nói: "Gọi thêm Tần Chung Việt đi, em ấy giúp em nhiều như vậy, mời em ấy cùng đến luôn.

"
Chẳng qua đều là học sinh nam, vì tránh tị hiềm nên Vương Du Học nói thêm: "Còn có mấy đứa Vương Ngọc Mạn nữa, các em đã vất vả rồi, buổi tối cô làm nhiều đồ ăn một chút, các em cùng qua đi.

"
Tạ Trọng Tinh gật đầu, đáp: "Dạ được, cảm ơn cô.

"
Vương Du Học nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đi vào học đi.

"
Tạ Trọng Tinh đi vào phòng học, về lại chỗ ngồi của mình.

Y vừa mới ngồi xuống đã quay đầu nhìn về phía Tần Chung Việt.

Ánh mắt y quá mạnh mẽ nên khi Tần Chung Việt chạm phải ánh mắt ấy thì trong lòng lập tức run lên một cái.

Ngón tay hắn run run rẩy rẩy lấy ra hai đề luyện thi từ trong hộc bàn ra, đưa cho Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh nhận lấy thì nhanh chóng nhìn lướt qua, kỹ năng có độ tránh đi đáp án chính xác mà chọn câu trả lời sai lầm một cách tinh chuẩn cực cao, đúng là bút tích của Tần Chung Việt không sai đi đâu được.

Tuy rằng sai rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ của hắn.

Tạ Trọng Tinh rất vừa lòng, cong môi cười với hắn, thì thầm nói: "Cậu làm rất tốt, đợi sau khi về thì tôi giảng lại hai đề luyện thi này cho, nói xong rồi cậu làm lại một lần nữa, nếu điểm có thể nâng lên 50 điểm, tôi có thể khen thưởng cậu một lần.

"
Tần Chung Việt nhớ tới tay nghề giống như bứt cỏ kia, sợ tới mức cả người héo luôn, "Thôi bỏ đi.

"
Ở các mặt khác Tạ Trọng Tinh đều làm được dễ dàng, nhưng thấy vẻ mặt Tần Chung Việt sợ hãi, nói rõ là cảm thấy kỹ thuật của mình không được thì y có xíu xiu không dễ chịu.

Như y này, nếu dục vọng thắng bại không mạnh mẽ, y cũng sẽ không ngồi an ổn mãi ở vị trí hạng nhất của năm đâu.

Y lấy ra một tờ giấy, viết vài câu ở phía trên rồi đưa cho Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt cầm lấy xem thử, phía trên viết: Tôi sẽ luyện tập một chút, nếu vô dụng nữa thì tôi sẽ mua cái ly tự sướng* cho cậu, cứ yên tâm học tập đi.

Tần Chung Việt: "! ! "
Hắn sợ tới mức nhanh chóng nhìn thoáng qua cô giáo, thấy cô không chú ý bên này mới gấp gáp vò nát tờ giấy nhét vào trong túi mình.

(*)飞机杯: cái này vốn là máy, nhưng có nhiều sản phẩm có hình dạng khá giống ly.

Khụ! ai có tâm hiếu kỳ muốn biết rõ thì cop dòng này rồi tra gg là có nha, có cả hãng sản xuất uy tín luôn á.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi