CÓ NGƯỜI YÊU THẦM TÔI 11 NĂM

Editor: Châu Anh

Beta: Beo

Sau 24 giờ làm việc, 8 giờ sáng mới kết thúc, lúc Vu Triều về nhà, anh đi ngang qua cửa hàng ăn sáng ở ngã tư đường và mua cho Tạ Linh Lăng một phần đậu phụ ngọt mà cô thích ăn nhất. Hầu hết thời gian Tạ Linh Lăng vẫn còn ngủ, thói quen đi ngủ của cô không đều đặn, Vu Triều không bao giờ bắt cô phải đi ngủ và dậy sớm, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Kết hôn thật tốt, Vu Triều luôn cảm thấy như vậy.

Sau khi kết hôn, gia đình này không còn chỉ có một mình anh, mỗi khi anh về nhà trong nhà có người vợ đang chờ đợi.

Vu Triều yêu Tạ Linh Lăng, anh không cách nào dùng đơn vị để cân nhắc phần tình yêu này đến tột cùng có bao nhiêu, chẳng qua là từ khi còn trẻ tình yêu thầm kín không thể hiện ra, đến bây giờ yêu đương, tình yêu của anh đối với cô chỉ còn nhiều hơn rất nhiều.

Có đôi khi chỉ lẳng lặng nhìn Tạ Linh Lăng bận rộn chuyện của cô, anh đã cảm thấy hài lòng.

Vu Triều nhẹ nhàng mở cửa nhà, đặt đồ lên bàn trước sau đó vào phòng ngủ hôn Tạ Linh Lăng. Anh thật sự không phải cố ý quấy rầy cô, nhưng anh nhịn không được, vừa nhìn thấy vợ muốn ôm hôn một cái. Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, anh cũng sẽ theo bản năng ôm cô hôn lên trán cô, dùng mặt mình xoa mặt cô.

Tạ Linh Lăng bị đánh thức cũng sẽ không tức giận, cô vươn tay ôm cổ Vu Triều, nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh? ”

“8h15.” Mỗi lần Vu Triều đi làm ca đêm trở về đều là thời gian này.

Tạ Linh Lăng thỉnh thoảng sẽ oán giận buổi tối anh không ở nhà, cô nói ở nhà một mình rất buồn. Nhưng công việc đặc thù của đội cứu hỏa, Vu Triều không thể làm gì được.

Giọng nói của Vu Triều luôn rất nhẹ nhàng, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Em có muốn rời giường ăn sáng không? ”

Tạ Linh Lăng lười biếng lắc đầu: “Em rất buồn ngủ. ”

“Được, anh đi tắm một chút rồi trở về ngủ cùng em.”

Sau đó ngủ là căn bản không ngủ được.

Sáng sớm, Vu Triều sẽ lôi kéo Tạ Linh Lăng đi tập thể dục. Bình thường đều sẽ vượt quá tải trọng thể chất của Tạ Linh Lăng, sau đó cô sẽ mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Vu Triều thích ôm Tạ Linh Lăng ngủ, nhất là sáng sớm anh tan làm về nhà, đóng rèm cửa sổ che nắng trong phòng, trong phòng tối tăm chỉ có hai người bọn họ, giống như toàn bộ thế giới đều thuộc về bọn họ.

Kết hôn thật tốt, Vu Triều lại nhịn không được thở dài, khi cánh tay anh đặt lên đầu cô, khi anh hôn lên trán cô, giờ lúc này Vu Triều đột nhiên cảm thấy tình yêu thầm kín 11 năm qua của anh thật hạnh phúc. Dường như nó không bao giờ tuột khỏi tầm tay anh, mà thay vào đó kéo vào khoảng cách giữa anh và Tạ Linh Lăng.

Anh có thể ôm Tạ Linh Lăng như vậy suốt đời, mãi mãi. Cho dù là 17, 27, 37 hoặc 97 tuổi, anh vẫn luôn luôn yêu cô nhiều như vậy.

Nếu có kiếp sau, kiếp sau anh sẽ ở bên cô.

*

Ngày 15 tháng 6 năm 2012, kết hôn chưa đầy nửa năm, Tạ Linh Lăng đã mang thai.

Mới sáng sớm khi biết mình có thai, Tạ Linh Lăng thừa dịp Vu Triều còn đang ngủ say, lén lút cầm que thử thai vào phòng vệ sinh tự kiểm tra.

Kết quả lúc đi ra, trái tim Tạ Linh Lăng đập thình thịch rất nhanh. Cô không thể nói cô rất thích trẻ con đến mức nào, nhưng đối với đứa con của cô và Vu Triều, cô rất mong chờ.

Tạ Linh Lăng biết rất rõ Vu Triều thích trẻ con. Tuy rằng anh chưa bao giờ đề cập đến chủ đề sinh con trước mặt cô, nhưng cô biết.

Thật trùng hợp, hôm nay tình cờ là sinh nhật của Vu Triều.

Nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, Tạ Linh Lăng bình tĩnh lại trong phòng tắm, sau đó rón rén chuẩn bị trở về phòng ngủ, không muốn đánh thức Vu Triều. Nhưng đến lúc này, Vu Triều vẫn tỉnh dậy.

Khi anh thấy cô không ở trên giường, anh vô thức ngồi dậy và hét lên: “Vợ ơi.”

Tạ Linh Lăng cầm que thử thai ra sau lưng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trên mặt khó giấu được vẻ hưng phấn.

Vu Triều vừa nhìn bộ dạng muốn cười không cười của cô, anh biết cô khẳng định có việc giấu anh. Nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy, cười ngây ngô theo: “Có chuyện gì tốt vậy? Em cười hạnh phúc thế. ”

Tạ Linh Lăng mím môi cười, hắng giọng, nói với Vu Triều: “Hôm nay là sinh nhật anh, đầu tiên em chúc anh sinh nhật vui vẻ! ”

Vu Triều dụi đôi mắt buồn bực, bước xuống giường ôm Tạ Linh Lăng vùi mặt vào vai cô, giống như một chú chó lông vàng lớn làm nũng nói: “Cảm ơn vợ yêu của anh. ”

Tạ Linh Lăng hỏi anh: “Anh có muốn món quà sinh nhật nào không?” ”

Vu Triều suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời anh thật sự không nghĩ ra anh muốn cái gì.

Kể từ khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, mỗi buổi sáng thức dậy, anh sẽ cảm thấy: Kết hôn thật tốt!

Hơn nữa nhìn Tạ Linh Lăng nằm bên cạnh mình, khóe miệng anh không nhịn được giương lên

Yêu thầm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có được điều mình muốn, Vu Triều không dám đòi hỏi gì nữa

Tạ Linh Lăng thật sự nhịn không được, dứt khoát đem que thử thai lấy ra.

Vu Triều tên ngốc nghếch này, ngay từ đầu không phản ứng được đây là cái gì, mãi cho đến khi anh nhìn ra ý cười của Tạ Linh Lăng, anh phản ứng lại: “Đây là que thử thai sao? ”

Tạ Linh Lăng gật đầu.

Vu Triều dường như trong nháy mắt linh cảm cái gì đó, anh vội vàng từ trên tay Tạ Linh Lăng cầm lấy cái que thử thai liếc mắt nhìn, tuy rằng nhìn không hiểu 2 vạch đỏ này tượng trưng cho cái gì, nhưng anh không ngăn được sự hưng phấn. 

Tạ Linh Lăng nhỏ giọng tuyên bố: “Ngài Vu Triều, chúc mừng ngài anh sắp được làm bố rồi! ”

Vu Triều cúi đầu, trong mấy giây đầu anh như cúi xuống, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, sau đó anh ôm Tạ Linh Lăng lên, xoay mấy vòng tại chỗ 

“Anh sắp làm bố, anh sắp làm bố rồi!”

Anh thực sự rất hạnh phúc.

Người đàn ông biết mình sắp làm bố, tươi cười như một cậu bé mới lớn.

Tạ Linh Lăng bám vào vai Vu Triều, cười nói với anh: “Đúng vậy, anh sắp bố rồi! Em cũng sắp làm mẹ! ”

Vu Triều cười, hốc mắt đỏ lên. Anh ôm cô ngồi xuống ghế sofa, vùi mặt vào trong vòng tay cô, để nước mắt của mình thấm đẫm vạt áo cô.

Kể từ khi có ấn tượng với nhau, Vu Triều cũng chưa từng khóc, cho dù làm lính cứu hoả có mệt mỏi như thế nào, cho dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu.

Anh cảm động cũng không phải vì Tạ Linh Lăng mang thai, mà là bỗng nhiên nghĩ đến những chuyện anh đã trải qua.

Cuộc sống của họ rất bình dị, nhưng ấm áp như vậy.

Tạ Linh Lăng cũng cảm động, cô theo bản năng đưa tay sờ bụng phẳng lì của cô, mặc dù cô không thể tưởng tượng được rằng có một sinh mệnh nhỏ trong đó, nhưng vào lúc này sự mong đợi của cô bắt đầu lan rộng.

Sự xuất hiện của một sinh mệnh mới cũng sẽ mang lại những thay đổi lớn trong cuộc sống của Vu Triều và Tạ Linh Lăng.

Từ đó về sau, họ không còn là hai người nữa, họ sẽ trở thành một gia đình ba người, có thể là một gia đình bốn người.

Có lẽ tất cả các cặp vợ chồng bình thường đều hòa thuận với nhau như thế này, quen nhau, yêu nhau, kết hôn, sinh con… Hành trình cuộc sống tưởng chừng như đảo lộn, nhưng cũng có những mong đợi nhỏ nhoi mỗi ngày.

Kết hôn thật tốt, Tạ Linh Lăng cũng lúc nào cũng nghĩ như vậy

Tạ Linh Lăng muốn ăn đồ ngọt, Vu Triều lái xe điện nhỏ đi khắp cả thị trấn nhỏ, lúc nào cũng mua bánh ngọt nhỏ mà cô muốn ăn.

Tạ Linh Lăng muốn đi ra ngoài chơi, Vu Triều lái xe chở cô đi dạo một chút trên cánh đồng ở ngoại ô, không đến được chân trời góc biển nhưng trên mặt đất có hoa dại, hoàng hôn mờ ảo.

Tạ Linh Lăng không muốn đi bộ, Vu Triều cõng cô trên lưng từ đầu đường đến cửa nhà, anh chẳng những không ngại mệt mỏi, mà nói một tiếng với cô: “Vợ yêu, anh đã cho em ăn nhiều đồ ngon rồi, bé cưng đã phát triển đến đâu rồi? ”

Đèn đường kéo dài bóng dáng bọn họ lại rút ngắn, Vu Triều cõng Tạ Linh Lăng nói: “Khi nào anh già rồi không đi được nữa, anh sẽ cõng em như thế này.”

Tạ Linh Lăng mỉm cười: “Được, tốt nhất anh nên nói giữ lời nhé.”

Vu Triều tưởng tượng tương lai của anh biến thành một ông già, anh không nhịn được cười, lại nghĩ đến bộ dáng Tạ Linh Lăng biến thành một bài già nhỏ, anh đột nhiên cảm thấy buồn.

Chỉ cần Vu Triều ở bên cạnh, Tạ Linh Lăng chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Trong thế giới rộng lớn, thị trấn nhỏ, tình yêu của bọn họ không ngừng phát triển, sẽ không bao giờ dừng lại



Vào ngày 31 tháng 1 năm 2013, kỷ niệm một năm ngày cưới, Tạ Linh Lăng vừa mới mang thai được sáu tháng.

Hôm nay đến lượt Tạ Linh Lăng đi khám thai, Vu Triều đi cùng cô đến bệnh viện. Công việc của Vu Triều rất đặc thù, thường xuyên chỉ cần một cuộc điện thoại là phải đi làm nhiệm vụ. Thật không may, lần khám thai này nửa đường Vu Triều bị một cuộc điện thoại cắt ngang giữa chừng.

Từ lâu Tạ Linh Lăng đã sớm quen với tính chất công việc của Vu Triều, đối với chuyện một mình đi khám thai cũng không phàn nàn. Nhưng điều kỳ lạ là, ngày đó khi khám thai, ánh mắt mọi người nhìn cô dường như đều khác nhau.

Mỗi lần khám thai, xếp hàng đông đúc là điều không thể tránh khỏi, nên hầu hết nhân viên y tế tại các bệnh viện công cũng mang vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng Tạ Linh Lăng phát hiện, hôm nay nhân viên y tế đối xử với cô rất kiên nhẫn, y tá ngày thường nghiêm túc thậm chí còn mỉm cười với cô, nói với cô: “Cô phải cẩn thận nhé. ”

Bụng Tạ Linh Lăng mang thai sáu tháng đã phình to lên rõ ràng, lúc cô một mình chuẩn bị xếp hàng lấy danh sách, một người đàn ông đứng bên cạnh cô vỗ nhẹ vào lưng cô nói: “Vợ tôi cũng đến lấy danh sách, để tôi giúp cô cầm đi, cô có thể ngồi đó đợi một chút. ”

Tạ Linh Lăng vừa ngạc nhiên vừa cảm động nói một tiếng cảm ơn đối phương

Sau đó cô đi xe buýt chuẩn bị về nhà, lúc lên xe, người phía sau đã chủ động giúp cô một chút, tươi cười nhắc nhở: “Chú ý bậc thang xe buýt. ”

Tạ Linh Lăng cho rằng là phụ nữ mang thai như mình đặc biệt nhận được ưu đãi.

Mãi cho đến khi về nhà, Tạ Linh Lăng cởi áo khoác trên người mình ra, mới nhìn thấy sau lưng dán một tờ giấy nhỏ.

Trên mảnh giấy có dòng chữ viết tay của Vu Triều, viết: “Vợ tôi đang mang thai, vì hôm nay tôi có nhiệm vụ khẩn cấp nên tôi không thể đi cùng cô ấy được. Xin mọi người quan tâm nhiều hơn. Cảm ơn! Lính cứu hỏa Vu Triều. ”

Vào ngày 31 tháng 1 năm 2014, ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới, đứa con của Tạ Linh Lăng và Vu Triều đã chào đời được hơn nửa năm.

Vu Tử Trạc là một nhóc con mập mạp nặng bảy cân, thằng nhóc thối này đã khiến Tạ Linh Lăng phải chịu nhiều tổn thương khi mang thai.

Trong 4 tháng đầu của thai kỳ, Tạ Linh Lăng ăn không ngon ngủ cũng không ngon, mỗi ngày đều phải chịu ốm nghén. Những người khác khi mang thai tăng cân nhiều hơn hoặc ít hơn, nhưng cô lại gầy đi mười cân.

Gần như mỗi ngày Vu Triều cố gắng làm cho Tạ Linh Lăng vui vẻ, cô không ngủ được thì anh cũng không ngủ theo. Cô ốm nghén, anh nhất định sẽ chăm sóc làm bạn bên cạnh cô. Nhiều lần Vu Triều hối hận vì không nên để Tạ Linh Lăng mang thai.

Cũng may bốn tháng sau, phản ứng mang thai của Tạ Linh Lăng không còn rõ ràng nữa, cảm giác thèm ăn của cô bắt đầu tăng dần, vì vậy Vu Triều đã thay đổi phương pháp mỗi ngày nấu ăn ngon cho Tạ Linh Lăng ăn

Khó khăn nhất có lẽ là hai tháng cuối cùng, khi bụng cô to lên từng ngày, giấc ngủ trở thành vấn đề lớn nhất của Tạ Linh Lăng. Vì vậy, Vu Triều đã tự tay làm một chiếc gối tiện lợi cho bà bầu, giúp cô ngủ thoải mái hơn một chút.

Lần đầu tiên đứa bé chào đời, Vu Triều nghiêm túc cảnh cáo con trai: “Thằng nhóc thối, Con có biết mười tháng này con đã làm khổ mẹ như thế nào không hả? Sau này nếu con dám làm mẹ giận và buồn, ông đây để cho con ăn không nổi. ”

Tạ Linh Lăng bất lực nói với Vu Triều: “Anh không được hung dữ con trai của em! ”

Từ khi đứa bé được sinh ra, bất cứ khi nào Vu Triều ở nhà, nhiệm vụ chăm sóc đứa nhỏ nhất định là anh. Khi anh không ở nhà, anh sẽ nhiều lần dặn dò nhờ bảo mẫu chăm sóc.

Đối với Tạ Linh Lăng mà nói, dù là trước hay sau khi mang thai, cô chưa bao giờ hối hận.

Ngày 31 tháng 1 năm 2015, kỷ niệm 3 năm ngày cưới, Tạ Linh Lăng và Vu Triều cùng nhau đi du lịch đến thành phố A.

Tạ Linh Lăng đưa Vu Triều đến trường đại học nơi cô từng học từng sống, nhưng không ngờ Vu Triều lại quen thuộc hơn cô.

Không lâu trước đây, Vu Triều cũng đã tới thành phố này mấy lần, chỉ vì có thể liếc mắt nhìn Tạ Linh Lăng một cái. Nhưng giờ đây, anh tự hào nắm tay vợ mình và nói với cô: “Ông trời thật sự rất tốt với anh!”

Bọn họ đi ngang qua một bưu điện tương lai, Tạ Linh Lăng bỗng nổi hứng, kéo tay Vu Triều đi vào

Bưu điện trong tương lai, còn được gọi là kho thời gian, có thể viết thư cho người thân và bạn bè mười năm sau, ghi lại những giấc mơ, v.v.

Kể từ khi Tạ Linh Lăng biết rằng bức thư tình ở trường trung học là do Vu Triều viết, cả ngày cô điều la hét muốn anh viết cho cô một bức thư tình. Nhưng Vu Triều hiếm khi bồn chồn về vấn đề này

Ngày đó dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Tạ Linh Lăng, Vu Triều ngồi ở từ xa rồi viết từng câu từng chữ nghiêm túc viết cho Tạ Linh Lăng một bức thư tình. Mà bức thư tình này, cũng sẽ được gửi đến Tạ Linh Lăng vào 10 năm sau.

Tạ Linh Lăng tự nhiên cũng  viết một bức thư muốn gửi cho Vu Triều vào mười năm sau.

*

Vào ngày 31 tháng 1 năm 2016, kỷ niệm 4 năm ngày cưới, Vu Triều bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi công chức của quận.

Sau khi có vợ và con trai, Vu Triều cũng hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình. Một gia đình ba người sống một cuộc sống giản dị và giàu có.

Sau khi có con, gia đình có nhiều tiếng cười hơn. Cả ba người cùng đi dạo trong công viên trước cửa nhà sau bữa tối, Vu Triều một người đàn ông cao lớn đặt con trai lên vai, còn nhóc con thì kêu lên sung sướng.

Sau nhiều lần quyết định, Vu Triều vẫn quyết định thi đậu công chức trước 35 tuổi. Anh không cầu lương cao bao nhiêu, cũng không cầu phúc lợi đãi ngộ tốt bao nhiêu, chỉ cầu ổn định là đủ rồi. Ít nhất, công chức có giờ làm việc ổn định và có thể dành nhiều thời gian hơn cho vợ và con trai.

Nhưng mọi người đều biết, thi công chức cũng không phải là chuyện đơn giản. Cuối cùng, Vu Triều 33 tuổi cũng bắt đầu đọc sách vào ban đêm

Tất nhiên, một khi Vu Triều quyết tâm làm điều gì đó, thì không có gì gọi là không thành công. Việc chấm thi không phải là một việc dễ dàng mà đó là sự cố gắng của con người.

Cũng chính trong năm đó, Vu Triều thành công thi đậu.

Ngày 31 tháng 1 năm 2017, kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Vu Triều thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của mình.

Hôm nay đi làm, Tạ Linh Lăng vẫn còn đang ngủ, con trai của anh vẫn còn nằm trên giường. Trước khi rời đi, Vu Triều hôn lên trán Tạ Linh Lăng, nhỏ giọng nói với cô: “Chúc mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng ta.”

Tạ Linh Lăng ngủ ngon, híp mắt làm nũng. Vu Triều mỉm cười rồi hôn cô một lần nữa, sau đó quay lại xoa đầu con trai.

Vu Triều đã đồng ý Tạ Linh Lăng, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ chấm dứt công việc trong đội cứu hỏa. Trong tương lai, công việc của anh trong chính quyền thành phố sẽ dễ dàng hơn nhiều và sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn cho gia đình.

Nhưng nhiệm vụ ngày hôm đó, Vu Triều không bao giờ trở về nữa.

Lần đầu tiên, anh đã thất hứa với Tạ Linh Lăng….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi