CÓ MỘT THẰNG ĐỰC RỰA TÊN TRANG

Bố đang nằm trong phòng cày phim chưởng thì thằng Quân gõ cửa.

Tao biết thừa là nó vì căn bản mẹ tao chả bao giờ gõ cửa phòng tao, cứ tự nhiên như ruồi mà vào thôi.

Cũng không hẳn là mỗi mẹ tao, cả nhà tao ai cũng thế.

"Quân có bánh flan, Trang ăn không?"

Tất nhiên là thí chủ có lòng thì bần tăng cũng có tâm.

Thế là tao dùng tốc độ ánh sáng mở cửa. Để rồi đập vào mắt tao là cái đĩa to tổ chảng, bên trên là mấy flan-chan cà quái ììì.

Lấy thìa xúc cả một miếng to đùng nhét vào mồm, tao cảm tưởng sẽ chết chìm trong caramen ngọt ngào cùng mùi thơm béo ngậy này.

Tao ăn gần hết rồi mà thằng Quân nãy giờ chưa động cái nào, liếm liếm khóe mồm, tao hỏi nó.

"Mày mua đâu đấy?"

Thằng Quân rút đâu ra khăn giấy chìa ra lau mồm cho tao, xong bảo.

"Hôm nọ thấy Trang để ý cái bánh này nên Quân làm." - Đoạn, nó cầm cái đĩa từ tay tao đem đi rửa.

Hóa ra là hôm đấy tao lướt facebook thấy có cái video dạy làm bánh flan ciu ciu bỏ mẹ ra, nhưng tao lười, xem cho vui thôi. Đéo ai ngờ thằng Quân nó lại để tâm.

Cơ mà, tao cảm thấy ăn không đủ, mẹ nó, khi không đem cho tao ăn làm cái gì!

Lúc sau thằng Quân lại mò vào phòng tao, tay nó cầm cốc sữa ấm.

"Trang uống đi rồi để trên bàn, đợi Quân học xong đem đi rửa nhé."

"...." - Tao có nên gọi nó một tiếng "Má ơi" không?

Đến lúc tao ngủ quên lúc nào không hay, nó lay lay tao dậy kêu tao đi đánh răng đi.

Bố mày lết đánh răng xong, vừa nằm lại giường, tính ngủ thì thằng Quân thì thầm vào tai tao.

Nó thì thầm vào tai tao.

Nó thì thầm rằng.

Rằng.

"Mai tiết 1 kiểm tra 15p sử. Ôn hết cả bốn mục lớn không được bỏ mục nào."

"...."

Tao nên ngủ trong lo sợ hay ngồi dậy học sử?

Chọn con t(r)im muốn thư thái ngủ sớm hay lí trí cảnh tỉnh không muốn mẹ oánh?

Chọn học sử hay phút giây ngủ bình yên?

Kệ mẹ nó. Tao sẽ ngủ trong lo sợ.

Cùng lắm thì chém bừa ăn con 2, 3 rồi gỡ sau.

"Cô bảo lấy điểm lần này cho cả điểm miệng luôn đỡ kiểm tra nhiều."

Thế thì khác gì bố ăn combo điểm kém?

Đéo sợ. Tao gỡ được.

"Và ai điểm kém cô kệ không cho gỡ."

Không cho gỡ thì sao tao sống?

Dường như chó Quân cũng cảm nhận được đây là vấn đề cực kì nan giải đối với tao. Nó suy tư một hồi rồi trịnh trọng nói, theo đó tim tao cũng hồi hộp chờ đợi.

"Trang thơm má Quân, mai Quân nhắc."

"CON CHÓ QUÂN!! BIẾN MẸ VỀ PHÒNG MÀY ĐIII!!"

Tao táp nó bép bép rồi đạp nó cút ra ngoài.

Nhìn em giường một hồi, rồi nghĩ về viễn cảnh lớn tồ rồi vẫn bị mẹ vạch sịp tét đít.

Sử là cái môn tao ghét cay ghét đắng. Ngoài mấy ngày như 26/3, 30/4,... được nghỉ lễ là tao ghi lòng tạc dạ, còn lại tao chả nhớ mẹ gì.

Lịch sử nước mình thì không nói, điều khiến tao thắc mắc là tại sao tao phải nhồi cả lịch sử của nước ngoài? Học qua qua không nói, nay còn học từ thời người ta dựng nước rồi vỡ nước rồi lại tái thiết lập, còn cái gì thời kì khoa học kĩ thuật,.., blo bla.

Chưa hiểu tao học mấy cái đấy làm gì, học Hóa chế axit đánh ghen vẫn có ích hơn.

Tào lao xong, tao ngậm ngùi cầm quyển sử leo lên giường, vừa nằm vừa học. Nhồi đến chữ thứ 5 thì tao lăn mẹ ra ngủ.

Để rồi sáng hôm sau, đến lớp rồi, ngồi vào chỗ rồi.

Thì.

"Chết mẹ rồi Bô ơi!! Bố mày nghe thấy lũ kia bảo tí 15p sử!!" - Thằng Ngọc thét vào mặt tao.

"..." - Tao quay sang nhìn thằng Quân đang ngồi cạnh.

Định mệnh. Thằng Quân quay ra cửa sổ ngắm cây.

Đạp thằng Ngọc về chỗ. Tao ho ho mấy tiếng lôi kéo sự chú ý của thằng Quân. Quả nhiên nó quay lại nhìn tao.

Mẹ. Nó mới nhếch môi đúng không?? Cái mặt ngáo chó của nó đang tỏ vẻ khinh bỉ tao đúng không??

"Quân nói trước, không nhắc Trang đâu."

Hay lắm. Lúc hoạn nạn bỏ rơi nhau giữa đường đời nghiệt ngã!

Còn 5 phút nữa chuẩn bị vào tiết 1, tao gấp gáp lôi quyển sử ra thì.

Mẹ nó, số đen như chó mực ấy!

Bố quên cất quyển sử vào cặp, chắc giờ nó đang đắp chăn thay tao ngủ mẹ trên giường rồi...

Quay sang nhìn thằng Ngọc ngồi ở tổ kế bên. Nó cũng thâm tình nhìn tao.

"Bố mày cũng có học đéo đâu! Nhìn cc!!"

"Đéo học thì học mẹ đi tí nhắc tao!!"

"Sao mày đéo học đi còn bảo tao!!"

"Bố quên vở!!"

Xong, thằng Ngọc quăng tao vở của nó. Tao mở ra rồi quăng lại vào mặt nó.

"Mày vừa ỉa vừa học hay sao mà chữ nghĩa như cục cứt í!!"

Thằng Ngọc giơ tay định táp tao thì bà giáo vào.

Tim tao xem như đang treo ngược cành cây, chỉ chờ câu "Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 15p" là rớt mẹ tim xuống đất.

Lạy chúa trên cao, kẹc lao vào đít!!

"Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 15p."

Thời khắc sinh tử đã đến, cả lớp tán loạn như đang trốn nạn. Loạt xoạt tiếng xé giấy rồi tiếng "Đ** mẹ có tờ kiểm tra mà cũng đéo thể cho nhau à??".

Giữa khung cảnh loạn lạc đó, tao kéo thằng Quân chui xuống gầm bàn, lén lút đánh chụt cái hôn lên má nó.

Nó cũng lợi dụng hôn lên má tao.

Kiểm tra xong xuôi, tao thở phào nhẹ nhõm.

Lớp 10 thằng Quân ngồi cuối lớp tao đầu lớp, lên 11 tao với nó ngồi cạnh nhau.

Kể ra ngồi cạnh nó tiện hơn ngồi cạnh thằng đĩ Ngọc nhiều. Ít nhất nó còn có công dụng với tao.

Còn ngồi với thằng Ngọc, hôm nào bố quên sách thì nó cũng quên sách, hôm nào bố hết giấy kiểm tra quay sang mượn thì hai thằng cùng đồng thanh "Cho bố vay 1 tờ".

Đặc biệt hơn, hai thằng nói chuyện như pháo rang.

Đến độ bà Văn còn ghi thẳng vô sổ với tựa [Hai ả Thúy Ngọc, Thúy Trang buôn dưa lê trong giờ].

Nên giờ ngồi với thằng Quân, nhìn mặt chó của nó, tao chả có cái mẹ gì để nói, mà cũng chả có hứng.

Kì lạ là thằng Ngọc ngồi tổ bên cạnh, ngay kế bên tao mà cũng không bán dưa với tao nữa.

Bố đang gật gà gật gù suýt sập thì bà giáo kêu tên tao.

"Em có nhận xét gì về quan hệ ngoại giao của Liên Xô trong giai đoạn này?"

Tao trấn an cơn ngủ, mặt tỉnh bơ nói.

"Em thấy nó ổn ?." - Xong, trước khi bị bả chém, tao nhanh mồm nói - "Mời bạn Ngọc bổ sung câu trả lời cho tớ!"

Thằng Ngọc ngu ngơ như bò đeo nơ, tao cá là nó cũng vừa ngủ gật nên chả biết cái éo gì đâu.

Xong, nó coi đứa bên cạnh làm quân sư, nghe lời mà nói một câu chắc như đinh đóng cột.

"Bô của Liên Xô đập vô không vỡ!"

Xong, cả lớp vỗ tay tiễn người anh em này ngồi sổ ngoan nhé.

____________________________

Sơ: ngủ sớm nhaaaa các tình êu ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi