CÔ NÀNG QUẠ ĐEN



12h trước, Ô Nha Nha đến căn hộ mang theo một túi nhựa và một xô sắt có nắp.

Đi cùng cô là một cặp vợ chồng trung niên hốc hác.

Người phụ nữ mở cửa cho bọn họ biểu tình choáng váng, dường như không dám tin ba mẹ đã cắt đứt quan hệ của mình lại chủ động tới tìm.

Sau khi những đoạn video khó coi đó phát tán trên Internet, ba mẹ đã không nhận cô nữa.

"Ba, mẹ, hai người sao lại, sao lại tới?", cô gái há miệng, nước mắt không ngừng rơi.

Bao nhiêu đêm khó ngủ, cô nhiều lần mơ thấy cảnh đoàn tụ thế này, nhưng sau khi tỉnh dậy lại tuyệt vọng ý thức được, bản thân vĩnh viễn không thể quay lại nữa.

Cô là rác rưởi bẩn thỉu, cô là vết nhơ không nên tồn tại!
"Đứa trẻ này! Con bị người ta bức hại sao con lại không nói với ba mẹ? Ba mẹ luôn cho rằng con không yêu bản thân mới phát tán những video đó! Con bị bạn trai con quay lén? Con chịu oan ức sao không nói? Hả? Tại sao con không nói? Chúng ta có thể kiện hắn!"
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Bà mẹ của cô gái đem cô ôm vào lòng, nước mắt lã chã.

Ba của cô đóng cửa, lặng lẽ đứng khóc.

Ô Nha Nha ngồi bó gối, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô- pha, đợi một nhà ba người bĩnh tĩnh trở lại.

Cô gái nép mình trong vòng tay của ba mẹ, trên mặt mang theo biểu tình nằm mơ hốt hoảng.

Khi ba mẹ đề xuất muốn đưa cô rời đi, cô đồng ý.

Cô ấy không giống Lâm Tú Trúc vô vọng hết thuốc chữa.

Cô vẫn còn lưu luyến ba mẹ, lưu luyến gia đình.

Ô Nha Nha đứng trên ban công, nhìn ba người rời đi, sau đó mới mở thùng gỗ ra, đem máu ở bên trong dội tung toé.

Cô vừa hát vừa tạo "hiện trường giả", sau đó vui vẻ đợi Vu Hạo Vỹ.

Nhìn thấy cửa được người khác mở ra, Ô Nha Nha ngồi trên sô pha nghiêng đầu, ngọt ngào nói: "Anh về rồi?"
Cô bạn gái dịu dàng ân cần bật một bóng đèn màu cam lên, ngồi ở ghế sô pha chờ bạn trai cả đêm không về.

Nếu trong phòng không có vết máu loang lổ, không có mùi máu tươi, cảnh tượng như vậy ngược lại cũng được coi là ấm áp.

Vu Hạo Vỹ quỳ ở hành lang, đôi đồng tử phóng đại nhét đầy sự sợ hãi khôn cùng.


Hắn mơ hồ nhận ra rằng, đương lúc bản thân chơi bời bên ngoài, chuyện đáng sợ đã xảy ra không thể vãn hồi.

"Đây là món quà em vì anh mà chuẩn bị.", Ô Nha Nha đem vật thể tròn tròn ôm ở đầu gối vứt ra ngoài.

Vu Hạo Vỹ theo bản năng nhận lấy, hắn nhìn kỹ, đầu liền nổ đoàng một tiếng.

Đây là, đây là cái gì? Là thứ mà hắn nghĩ sao?
Lâm Tú Trúc quả nhiên, quả nhiên đem bạn gái hắn giết rồi?
Tuy rằng, ban đầu cô chỉ mang một phần nội tạng về nhà, nhưng đó là dấu hiệu cho thấy sự tình không ngừng trượt xuống vực thẳm.

Đáng tiếc, Vu Hạo Vỹ không thể nhận ra tín hiệu nguy hiểm sớm hơn.

Lâm Tú Trúc bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế.

Vu Hạo Vỹ từng vô số lần bị người ta mắng là súc sinh, lần đầu tiên thấy bản thân thật vô tội.

So với Lâm Tú Trúc, thủ đoạn của hắn thì tính là cái gì đâu!
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều thứ, có mảnh ký ức, tình cảm hỗn loạn, cùng với sợ hãi mãnh liệt mênh mông.

Hắn vốn dĩ nên ném thứ bê bết máu này khỏi tay, nhưng thân thể lại bị sợ hãi khổng lồ gắt gao đè tại chỗ, thậm chí đến cả mở miệng hét chói tai cũng không có.

Toàn bộ xung quanh đều đang đông cứng, bao vây bản thân hắn.

Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Hắn ôm thứ đáng sợ kia, ngồi cứng đờ ở hành lang.

Lúc này, ánh đèn flash cùng tiếng máy ảnh nho nhỏ, đem thần trí đang tan rã của hắn bừng tỉnh.

Hắn chớp chớp mắt, sau đó mới ý thực được, Ô Nha Nha vậy mà chụp một bức ảnh bản thân ngồi trong vũng máu.

Hắn vội vàng ném thứ này xuống, sau đó mới kinh sợ mà hét lên.

Chỉ đang tiếc trong ngôi nhà này, hắn đã quen dùng ngôn ngữ thô lỗ cùng nắm đấm rắn chắc giải quyết vấn đề, vậy nên không có ai cảm thấy âm thanh truyền ra từ bên trong ngôi nhà này là không bình thường.

"Suỵt~", Ô Nha Nha dùng ngón trỏ chặn cánh môi trắng xanh của mình, nhỏ giọng ra lệnh: "Đừng kêu nha, bằng không người bên ngoài báo án, chú cảnh sát tới sẽ bắt anh đi đó."
Cô bước từng bước đến hành lang, đôi tay chống đầu gối, nghiêng người nhìn Vu Hạo Vỹ đang xụ lơ như bùn, khóe miệng mỉm cười, hứng thú bừng bừng.

Chỉ nhìn biểu tình chân thành lại tà ác của cô, Vu Hạo Vỹ biết, Lâm Tú Trúc đã mất trí.

Tìm bạn trai trở về là chấp niệm duy nhất của cô, vì thực hiện chấp niệm này, cô sẽ dùng toàn bộ thủ đoạn đáng sợ.


Mà cô biến thành dáng vẻ như bây giờ, là do bị Vu Hạo Vỹ mắng chửi từng câu từng chữ độc ác bức ép, cũng là Vu Hạo Vỹ tàn nhẫn từng quyền từng cước độc ác đánh đập đắp nặn.

Vu Hạo Vỹ bị doạ thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chẳng qua cũng là đang nuốt quả đắng chính mình trồng mà thôi.

Vu Hạo Vỹ ngậm miệng, vô cùng sợ hãi lại vô cùng hối hận nhìn Lâm Tú Trúc.

Nếu sớm biết sự việc sẽ phát triển thành như này, hắn tuyệt đối sẽ không trêu vào người phụ nữ điên này!
"Đem máu trong phòng rửa sạch sẽ, sau đó theo em về nhà.

Em có hình của anh, nếu anh rời khỏi em, em đem nó giao cho chú cảnh sát.", Ô Nha Nha huơ huơ di động.

"Anh bạo hành cô gái này mỗi ngày, một ngày nào đó không cẩn thận đánh chết, cũng rất bình thường nhỉ? Hàng xóm xung quanh đều có thể làm chứng đấy.

Em bị anh uy hiếp mới giúp anh chụp ảnh, sau cùng anh cũng đánh em rất độc ác.

Em chỉ là một người bị hại, em thật đáng thương mà.", Ô Nha Nha ngồi xổm xuống, hai tay dụi dụi mắt, nghẹn ngào giả bộ thút thít.

Khóc hu hu hu mấy tiếng, cô dịch hai tay ra, lộ ra nụ cười giả dối.

Nhìn biểu tình biến hoá của cô, nhìn ác ý bên trong con ngươi thanh triệt của cô, Vu Hạo Vỹ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn đến lúc này chợt nhận ra bản thân đã rơi xuống vực sâu không đáy, mùi máu trong không khí khắp phòng khiến hắn vừa sợ hãi, vừa buồn nôn.

Hắn mạnh mẽ bò lên, chạy vào phòng vệ sinh, ôm lấy bồn cầu mà nôn tới nghiêng trời lệch đất.

Ô Nha Nha lười biếng nằm trên sô pha, nghe tiếng nôn mửa của hắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.

Cái gọi là đầu người, chẳng qua chỉ là một mô hình silicone.

Nếu Vu hạo Vỹ đủ can đảm cầm nó lên xem xét kỹ hơn, hắn đã không bị lừa.

Sau mười mấy phút, Vu Hạo Vỹ loạng choạng bước ra khỏi vệ sinh.

Trong cuộc đời hắn chưa có giây phút nào rối bời, sợ hãi, cùng mờ mịt, không giúp đỡ như vậy.

Trong hoảng hốt hắn không khỏi hối hận nghĩ: Đây là báo ứng của mình sao?
Là chính hắn dùng qua thủ đoạn phi nhân tính tạo ra ác ma Lâm Tú Trúc, cuối cùng ác ma này quay đầu lại, nuốt chửng hắn.

Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi

Hối hận mạnh mẽ ập tới, khiến Vu Hạo Vỹ lo lắng không thôi.

Hắn nhắm mắt thở hổn hển, sau đó chầm chậm quỳ xuống, vô cùng hối hận hói: "Tú Trúc, anh sai rồi! Anh theo em về, anh sau này không rời xa em nữa."
Cũng cùng lúc này, Lâm Tú Tùng đưa cô gái khô héo cùng ba mẹ cô ấy tới sân bay trở về quê.

Nếu Vu Hạo Vỹ ở đây sẽ phát hiện, người phụ nữ anh ta cho là đã chết đang xuất hiện ở đây.

Ô Nha Nha đã thuê hacker hack điện thoại của Vu Hạo Vỹ, lấy lịch sử trò chuyện của hắn và cô gái.

Sau đó cô gửi đoạn trò chuyện khó hiểu này cho ba mẹ cô gái, hỏi họ có muốn cứu con gái của mình không, muốn thì cô sẽ chi tiền giúp sức, đem người đưa tới Viện điều dưỡng bên ngoài điều trị, tiền đề là gia đình bọn họ vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt Vu Hạo Vỹ.

Ba mẹ cô gái cầu còn không được, cả đêm chạy tới đem con gái mang đi.

Lâm Tú Tùng chịu trách nhiệm sắp xếp hành trình cho một nhà ba người bọn họ.

Quá nửa đêm, Vu Hạo Vỹ lái xe đến vùng ngoại ô, đào một cái hố lớn để chôn người silicone.

Ô Nha Nha đứng bên hố, cầm điện thoại quay video.

Vu Hạo Vỹ lo lắng muốn chết, không ngừng cầu xin cô đừng quay, cô lại cười hi hi ha ha.

Chuyện buồn cười như vậy, sao có thể không quay? Có người phát hiện, cô nói cô đang chôn đồ chơi không phải là xong sao.

Chậc chậc chậc, tên nhát gan Vu Hạo Vỹ này, đều bị dọa tè rồi.

Đời này dù hắn muốn cũng không dám chạy trốn khỏi Lâm Tú Trúc.

Nếu dám Ô Nha Nha đem tên mình viết ngược lại.

Sau khi chôn xong mô hình silicone, cả hai quay lại xe, trở về căn biệt thự Lâm Tú Tùng đang ở.

"Đều xử lý xong rồi?", Lâm Tú Tùng bình tĩnh hỏi một câu.

Cô ấy lúc này ngậm một điếu thuốc, uể oải ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Rất rõ ràng, cô ấy biết đêm hôm trước xảy ra chuyện gì, nhưng lại giống như Lâm Tú Trúc, hoàn toàn không coi đây là chuyện gì lớn.

Không phải chỉ là một xô máu lợn và mô hình silicone sao? Cũng không phạm pháp, cùng lắm chỉ là một trò đùa ác.

"Đều là hắn xử lý.

Chị, chị giúp em đem bức ảnh cùng video này giữ lại.", Ô Nha Nha đem điện thoại đưa cho Lâm Tú Tùng.

Lâm Tú Tùng nhận điện thoại, đi lên cầu thang, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Sau này hai đứa ở cùng chị.

Ngày kết hôn đã định chưa?"
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
"Chị, chị tuỳ tiện chọn một ngày đi, em không phản đối.", Ô Nha Nha vứt đôi giày cao gót, vừa đi vừa duỗi lưng.


"Được, chị sẽ sắp xếp, em không cần lo lắng.

Xác nhận tài sản trước hôn nhân cùng di chúc đều sẽ chuẩn bị tốt, em đợi ký tên là được.

Chị sẽ không để em chịu thiệt đâu."
Thái độ hai chị em nhẹ nhàng đối thoại bình thường khiến Vu Hạo Vỹ khắp người ớn lạnh.

Hắn bỗng nhiên nhận thức được, bản thân đời này coi như xong rồi.

Vác tội danh như vậy, lại sống cùng một kẻ điên giết người không chớp mắt như vậy, hắn còn thể trốn nơi nào.

Với tài lực của Lâm Tú Tùng, bất luận hắn chạy tới đầu đều có thể bị tìm ra.

Đến lúc đó, Lâm Tú Trúc chịu đả kích nghiên trọng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì hơn, hắn căn bản không sao tưởng tượng được.

Hoặc người tiếp theo bị phanh thây chính là bản thân hắn...!
Vu Hạo Vỹ cúi đầu đổi giày, nhưng bởi vì tay chân mềm nhũn, hắn loạng choạng ngã về phía trước.

Vừa giữ chặt khung cửa, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt tràn ra một tia hối hận sâu sắc.

Rõ ràng hôn sự của hai người, hắn làm chú rể nhưng căn bản không dám phát biểu ý kiến.

Ô Nha Nha nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp ló đầu ra, trong miệng ngậm một túi sữa chua, nói không rõ ràng: "Anh đứng đó làm gì? Không muốn vào?"
"Không, không phải, anh lập tức vào.

Bữa sáng để anh chuẩn bị, em ra phòng khách nghỉ ngơi đi.", Vu Hạo Vỹ lập tức mang dép, lê chân vô vọng bước vào bếp.

Chỉ cần có thể an ủi người phụ nữ điên này, hắn chuyện gì cũng nguyện ý làm.

Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
.......!
Hôm sau, Ô Nha Nha như bình thường đến Viện nghiên cứu của Dịch Lĩnh tiếp nhận trị liệu, Vu Hạo Vỹ phụ trách lái xe cho cô, thuận tiện giúp cô cầm túi xách.

Lúc bước vào văn phòng, Ô Nha Nha chạy tới phía trước, nụ cười rạng rỡ, ngữ khí mềm mại: "Bác sĩ, giới thiệu với anh một chút, đây là con chó tôi nuôi, nó tên Hạo Hạo."
Vu Hạo Vỹ không những không cảm thấy bị vũ nhục, còn rụt đầu lại, lộ ra nụ cười hèn mọn.

Nụ cười này từng vô số lần xuất hiện trên gương mặt tiều tuỵ kia của Lâm Tú Trúc.

Dịch Lĩnh: "..."
Mới mấy ngày không gặp, bạn nhỏ này dường như càng trở nên hung tàn rồi.

ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi