CÔ NÀNG XẤU XÍ LÀ BẠN GÁI TỔNG TÀI!!


Cô đang làm trò gì vậy hả?
Anh ta cất giọng trầm lạnh lên hỏi cô, nghe giọng này cô cảm thấy có gì đó quen quen, cứ như là đã nghe thấy ở đâu rồi vậy nhưng nhất thời không thể nào nhớ ra được, vì cô đang rất hoảng loạn.
Ngẩng đầu lên nhìn thì cô liền đực người ra, không phải ứng kịp.

Người đàn ông này....
"Sao lại là anh ta chứ? Làm sao mình lại có thể gặp được anh ta ở đây? Có phải là...!trùng hợp quá rồi không?"
Anh ta nhìn cô bằng nửa con mắt, vẻ mặt cao cao tại thượng ấy nhìn cô một cách hăm hở, khinh bỉ vô cùng.
Rồi đột nhiên anh ta ngồi xổm xuống, ánh mắt khi nhìn thẳng vào càng đáng sợ hơn khiến cô run rẩy lùi về sau.
"Chắc chắn lại hiểu lầm chồng chất thêm hiểu lầm đây mà, anh ta sẽ lại nghĩ gì về mình đây? Không, anh ta nghĩ gì về mình không quan trọng.

Quan trọng là tại sao anh ta lại ở đây? Đây đâu phải là Lâm thị, cô g ty nhỏ cũng không phải mà."
Lâm Đình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi chậc lưỡi, nở một nụ cười tà ác.
- Cô cũng hay thật đấy, muốn tiếp cận tôi mà ngay cả lao công cũng có thể làm.

Tam tiểu thư à, cô không cảm thấy mất mặt vì sự đê hèn này sao?
Mộng Hoàn cảm thấy tức giận.
- Tiếp cận anh??!
Anh ta nâng cằm cô lên nhìn chằm chằm rồi cất giọng trầm lạnh đến thấu xương.
- Không phải?? Cô rõ ràng là đang...!tiếp cận tôi còn gì??
- Tôi làm sao mà biết anh đến đây để tiếp cận, anh bị thần kinh sao??
- Tôi bị thần kinh hay là cô giả vờ ngu ngốc.

Tin tôi thu mya lại công ty này ngày hôm qua đã được tung lên báo đài rầm rộ khắp nơi không lẽ cô không biết.

Hơn nữa một tiểu thư ăn chơi như cô sao lại chịu cảnh làm lao công ở đây, còn đúng lúc tôi mới thu mua công ty xong? Trùng hợp thật đấy!!
Anh ta nhướng mày lên, ánh mắt vô cùng chắc chắn khiến cô càng không thể nói gì, không thể giải thích được.


Vã lại anh ta đã hiểu lầm cô thì cho dù cô có cãi lí cỡ nào cũng không có tác dụng.

Nhưng mà...!chuyện này cũng trùng hợp quá rồi, trùng hợp đến mức như rằng những điều anh ta nói tấy cả đều đúng như sự thật.
- Tôi...!được..

cứ xem như...!xem như tôi tiếp cận anh đi!!
Lâm Đình hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên.
- Xem như?? Ha! Tiểu thư cô cũng mặt dày và cứng miệng thật đấy!! Cũng phải...!đã là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng thì chuyện gì mà không thể làm chứ!!
Mộng Hoàn không thèm để ý đến những lời nói của anh ta, cô nhanh chóng vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm thầm trong lòng..
"Cái gì mà tam tiểu thư, cái gì mà Tưởng gia, tất cả chỉ là.....!Ể??"
Cô đứng lên thì chán lại đau nhói khiến cô không vững, loạng choạng....!ngã...!ngã vào người anh ta.
Lúc này máu nóng đã dồn lên não, anh ta bực bội gằn giọng như sắp bùng nổ.
- Tam tiểu thư!! Cô như này...!chắc chắn là không cố tình chứ??
"Không xong rồi, sao mọi chuyện lại...!khó giải quyết thế này?"
Mộng Hoàn luống cuống nhanh chóng bước lùi về sau, nhưng càng luống cuống càng hốt hoảng thì chân cô lại càng không vững hơn, lần này...!cô lại ngã về sau, nhưng không phải chứ...!chân cô đã bị đau rồi, nếu còn ngã thêm một cú nữa thì chỉ có nước nhập viện!!!
- Á!!
Cứ ngỡ là cô sẽ ngã, không ngờ....
- Này! Cô gái! Không sao đấy chứ??
...!ai đó đã đỡ cô từ phía sau.
- À, không sao, cảm ơn anh!!
Mộng Hoàn nhanh chóng đứng vững lại.
- Lâm Đình này! Mỹ nhân bị ngã sao cậu có thể thờ ở như vậy được, cũng không thèm đỡ người ta??
Đây là Lưu Hán Văn, là bạn chí cốt của Lâm Đình, hai người họ đã chơi với nhau từ hồi lên cấp ba đến giờ.

Thậm chí không chỉ bọn họ là bạn thân của nhau mà gia đình cũng có quan hệ khá tốt.

Ngay cả công ty vừa mới thu mua này cũng là do hai nhà cùng đầu tư.
- Lưu Hán Văn, cậu không nhìn ra cô ta là một lao công dơ bẩn sao, đỡ cái gì? Vã lại..

mỹ nhân mà cậu nói...!đang ở đây vậy??
Lưu Hán Văn nhìn kĩ Mộng Hoàn từ trên xuống dưới rồi gượng cười cho đỡ nhục.
- Ừa thì...!không phải mỹ nhân, nhưng...!dù sao cũng là phụ nữ mà.

Cậu phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ??
Lâm Đình tức giận, anh hậm hực bỏ đi một cách ngạo mạn.
- Cậu còn nói nữa thì chuẩn bị ăn đấm đi là vừa.
Lưu Hán Văn không hiểu tình hình, cười với Mộng Hoàn một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Lâm Đình.
- Này, cậu vị sao vậy, sao lại nóng giận thế kia? Hôm nay cậu đến tháng à??
- Tôi bảo cậu câm ngay!!
Mộng Hoàn đứng đờ người ra đó, thẫn thờ một hồi lâu sau khi bọn họ rời đi.

- Sao lại như vậy chứ, mình chỉ muốn làm việc thôi mà.

Chỉ trách anh ta quá giàu có, đi đâu cũng là địa bàn của anh ta.
Nhận ra mọi việc không thể cứ như này nên Mộng Hoàn tự an ủi bản thân và cô đã đưa ra quyết định, sau khi làm hết ngày hôm nay cô sẽ xin nghỉ.

...----------------...
Trong phòng tổng giám đốc.
- Này Lâm Đình! Cậu sao vậy? Nhìn tâm trạng của cậu không tốt chút nào? Vì người phụ nữ lúc nãy?? Cô ta làm gì cậu à??
Lâm Đình bực bội không muốn nói.
- Cũng có thể là vậy!!
- Cũng có thể? Là sao cơ??
- Tôi nói này, một người phụ nữ...!có thể đê tiện đến mức nào chỉ vì muốn đạt được mục đích vậy?
Lưu Hán Văn ngơ người.
- Tôi...!không rõ.

Nhưng nó là mục đích gì? Vì tiền gay là.....
- Bước vào nhà họ Lâm!!
Với lời nói này của Lâm Đình, Hán Văn càng không hiểu, anh nghiêng đầu tỏ vẻ ngu ngơ.
- Lại có người phụ nữ nào đeo bám cậu à??
- Chính là người phụ nữ lúc nãy!!
Lưu Hán Văn đứng phắt dậy, miệng bắt đầu nhoẻn lên.
- Gì chứ?! Cậu đùa với tôi??
- Nhìn tôi giống đùa??
Vẻ mặt của Lâm Đình vô cùng nghiêm túc và hung dữ, không có một chữ giả dối nào hiện lên.
- Không!! Không có! Nhưng..

người phụ nữ lúc nãy? Không phải chứ??
- Cô ta là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng.
- Hả? Gì? Cậu...!cậu nói thật? Nhìn cô ấy...!không giống như lời đồn.

Vã lại...!nhan sắc đó rồi còn làm lao công?? Không đúng, cô ta đến đây vì cậu mà nhỉ? Rồi còn dám hủy bỏ hết hình tượng kiêu sa của mình...!thế thì...!đê tiện quá rồi!!
Lâm Đình trầm giọng.
- Đó chưa phải là tất cả.

Cô ta còn bỏ thuốc tôi, muốn lên giường với tôi để bước chân vào nhà họ Lâm giúp Tưởng gia và Lâm gia có mối quan hệ bền lâu.
- Rồi sao??
- Cô ta thành công rồi.

- Hả? Không phải chứ?? Cậu...!mà bị cô ta vắt mũi?
- Hôm đó là ở nhà cô ta, có nguyên một Tưởng gia chóng lưng cho cô ta.

Dù biết là bọn họ bày mưu, nhưng Tưởng lão gia đó không dễ đối phó, cậu nghĩ ông ta không đạt được mục đích, không đưa con gái mình vào nhà họ Lâm được thì ông ta sẽ để yên sao?? Nếu còn cách khác thì tôi cũng đâu phải chịu thiệt thòi!!
Lưu Hán Văn nhếch mép.
- Cô ta xem vậy mà ghê gớm thật! Lúc nãy tôi còn đụng vào người cô ta, đúng là bẩn thật ấy!!
Lưu Hán Văn vừa nói vừa phủi phủi.
- Mà cậu đúng là thiệt thòi thật, phải mất đời trai tân cho một kể dơ bẩn như tam tiểu thư của Tưởng gia.

Cũng chả biết cô ta đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông..
- Cô ta còn trinh.
- Hả??
...----------------...
Sau khi nói chuyện với Lâm Đình xong, Lưu Hán Văn ra về và lại lướt qua Mộng Hoàn.
- Lúc nãy cảm ơn anh.
Lưu Hán Văn bĩu môi, giở giọng khinh ghét.
- Không cần cảm ơn đâu, là xui xẻo đỡ phải thôi.
Nói xong Hán Văn bước đi một mạch làm Mộng Hoàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Gì vậy hả? Sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Lúc nãy còn.....!À! Chắc là do trên họ Lâm kia đã nói gì rồi.

Quả nhiên từ miệng người này truyền qua cho người kia, tam tiểu thư đó...!mãi mãi không thể làm người tốt được.

Nhưng mà..

cô ta thì liên quan gì đến mình vậy chứ!!?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi