CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY

Khách sạn rất gần đó, mãi đến khi Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên về khách sạn, cô vẫn chưa cho anh một câu trả lời.

Anh hỏi cô bao giờ thì đi, Tôn Tâm Nghiên nói sáng sớm ngày kia.

“Ngày mai có bận gì không?”

Tôn Tâm Nghiên không có lịch trình gì, sở dĩ xin nghỉ phép đến tận ngày kia là vì giá vé máy bay ngày kia rẻ nhất.

Hà Tân nói: “Ngày mai anh lại đến tìm em.”

“Ngày mai anh cũng chưa đi?”

“Chưa.”

Hai người không nói gì nữa, cứ đứng đực ở cửa khách sạn.

Một lúc sau, Hà Tân bất ngờ rút điện thoại ra, ấn màn hình, giơ lên cho cô xem.

Trên màn hình, một con chó lớn trắng như tuyết đang nghiêng đầu nhìn Tôn Tâm Nghiên, đôi mắt đen láy, miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt trông rất hạnh phúc.

Tôn Tâm Nghiên vô thức nhận lấy điện thoại của anh, cúi đầu nhìn, lẩm bẩm: “Nó to quá…”

Hà Tân: “Nó gần tám tuổi rồi.”

“Bành Kỳ vẫn nuôi nó à?”

“Ừ. Thằng nhóc coi nó như con ấy.”

Ngón cái vuốt ve mặt con chó trên màn hình, thời gian trôi qua, màn hình tắt.

Tôn Tâm Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình đen trong một giây, cô liếm môi, trả lại điện thoại cho Hà Tân.

Hà Tân nói: “Nếu ngày mai không bận gì thì đi thăm nó với anh nhé?”

Cô gật đầu.

Khi Hà Tân rời đi, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên gọi anh lại.

Anh xoay đầu, cô nói: “Hà Tân, hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Hiểu ý của cô, anh gật đầu. “Em lên đi, nhớ ngủ sớm.”

Tôn Tâm Nghiên về phòng, tắm rửa xong xuôi thì bật TV lên xem. Cô chợt thấy một cuộc gọi nhỡ của Lý Địch từ 15 phút trước.

Tôn Tâm Nghiên sợ cô ấy ngủ rồi, nên chỉ nhắn lại một dấu hỏi trên WeChat. Lý Địch nhanh chóng gọi lại.

Lý Địch nói: “Sao không nhận điện thoại thế?”

Tôn Tâm Nghiên nói: “Bận tắm.”

Lý Địch: “Nghiên Nghiên, ngày mai tớ phải bay rất sớm, 5 giờ kém đã phải có mặt ở sân bay, không kịp nói lời tạm biệt với cậu. Hai tháng nữa là tớ kết hôn rồi, cậu nhất định phải đến đấy.”

Tôn Tâm Nghiên cảm động, “Tớ sẽ đến.”

Tiệc tan rượu cạn, thứ ta phải đối mặt chính là thời gian và khoảng cách.

Lý Địch xúc động nói: “Hồi học cấp 3, Ngạn Kỳ từng nói với tớ, Lý Địch, cậu không cần phải vây quanh Tôn Tâm Nghiên cả ngày như thế, cậu phải sống cuộc sống của chính mình. Tớ nói tớ không thế. Thực ra, khi đó tớ quả thật vây quanh cậu cả ngày, bởi vì trong mắt tớ, cậu chính là một công chúa nhỏ. Bảo bối, cuộc sống chắc chắn sẽ có những lúc không như ý ta, nhưng hãy kiên cường tiến bước, khi hạnh phúc đến hãy giữ chặt lấy nó, đừng buông tay, vì nó sẽ không quay lại nữa đâu. Nghiên Nghiên, chúc cậu một đời an yên hạnh phúc.”

Nước mắt tuôn rơi, Tôn Tâm Nghiên lấy mu bàn tay lau đi, “Tớ hiểu rồi, Lý Địch, tớ cũng chúc cậu hạnh phúc.”

