CÓ MỘT TÊN KHỐN

Viên Huy và Hạ Dương đã cùng nhau trải qua bốn cái lễ độc thân, tuy rằng trong lòng Hạ Dương vẫn luôn âm thầm coi ngày kia là lễ tình nhân chỉ thuộc về bọn họ.

Mỗi khi đến ngày lễ độc thân, hai người bọn họ sẽ cùng ra ngoài ăn một phần ăn tình nhân, khi không cần lên lớp còn có thể ra ngoài dạo chơi cả ngày, buổi tối lại đi xem một bộ phim điện ảnh, mãi đến tận khuya thì mỗi người ngậm một cây kẹo mút trong miệng chậm rãi quay về phòng ngủ.....

Mặc cho Hạ Dương ở trong lòng ảo tưởng cậu cùng Viên Huy là một đôi tình nhân tốt đẹp thế nào, nhưng thời điểm làm tất cả những việc đó, bọn họ cũng chỉ là anh em tốt mà thôi.

.........

Trong bốn năm đại học, thực ra Hạ Dương cũng đã trải qua vài lần đào hoa.

Ngày đó khi xế chiều, cậu cùng Viên Huy như thường lệ chơi bóng rổ trên sân tập. Khi quả bóng rổ trong tay bị ném đi, Hạ Dương đã biết cậu không thể nắm chắc được cường độ và hướng đi của quả bóng nữa, chắc chắn bóng sẽ không vào rổ, sau đó liền trơ mắt nhìn quả bóng bay theo đường parabol [*] đập vào đầu của một nữ sinh.

[*] đường cong parabol trong toán đó.

Thấy mình đã ném trúng người khác, Hạ Dương vội vàng chạy tới xin lỗi đối phương.

Nữ sinh kia một bên xoa đầu, một bên ngước mắt lên nhìn về phía cậu.....

Oa! Đại mỹ nữ!

Đó là phản ứng đầu tiên của Hạ Dương, tuy rằng cậu đã sớm phát hiện mình là gay, nhưng chuyện đó cũng không hề cản trở cậu thưởng thức vẻ đẹp của các mỹ nữ.

Có lẽ thực sự bị đập trúng rất đau, viền mắt của mỹ nữ đều ngấn lệ, nhưng vẫn nói không sao rồi lập tức xoay người bỏ đi.

“Ơ! Bạn không sao... chứ...” Mỹ nữ kia bỏ chạy quá nhanh, Hạ Dương gọi mãi mà không được nhưng đuổi theo thì cũng không hay lắm, nhất thời chỉ đứng ngốc tại chỗ.

“Cậu cố tình ném vào người ta chứ gì...” Viên Huy không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cậu, bất thình lình phun ra một câu như vậy.

“Hả?” Không để cho Hạ Dương kịp hiểu gì, hắn đã ôm bóng đi về phía căng tin.

“Này! Ý cậu là gì hả? Chờ tôi với!” Trong lòng Hạ Dương nhất thời loạn hết cả lên, chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Viên Huy thực sự là chua muốn chết, hại mình nghĩ rằng hắn đang ghen. Có điều, rốt cục là ăn giấm của mình, hay là ăn giấm của vị mỹ nữ kia đây?

..... Cái này mà còn phải nghĩ sao?! Hạ Dương vỗ trán một cái, đương nhiên là mỹ nữ rồi, chứ chẳng lẽ lại là cái người thô ráp đầy mùi mồ hôi như cậu hay sao?!

Hạ Dương lại tiếp tục đánh vài chữ:

“Có một tên khốn, hắn ta không chỉ chơi trò mập mờ lại còn thích ăn giấm bậy bạ, hại tôi toàn tưởng bở.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi