CÔ NÀNG XẤU XÍ LÀ BẠN GÁI TỔNG TÀI!!


Hôm nay là là ngày Mộng Hoàn chính thức trở thành Lâm thiếu phu nhân của Lâm gia, cũng là ngày đầu tiên Mộng Hoàn ở lại Lâm gia qua đêm.
Sau khi hôn lễ thật sự kết thúc, Lâm Đình và Mộng Hoàn cùng nhau trở về phòng.

Lâm Đình có vẻ mệt mỏi và hơi say, còn Mộng Hoàn thì vẫn mặc trên người chiếc váy cưới nặng nề, khiến cô như không còn sức nữa.
Nhưng dù có mệt đến như vậy rồi nhưng Mộng Hoàn vẫn rụt rè, không dám đến ngồi xuống giường cạnh Lâm Đình.
- Hôm nay...!chúng ta...??
- Cô đang nghĩ gì đừng tưởng tôi không biết, tôi sẽ không ngủ chung giường với cô đâu.
- Thế để tôi ra ngoài kêu người lấy thêm chăn gối, tôi ngủ dưới sàn, anh ngủ trên giường.
- Cô bị điên à? Như vậy chả khác nào nói với nội và tất cả người trong nhà rằng tôi với cô không ngủ chung với nhau, chúng ta vừa mới kết thúc hôn lễ xong, cô đừng có gây chuyện nữa.

Cô tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đến phòng làm việc.
Dứt lời, Lâm Đình liền đứng dậy bỏ đi nhưng không hiểu sao lại không mở được cửa phòng.

- Khoá rồi???
Mộng Hoàn hơi hoảng.
- Sao lại khoá? Chúng ta mau gọi người đến giúp đi!!!
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng người vọng vào, chính là tiếng của bà nội.
- Không cần tìm người giúp đâu, các con cứ nghỉ ngơi đi, sáng tự động cửa sẽ được mở thôi!!
Nói xong nội liền hí hửng rời đi như không có chuyện gì, còn Mộng Hoàn thì có phần lo lắng.
- Bây giờ phải làm sao?? Nội anh...!là muốn làm gì vậy??
- Nội tôi ấy à? Bà ấy nôn nóng có cháu nên mới làm vậy đấy! Không sao, cô đi tắm đi!!
Đột nhiên Mộng Hoàn lại nói lắp bắp.
- Đi..

đi...!đi tắm sao??
Lâm Đình khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng tiến đến gần Mộng Hoàn nhưng anh càng tiến đén thì cô càng lùi lại, cuối cùng cô đã vấp phải váy mà ngã xuống giường.

Trong chốc lát, Lâm Đình đã ở trên Mộng Hoàn.
- Này! Tôi phát hiện ra là cô rất bi3n thái đấy! Cô lại đang nghỉ gì trong đầu vậy hả??
- Tôi...!tôi không nghỉ gì cả.

Anh đừng có đoán bừa, giờ tôi đi tắm đây!!!
Rồi Mộng Hoàn đẩy Lâm Đình ra và vội vàng chạy đến tủ quần áo, cô định lấy đòi nhưng không ngờ những bộ đồ ngủ này lại....
- Đây...!đây là do nội anh chuẩn bị hết sao? Làm sao tôi có thể mặc được?
Lâm Đình nhếch mép.


- Sao lại không được, tôi cảm thấy nó hợp với cô là đằng khác.
- Thế tôi không tắm nữa!!
- Ha!!! Đùa với cô thôi, giận dỗi gì chứ! Dù sao cô có mặc mấy bộ đồ ngủ khi3u gợi đó tôi cũng không thèm nhìn.

Hay là cô mặc đồ ngủ của tôi???
Mộng Hoàn nhìn dáng người Lâm Đình rồi lại nhìn lại mình, anh ta dường như gấp đôi cô.
- Đành chịu vậy, có còn hơn không.
Mộng Hoàn vừa nói hết câu, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã thảy vào mặc cô bộ đồ ngủ của anh ấy.
- Tắm nhanh đi, tôi cũng muốn đi nghỉ.

Hay là mình tắm ch ung cho đỡ tốn thời gian nhỉ?
- Cái đồ thần kinh!!!
Rầm!!
...----------------...
Nửa tiếng sau, Khi Mộng Hoàn đã tắm rửa và gội đầu sạch sẽ thơm tho bước ra ngoài Lâm Đình đã không nhịn được mà bậc cười to.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!

Quả nhiên bộ đồ ngủ của Lâm Đình không hợp với Mộng Hoàn tí nào,nó không những rộng phùng phình mà còn dài lê thê nữa, không khác nào Mộng Hoàn đang mặc đồ của người lớn.
- Cười gì chứ? Cũng đâu đến nỗi!!!
- Đúng vậy, chỉ giống như một đứa trẻ thôi, cũng khá đáng yêu đấy! Nhưng thôi, không trêu cô nữa, tôi đi tắm đây!!!
...----------------...
15 phút sau, Lâm Đình mở cửa phòng tắm bước ra thì đã thấy Mộng Hoàn nằm trên giường, hơi thở đều đều.
- Này! Ngủ rồi à??
Lâm Đình bước đến giường cuối đầu xuống nhìn cô thì quả thật cô đã mệt đến mức ngủ say.
- Còn chưa lau khô tóc đã đi ngủ, vừa mới xuất viện vài hôm đã như vậy rồi, không biết lo cho sức khoẻ của bản thân gì cả.

Tốt nhất là qua 3 tháng rồi cô hãy chết, đừng để tôi làm trai goá vợ.
Tuy Lâm Đình chẳng thốt ra được lời nào tử tế nhưng anh lại lấy khăn và nhẹ nhàng lau khô tóc cho Mộng Hoàn, xem ra Lâm Đình không phải là không quan tâm Mộng Hoàn, chỉ là do anh độc mồm độc miệng, thích tỏ ra lạnh lùng, cao thượng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi