Ngày hôm đó, Trần Hữu Tiến đi làm cũng nghe được không ít tin và bài viết nói về Mộng Hoàn và hôn lễ của cô.
Anh không ngờ rằng Mộng Hoàn lại là tam tiểu thư của nhà họ Tưởng, càng không ngờ rằng cô sẽ lấy Lâm Tấn - đại thiếu gia lừng lẫy của nhà họ Lâm.
Điều này đã khiến cho anh rất sốc, thì ra bọn họ cùng sống ở một khu chung cư, quen biết cũng lâu đến thế mà Hữu Tiến lại không hay biết gì.
- Xem ra sau này mình không còn cơ hội gặp lại cô ấy rồi.
...----------------...
Tại Tưởng gia.
Mộng Hoàn mới trở về, vừa bước vào phòng khách thì đã thấy mọi người tụ tập đông đủ, ngay cả người làm của biệt thự cũng chen chúc nhau chờ hóng chuyện.
Bầu không khí ngột ngạt này làm cho Mộng Hoàn trở nên sợ hãi lại càng thêm e dè, cô không biết rốt cuộc bọn họ lại muốn làm gì.
- Ba gọi con về...!rốt cuộc là có chuyện gì??
Cộc!
Tưởng lão gia nghiêm nghị cao mày và gõ cây gậy xuống đất nói.
- Không có chuyện gì thì tao không thể kêu mày về đây sao? Mày tưởng mà đã trở thành thiếu phu nhân rồi thì có thể chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của tao sao? Còn không mau bước lại đây, quỳ xuống??
Mộng Hoàn không hiểu tại sao cô lại phải quỳ, rõ ràng cô không làm sai gì cả.
- Quỳ? Các người đừng hiếp người quá đáng.
Tôi không làm gì sai, tại sao phải quỳ chứ?
Tưởng phu nhân giọng chua chát trách mắng.
- Mày còn chưa biết mày làm sai ở đâu hay là mày đang giả vờ vô tội? Mày cũng hay lắm đấy, làm thiếu phu nhân rồi thì có khác, chuyện ngày hôm qua mày giải quyết êm xuôi đến nỗi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hừ, trong lòng mày thật sự không có chút ái nái nào sao? Mau, mau đến bắt nó quỳ xuống cho tao.
Tưởng phu nhân vừa dứt lời đám người làm đã nhanh chóng xông đến kéo Mộng Hoàn quỳ xuống, dù Mộng Hoàn có kháng cự cũng không có cách nào kháng cự.
- Các người rốt cuộc muốn làm gì?
Tưởng phu nhân bước đến bóp chặt cằm của Mộng Hoàn.
- Nếu mày ngoan ngoãn thì tao có thể làm gì được mày chứ? Chỉ cần mày hứa thả Y Như ra thì tao chắc chắn sẽ cho mày trở về một cách nguyên vẹn.
- Ha ha! Đó là do cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi chứ?
Bóp!!!
Tưởng phu nhân tức giận liền cho Mộng Hoàn một bạt tay rồi lại chạy đến bên Tưởng lão gia khóc lóc.
- Lão gia, ông nhìn xem con của đi, sao nó có thể ác đọc như vậy được hả? Dù sao Y Như cũng là chị của nó, vậy mà...
Cộc!
Tưởng lão gia lại gõ gậy xuống sàn, nhưng lần này ông đã đứng phắt dậy, chắc chắn là không muốn nói năng nhẹ nhàng nữa.
- Bây giờ tao cho mày một cơ hội cuối, trở về và nói với Lâm Tấn thả Tưởng Y Như ra nếu không....
Mộng Hoàn to tiếng hỏi khi Tưởng lão gia còn chưa dứt lời.
- Nếu không thì sao??? Nếu tôi không muốn thả cô ta ra thì ông sẽ làm gì tôi? Đó là do cô ta muốn hãm hãi tôi trước, bị chịu trừng phạt có gì là không đáng hả?
Lúc này Tưởng lão gia đã tức giận đến mức hai mắt trừng lớn, môi cũng bắt đầu giựt giựt, ông ta không còn bình tĩnh nữa mà cầm gậy lớn bước về phía Mộng Hoàn.
Hình bóng của ông ta trong mắt Mộng Hoàn to lớn như một con quái vật, cô đã cảm nhận được ông ta đang muốn đánh cô, vì sợ hãi nên cô đã buột miệng.
- Bây...!bây giờ tôi đã là thiếu phu nhân của Lâm gia, nếu ông dám làm gì tôi thì....
- Thì sao? Hả? Thì Lâm Đình sẽ đến đây tính sổ với Tưởng lão gia là tao sao? Ha! Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày thật sự là Lâm thiếu phu nhân rồi à? Mày đừng quên, nó lấy mày chỉ vì bất đắt dĩ mà thôi, nên cho dù mày có chết ở đây cũng không ai đến cứu mày đâu con gái à?
Nói xong Tưởng lão gia liền vung gậy đánh vào lưng của Mộng Hoàn những cú trời giáng, thật sự rất đau, đau đến nổi Mộng Hoàn không kêu nổi thành lời.
Cô cũng đã thử vùng dậy bỏ chạy, nhưng lại không có cách nào thoát ra khỏi tay của mấy người làm.
Bất lực, tuyệt vọng chính là cảm xúc của Mộng Hoàn lúc này.