Vào giữa đêm trời đổ cơn mưa xuân, Tôn Tâm Nghiên nửa tỉnh nửa mê, không biết mình đang nghĩ gì, làm gì. Sáng sớm tỉnh dậy, nhiều người trong nhóm lớp nói lời tạm biệt với nhau, nhiều người đã lên đường vào buổi sáng, gửi ảnh chụp đang đứng đợi xe ở nhà ga.

Lướt xuống phía dưới, tất cả đều là câu chúc “Thuận buồm xuôi gió”, “Tiền đồ gấm hoa”, khiến lòng người buồn bã.

Hà Tân gọi điện tới.

“Em dậy chưa?” Anh hỏi.

“Rồi.”

“Cùng ăn sáng nhé?”

Tôn Tâm Nghiên mặc đồ ngủ, đi đến trước cửa sổ, “Ăn ở đâu?”

“Em muốn ăn gì? Còn thích ăn bánh bao không?”

Tôn Tâm Nghiên nói, “Mới sáng sớm đã đến làm phiền nhà họ, hình như không được hay cho lắm? Hay để buổi chiều đi đi?”

“Có gì không hay chứ, là chó của chúng ta mà, thích xem lúc nào thì xem thôi.”

Tôn Tâm Nghiên ngập ngừng, nói, “Vậy anh qua đi, em đợi anh ở khách sạn. Khi nào anh đến thì gọi lại cho em.”

“Em rửa mặt xong thì xuống đi. Anh đang ở sảnh dưới lầu.”

Hà Tân ngồi trên ghế sofa trong sảnh khách sạn. Mười phút sau cuộc điện thoại, anh thấy Tôn Tâm Nghiên bước ra từ thang máy.

Một cái áo lông màu xám kết hợp một chiếc váy denim, mặc dù màu sắc không sặc sỡ, nhưng trông có vẻ xinh đẹp hơn hai ngày trước nhiều.

Tôn Tâm Nghiên đi tới, cô nhìn Hà Tân, nụ cười thấp thoáng, “Anh đến từ bao giờ?”

“Lúc gọi điện thoại cho em.”

Hà Tân nhìn cô, đứng dậy, “Đi thôi, đi ăn sáng trước đã.”

Anh đưa cô đến khách sạn Sheraton ăn buffet.

Hà Tân phát hiện sức ăn của cô vẫn rất nhỏ, con gái thường ăn ít, nhưng cô còn ăn ít hơn những cô gái bình thường, lúc đi học đã vậy rồi. Thực ra, sức ăn của anh cũng không lớn so với đàn ông bình thường, mấy năm nay lại say mê tập thể hình, anh càng kiểm soát chế độ ăn uống chặt chẽ hơn.

Hà Tân uống cà phê, lặng nhìn Tôn Tâm Nghiên cầm thìa xúc một chiếc bánh kem vị anh đào lên ăn.

“Anh nhớ hồi trước em từng nói, ngành y bọn em phải học lên tiến sĩ mới tốt, em có định học không?”

“Tạm thời không tính học tiếp.” Tôn Tâm Nghiên nói: “Sau khi đi làm thì sẽ xem xét thêm. Giờ bệnh viện yêu cầu bằng cấp khá cao.”

Hà Tân: “Em đã được trực tiếp khám bệnh chưa?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Phải đi theo bác sĩ ngồi khám trong bệnh viện. Không thể chỉ dựa vào sách vở để chữa bệnh được, chủ yếu vẫn phải dựa vào kinh nghiệm lâm sàng, tích lũy từ từ.”

“Đừng nói về em nữa, anh kinh doanh bên kia có tốt không?” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi anh, nét mặt tự nhiên.

“Cũng được. Lúc mới bắt đầu bị vấp ngã, bây giờ gần như đi đúng hướng rồi.”

“Tốt quá, anh vẫn luôn nói muốn mở công ty, không ngờ lại mở được thật.”

Chiếc thìa mỏng quệt lên lớp kem, Tôn Tâm Nghiên mỉm cười.

Nụ cười ấy nhạt nhòa, vẫn ngọt ngào, thuần khiết như xưa, nhưng lại ấn chứa sự cô đơn, tịch mịch, lặng lẽ khiến người ta đau lòng.

Hà Tân không dám nhìn cô như thế này, bèn quay mặt sang hướng khác.

Nhà Bành Kỳ vẫn ở trong khu biệt thự kia.

Hà Tân lái xe Tôn Tâm Nghiên đến, đỗ xe vào gara. Anh bấm chuông cửa mấy lần mới có người ra mở cửa.

Bên trong cánh cửa, cậu thiếu niên cao lớn, mặt thon mắt to, cổ áo phông nhàu nhĩ, buồn ngủ xoa đầu, nhìn Hà Tân gọi một tiếng “Anh.”

Ánh mắt chuyển đến người Tôn Tâm Nghiên, cậu sửng sốt, ngại ngùng gọi một tiếng, “Chị Nghiên Nghiên.”

Tiểu Bành Kỳ, người luôn bị Hà Tân khinh bỉ là lùn tịt, giờ đã trở thành một thiếu niên đẹp trai ngời ngời. Cậu cao gần bằng Hà Tân, tính cách vẫn dễ chịu như hồi còn nhỏ.

Tôn Tâm Nghiên có hơi xấu hổ. “Chào em, làm phiền em ngủ rồi.”

“Không có không có, hai người mau vào đi.”

Hà Tân vò đầu Bành Kỳ, “Ngủ lúc mấy giờ, tối hôm qua đã dặn em rồi, đừng có thức khuya.”

“Không có… Sáng sớm em dắt Hà Bồi Nghiên đi vệ sinh xong lại về ngủ tiếp ấy chứ.”

Bên này còn đang nói chuyện, bên kia cầu thang đã xuất hiện một cái bóng lớn màu trắng phi như bay.

Có người nói, con chó không thể quên được chủ nhân đầu tiên của cuộc đời chúng. Để tồn tại, nó sẽ lấy lòng mọi chủ nhân, nhưng nó sẽ đặt chủ nhân đầu tiên của nó trong trái tim mãi mãi.

Khi Hà Bồi Nghiên chạy về phía mình, Tôn Tâm Nghiên suýt thì không nhận ra nó. Nó lớn hơn nhiều so với trước đây, không còn là con chó con nằm trên đầu gối của cô nữa, nhưng dường như Hà Bồi Nghiên vẫn cảm thấy mình là con chó con ấy, nó phe phẩy cái đuôi cọ vào người cô, kêu ngao ngao làm nũng.

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười, ngồi xổm xuống, vuốt ve nó, ôm cổ nó.

Hà Tân đứng bên cạnh nhìn họ, trên mặt là một nụ cười hài lòng.

Bành Kỳ nhìn Hà Tân, biểu cảm vi diệu.

Đêm qua Bành Kỳ nhận được cuộc gọi của anh, nói sẽ đưa Tôn Tâm Nghiên đến gặp chú chó. Tiểu Bành Kỳ nhỏ mà lanh, khi còn nhỏ, cậu không hiểu mối quan hệ của họ, sau đó, khi Hà Tân vào đại học, thiếu nam Bành Kỳ đã dựa vào những dấu vết còn sót lại để xác định mối quan hệ của họ, lại dựa vào một số manh mối mà biết họ đã chia tay.

Vì Hà Bồi Nghiên, Bành Kỳ vẫn luôn nhớ đến “chị Nghiên Nghiên” đã giúp cậu giả mạo chữ ký khi còn nhỏ.

Thật ra, diện mạo của Tôn Tâm Nghiên đã dần mờ nhạt trong tâm trí cậu, nhưng khi vừa mở cánh cửa, cậu lại cảm thấy rất quen thuộc, giống hệt như trong ký ức.

Đây là nối lại tình xưa? Đúng là hiếm có.

Bành Kỳ khó hiểu gãi đầu, bắt đầu lấy lòng chị dâu tương lai của mình, “Chị Nghiên Nghiên, chị muốn uống gì?”

“Chị không uống đâu, cảm ơn em.”

Hà Tân nhìn cậu, nói: “Em đi lấy cho cô ấy một cốc nước sôi để nguội.”

“Ồ.”

Chàng thiếu niên lười biếng giẫm dép lê đi vào bếp.

Tôn Tâm Nghiên ngồi trên ghế sofa, hình như Hà Bồi Nghiên đã mệt mỏi, nên ghé cả người lên đùi cô như hồi còn nhỏ, nhưng vì cơ thế quá lớn, nó bèn buông thõng chân sau, miệng vẫn còn rên ư ử.

Hà Tân nói: “Con chó này thành tinh rồi.”

Tôn Tâm Nghiên vuốt đầu nó: “Nó thực sự còn nhớ em.”

Nó đã tám tuổi, nhưng cô chỉ nuôi nó được một năm. Cô là một người chủ vô trách nhiệm.

Hà Tân nhìn cô: “Đương nhiên là nó nhớ em rồi, mình dắt nó ra ngoài tản bộ nhé?”

Sau cơn mưa đêm qua, trong tiểu khu cỏ cây trong vắt, con đường sạch sẽ. Tôn Tâm Nghiên cầm dây xích trong tay, Hà Tân đi bên cạnh cô.

Hà Bồi Nghiên ngẩng đầu đi phía trước bọn họ, trông còn vui vẻ hơn cả hai người.

Hai người nói chuyện qua lại dọc đường, đi mãi đi mãi lại đến nhà của Hà Tân hồi trước.

Thấy Tôn Tâm Nghiên nhìn vào ngôi nhà kia, Hà Tân nói: “Không ai sống ở đó nữa nên hai năm trước bị bán rồi, nếu không sẽ dẫn em vào đi dạo.”

Tôn Tâm Nghiên không nói gì.

Hai người một chó đi quanh tiểu khu hai vòng. Ánh mắt của Tôn Tâm Nghiên đều dán trên người Hà Bồi Nghiên, ánh mắt của Hà Tân đều dán trên người cô. Lâu lắm rồi anh mới thấy cô vui vẻ như vậy.

Vào buổi trưa, Bành Kỳ từ trong phòng lấy ra một album ảnh, đưa cho Hà Tân, Hà Tân nhận lấy: “Mỗi một quyển?”

“Chỉ có một thôi.” Bành Kỳ nhíu mày, khó chịu nói, “Anh đừng làm mất đấy, em chỉ mỗi một quyển này thôi.”

Hà Tân cầm album ảnh gõ vào đầu cậu.

Bành Kỳ tránh thoát, “Anh…”

Trong xe, Hà Tân đưa album cho Tôn Tâm Nghiên. Vừa rồi Tôn Tâm Nghiên chỉ mải lo chào tạm biệt với Hà Bồi Nghiên, nên không để ý đấy là cái gì.

Mở ra mới phát hiện, bên trong chứa đầy ảnh chụp của Hà Bồi Nghiên, phía dưới mỗi tấm đều có ghi thời gian rõ ràng.

Từ năm 2009 đến nay, mỗi một năm, mỗi một thời kỳ của Hà Bồi Nghiên.

Tôn Tâm Nghiên cúi đầu, xem rất chậm rất chậm, lật từng trang giấy, cô luyến tiếc xem hết.

Đây là nhiệm vụ mà Hà Tân giao cho Bành Kỳ lúc mới đưa chó cho cậu nuôi. Khi đó, Hà Tân vẫn là bạn trai nhỏ hằng ngày nghĩ cách tạo ra niềm vui cho cô. Anh dự định chờ đến hôm sinh nhật sẽ tặng nó cho cô làm món quà bất ngờ. Kết quả là, học hành bận rộn, anh đã quên mất nó. Nhưng Tiểu Bành Kỳ lại rất chăm chỉ làm nhiệm vụ này.

Hà Tân đang lái xe bỗng hỏi: “Nếu em muốn nuôi, anh sẽ bảo Kỳ Kỳ trả lại.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn gương mặt tươi cười của Hà Bồi Nghiên trong bức ảnh, nói: “Không cần, nó sống ở đây rất tốt, Kỳ Kỳ cũng rất thương nó.”

Cô có thể mang nó đi đâu chứ, mang đến Cáp Nhĩ Tân sao?

Cô mất 7 năm mới thích nghi được với nơi này, Hà Bồi Nghiên sẽ mất bao lâu để thích nghi?

Nếu vậy, hãy để nó ở trong ngôi nhà hạnh phúc ấm áp đó, ở bên những người thực sự yêu thương nó, có khả năng nuôi dưỡng nó tốt nhất.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi