CÓ NGƯỜI GIẢM BÉO HỘ RỒI

Người cao có rất nhiều cái lợi. Thân thể của Thường Hựu Châu lưng cao chân dài, bởi vậy khi Đường Tảo Tảo nhào qua, Thường Hựu Châu không tránh kịp lập tức ngã ngửa ra giường, bị người kia nhảy lên đè chặt.

Đường Tảo Tảo cúi đầu trừng mắt nhìn Thường Hựu Châu, bất mãn tuyên bố: “Hứ, có đánh chết tôi cũng không muốn chạy bộ đâu, cậu đừng mơ ức hiếp được tôi!”

Hai người dán vào nhau rất gần, tay Đường Tảo Tảo còn nắm lấy bả vai Thường Hựu Châu, mặt mày dữ dằn như cường hào ác bá, không thể không nói gương mặt anh đúng là đẹp trai vượt mức tiêu chuẩn, dù bị cậu nặn thành hình tượng hung ác độc đoán cũng vẫn khiến người ta rụng tim như thường.

“Cậu đứng lên trước đã.”

Đường Tảo Tảo hếch mặt: “Tôi không đứng.”

Thường Hựu Châu: “…”

Tuy Thường Hựu Châu gần đây ngày nào cũng tập thể dục, thế nhưng cái thân mềm oặt này của Đường Tảo Tảo vẫn còn kém xa cơ thể rèn luyện quanh năm của anh. Vốn liếng chênh lệch nhiều đến thế, tất nhiên anh đẩy thế nào cũng chẳng ăn thua, mà nếu giãy giụa thì… Tư thế hiện tại của hai người quá “ấy ấy”, anh chỉ đành mặc kệ cho cậu đè, lại thấy khoảng cách giữa hai khuôn mặt quá gần, anh liền quay luôn mặt đi không thèm nhìn cậu nữa.

Đường Tảo Tảo giương mắt trừng một hồi bỗng đỏ mặt, lúc này cậu mới nhận ra tình hình có hơi xấu hổ, giả tạo ho khan một tiếng, nói: “Ờm… Cậu đồng ý trước đã rồi tôi đứng lên.”

Thường Hựu Châu không thèm mở miệng.

Đường Tảo Tảo bị quê, tức tối ngồi xuống một bên, nói: “Tôi không thích chạy bộ, nếu cậu bắt tôi dậy sớm chạy bộ chẳng thà giết tôi luôn cho xong.”

Thường Hựu Châu nhìn cậu như vậy, không nhịn được tự kiểm điểm xem có phải mình hà khắc quá rồi hay không.

Hôm sau Đường Tảo Tảo thật sự không phải chạy bộ buổi sáng, nhưng đó là vì Thường Hựu Châu bị sốt. Hôm qua cậu chỉnh điều hòa quá lạnh, đêm ngủ còn cuốn chăn, cả hai cái chăn trên giường đều bị cậu cướp hết.

Thường Hựu Châu đau đầu viêm họng toàn thân rã rời, Đường Tảo Tảo có chút băn khoăn, rót nước lấy thuốc phục vụ tận răng, chỉ thiếu điều cầm thìa đút cơm luôn. Buổi sáng Thường Hựu Châu không nấu nổi cơm, chỉ bảo Đường Tảo Tảo nhắn tin cho giáo viên xin phép nghỉ, sai cậu đến căng tin trường mua ít đồ ăn nhẹ.

Đường Tảo Tảo một mình ra cửa, thời gian gần đây ngày nào cũng dính chặt với Thường Hựu Châu, mới có hai tuần đã thành thói quen mất rồi, thật đáng sợ.

Chỉ có một mình cậu cũng lười đi học, bởi vậy mua đồ ăn xong cậu liền vòng về nhà.

Thấy “người bệnh” đang nằm bọc chăn, Đường Tảo Tảo rón rén vào phòng. Kỳ thật Thường Hựu Châu vốn cũng không ngủ, nghe tiếng cậu về liền mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn.

Đường Tảo Tảo ngồi xuống một bên, nói: “Hôm nay tôi nghỉ, sợ đi học một mình làm cậu mất mặt.”

Thường ngày thầy cô rất thích gọi “Thường Hựu Châu” đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng Đường Tảo Tảo tất nhiên nào có biết gì, toàn phải nhờ đến Thường Hựu Châu ngồi cạnh viết câu trả lời ra giấy. Nỗi lo này cộng với hai lý do một là không muốn đi học, hai là để người ốm một mình ở nhà không yên tâm, vậy nên cậu quyết định nghỉ luôn chẳng hề áy náy.

Đường Tảo Tảo nhìn bộ dạng yếu ớt của Thường Hựu Châu: “Hay đến bệnh viện truyền nước nhé, không mất nhiều thời gian đâu.”

Thường Hựu Châu nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một giấc là được.”

“Tôi nghỉ có cần nhắn tin xin phép thầy không nhỉ?”

“Tùy cậu.”

Đường Tảo Tảo thò tay sờ trán Thường Hựu Châu, sờ tới sờ lui thấy không chuẩn lắm liền cúi đầu đụng đụng cằm vào trán người kia, úi, nóng như cái lò vậy. Trong nhà có nhiệt kế điện tử, cậu nhớ hồi sáng đo được 39 độ, có chút đáng lo.

Đường Tảo Tảo vào nhà tắm xả một chậu nước lạnh, bưng ra đặt lên chiếc bàn cạnh giường, vắt khăn ướt đắp lên trán Thường Hựu Châu. Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, bản thân cũng chẳng mấy khi được ai chăm, bởi vậy chỉ có thể bắt chước theo phim ảnh vừa ngồi canh vừa đổi khăn ướt mà thôi.

Đến trưa, Đường Tảo Tảo đi mua thức ăn sẵn bên ngoài. Nửa tháng này cái miệng của cậu đã bị Thường Hựu Châu nuôi thành đồ kén ăn, mấy món trước kia ăn ngày ăn đêm không chán giờ bỗng nuốt không trôi khiến cậu thật phiền não, dù gì cũng sẽ có ngày cậu phải tách khỏi người kia, quay về với đống thức ăn sẵn này, thế nhưng đồ ăn sẵn làm sao ngon bằng anh nấu chứ.

Đường Tảo Tảo ăn vài miếng rồi bỏ, chạy vào phòng ngó Thường Hựu Châu một cái, vừa đổi khăn đắp trán vừa sờ sờ mặt anh kiểm tra, may quá, không nóng nữa rồi.

Đường Tảo Tảo thở dài: “Rốt cuộc cậu cũng dậy.”

Thường Hựu Châu nhìn chiếc khăn trong tay cậu. Tuy vừa rồi nửa tỉnh nửa mê, chuyện Đường Tảo Tảo ngồi bên cạnh trông mình cả buổi anh vẫn biết.

Thế nhưng anh còn chưa kịp cảm động, Đường Tảo Tảo bỗng tiếp một câu: “Thức ăn ngoài khó nuốt quá, muốn ăn cơm cậu làm.”

Thường Hựu Châu: “…”

Than thở xong, Đường Tảo Tảo quan tâm hỏi: “Cậu khát nước không? Có đói bụng không?”

Thường Hựu Châu gật đầu, cổ họng đau rát khàn khàn cất tiếng: “Hơi khát.”

Đường Tảo Tảo lập tức rót một cốc nước mang tới. Thường Hựu Châu nhận cốc nước âm ấm, lại nghe người kia cằn nhằn lẩm bẩm mấy câu: “Thấy tôi đối xử với cậu tốt chưa, biết cậu ngủ dậy thế nào cũng khát nên cố ý chuẩn bị nước ấm cho cậu, còn gọi một suất ăn thanh đạm nóng sốt cho cậu nữa, ai như cậu chỉ biết sáng trưa chiều tối bắt nạt người khác, hết bắt chạy bộ bắt đi dạo lại bắt học hành, hứ!”

Thường Hựu Châu im lặng uống nước không phản bác lời nào. Nói cho đúng thì nguyên nhân anh bị sốt lần này một nửa là do Đường Tảo Tảo đi ngủ cuốn hết chăn, một nửa nữa là do thân thể này thiếu rèn luyện nên yếu nhớt.

Đầu sỏ chính là Đường Tảo Tảo.

Uống xong cốc nước ấm quả nhiên dễ chịu hơn hẳn, Thường Hựu Châu giơ cái cốc không lên: “Có còn không?”

Đường Tảo Tảo liền xách cả ấm nước tới: “Nhiều lắm, thích bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Thường Hựu Châu không quen ăn đồ ăn ngoài, cuối cùng vẫn đành vác xác dậy nấu cơm. Đường Tảo Tảo tuy muốn ăn đồ anh làm nhưng vẫn giả lả nhảy vào bếp bảo anh khó chịu thì đừng nấu, có điều đến khi thấy anh liếc mắt nhìn mình một cái, gật đầu bỏ dao thớt xuống thì cậu tức khắc khua khua tay, nói anh giờ trông có vẻ khỏe rồi, không ăn cơm trưa rất hại sức khỏe, nên nấu chút gì ăn đi.

Thường Hựu Châu bực đến muốn phì cười.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Tảo Tảo hạnh phúc mỹ mãn bảo Thường Hựu Châu đi nghỉ đi, cậu sẽ rửa bát, còn thề với trời lần này nhất định không đập bát phá nồi.

Thường Hựu Châu ôm cái đầu đau về phòng toan đi ngủ, ai ngờ mới nhắm mắt được mấy phút đã thấy Đường Tảo Tảo ló mặt vào, tội nghiệp thú nhận lại đánh vỡ mấy cái đĩa, thanh minh tại trơn quá chứ tôi không cố ý, còn nói tôi đã lên mạng đặt mua mấy cái đĩa mới rồi cậu không phải lo.

“…” Thường Hựu Châu chán chẳng buồn nói, xoay lưng mặc kệ.

Đường Tảo Tảo thở dài thườn thượt, giơ ngón trỏ bị mảnh đĩa vỡ quẹt chảy máu lên nhìn một cái, lại tủi thân liếc cái gáy béo trước mặt.

Đúng lúc này, Thường Hựu Châu bỗng như có mắt sau lưng thình lình xoay người ngồi dậy. Đường Tảo Tảo thấy thế liền chìa ngón tay bị thương ra, lí nhí nói: “Không cẩn thận đứt tay rồi.”

Thường Hựu Châu nhìn vết cắt đo đỏ kia. Bình thường có bị đứt chỗ nọ đụng chỗ kia anh cũng chẳng chú ý, nhưng cậu ta lại bày ra cái mặt ỉu xìu này…

Thường Hựu Châu đứng lên đi lấy cồn tiêu độc, lại dán cho cậu một miếng băng cá nhân. Đường Tảo Tảo vừa giơ tay cho anh xử lý vừa ngu ngu hỏi liệu có bị uốn ván không, còn nói đây là thân thể của anh, hiện tại mình dùng nên mình sẽ có trách nhiệm này nọ.

Thường Hựu Châu thấy não cũng sắp long ra, mệt lử buông một câu không cần cậu chịu trách nhiệm rồi cầm gối úp thẳng lên đầu.

Cơn sốt tới nhanh đi cũng nhanh, có lẽ vì gần đây Thường Hựu Châu vẫn luôn chú ý chuyện ăn uống rèn luyện nên cơ thể này khỏe mạnh hơn nhiều, đến tối đã không có vấn đề gì nữa.

Lại tới thời gian học bổ túc, Đường Tảo Tảo tha thiết chân thành nói: “Cậu còn chưa khỏi hẳn, giọng vẫn khàn kìa, hôm nay thôi nghỉ ngơi đi.”

Thường Hựu Châu đương nhiên không thể cho tên lười này toại nguyện, quăng ra một tờ đề, ngồi bên cạnh xem cậu làm.

Đường Tảo Tảo tức đến muốn chọc cho tờ đề kia mấy lỗ.

Sau một thời gian ngắn được kèm cặp, Đường Tảo Tảo đã có chút tiến bộ, không đến nỗi hỏi gì không biết nấy như trước, thế nhưng trình độ này vẫn cách mục tiêu “sáu mươi điểm mỗi môn” của cậu xa lắm, đã thế cậu còn không phải học sinh chăm chỉ, mỗi ngày chỉ nghiêm túc ngồi nghe Thường Hựu Châu giảng một hai tiếng, nghe xong lập tức leo lên giường ngáy khò khò.

Chuyện này kỳ thực không thể trách Đường Tảo Tảo, bố mẹ quanh năm suốt tháng bận bịu làm ăn, thậm chí có khi cậu đang học lớp mấy cũng chẳng biết, hơn nữa nhà lại khá giả, cậu có kém cỏi chút cũng không lo.

Khi Đường Tảo Tảo trình bày lý do mình học hành bết bát, Thường Hựu Châu từng hỏi cậu tự nghĩ thế nào, cậu thờ ơ đáp dù sao cũng chẳng ai quan tâm, mình cố gắng học tập làm gì. Anh nghe vậy tất nhiên phải khuyên nhủ vài câu, nói người khác không quan tâm thì tự quan tâm, học cho mình chứ đâu có học cho ai. Lúc đó Đường Tảo Tảo “ừm” một tiếng không nói thêm gì, có điều về sau cũng chẳng cố gắng hơn bao nhiêu, anh giảng bài sẽ ngoan ngoãn ngồi nghe, cho đề sẽ ngoan ngoãn ngồi làm, thế nhưng hễ anh rời mắt ra lại ăn chơi ngủ như thường.

Thường Hựu Châu cũng đành mặc cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi