CÔ NHÓC SÁT THỦ, YÊU ANH NHÉ?


- Mạc Mạc....em chịu nhiều đau đớn rồi
- Nhuận ca.....em không thể....bắn súng được nữa
- Đừng khóc....không bắn súng thì không bắn có anh ở đây anh ở đây bảo vệ mẹ con em
- Em...nhưng em....không yêu anh....
- Bậy giờ không yêu nhưng chắc gì sau này cũng thế. Chỉ cần nhớ anh luôn yêu em là được
- Hàn Nhuận.....
- Anh thích em gọi " Nhuận ca" hơn
Tay anh luồng sau lưng tôi cởi bỏ chướng ngại vật đang che kín đôi gò bồng của tôi, mỗi một nơi anh đặt môi đến đền ghi lại dấu ấn trên người tôi.....tôi là của anh....mãi là của Hàn Nhuận anh.
Anh ngậm lấy một nụ hoa của tôi, tay anh không ngừng "nâng niu" bông hoa còn lại làm hai nụ hoa của tôi căng cứng lên. Tóc tôi lòa xòa trên ra giường, mồi hôi nhỏ giọt trên trán.

Tay anh cởi bỏ manh giáp cuối cùng trên người tôi, anh tháo bỏ chiếc khăn đang quấn lấy một vật mạnh mẽ đang căng tràn đầy sinh lực.
Tay anh nhẹ nhàng tách khoảng cách giữa hai đùi tôi ra, anh chầm chậm đưa vật thể nóng rẩy cứng cáp vào cơ thể tôi, cảm giác cơ thể lấp đầy hơi âm nơi anh làm tôi đau đớn rên rỉ. Tiếng rên của tôi không làm anh thương tiếc mà khiến anh đẩy nhanh tiến độ hơn, mỗi lần vào là chạm sâu nơi mỏng manh nhất trong cơ thể tôi.
Tôi đau đến điếng người, nước mắt đọng lại nơi khóe mi, cơ thể tôi ướt đẫm mồi hôi, từng nhịp từng nhịp anh đi sâu vào người khiến tôi không ngừng rên rỉ. Hai tay tôi giữ lấy bờ vai rộng lớn tưởng chừng như khiên chắn của tôi, những lúc anh dốc sức ra vào liên hồi tôi vô thức để lại những vết trầy đầy ma mị trên lưng anh.
Chân tôi cuốn lấy hông anh, chuyển động theo từng tiết tấu anh đưa đẩy . Anh sẽ ngừng lại nhưng không rút bỏ, anh yên vị trong cơ thể tôi, trao tôi nhưng nụ hôn ấm áp.
Tôi thích anh hôn tôi, nụ hôn của anh chân thành, dịu dàng, ấm áp khiến lòng tôi bị anh làm cho run động không kiềm chế được mà đáp trả.
- Ưhm......á.....á.....Nhuận...Nhuận ca
- Em đẹp lắm....Mạc Mạc....anh yêu em....dù ngàn năm sao em có chán ghét anh....anh cũng nguyện yêu em thêm ngàn năm nữa.
- Nhuận...ưhmm....chậm...chậm lại...em chịu không nổi
- Anh xin lỗi...anh không kiềm chế được nữa....
- Á....Nhuận ca....Mạc Mạc sẽ để anh bảo vệ....chăm.... chăm sóc
Tôi không biết lần cuối cùng anh vào cơ thể tôi là lần thứ bao nhiêu, tôi chỉ biết khoái cảm được anh lấp đầy khoảng trống khiến tôi mê đắm và chìm sâu trong trụy lạc, sắc dục.
Cao trào là lúc anh đi sâu vào tôi một cách nhanh chóng và mạnh mẽ nhất, tôi ngất đi giữ tiếng thở dốc, bờ môi mấp máy tên anh, tiếng kêu khẽ nhỏ dần rồi tắt liệm.
Mọi cảm xúc anh trao cho tôi chân thật đế rõ rệt, đau đớn đến xé nát cơ thể tôi, khoái cảm khiến tôi đáp trả anh những nụ hôn trơn mớn, hạnh phúc khiến tôi trực trào nơi khóe mắt.....
Cảm giác ấm áp vẫn vẹn nguyên, tôi nằm trong lòng anh mơ màng thức giất, ánh nắng nhảy múa trong gian phòng khiến tim tôi ấm áp.
Anh vẫn bên cạnh tôi, khuôn mặt làm tôi nhớ nhung về vô số kỉ niệm, hàng mi dài toát lên từ anh một vẻ quyến rũ lạ thường, chiếc mũi này không phải Tiểu Lâm cũng có sao, bờ môi mỏng đã gửi đến tôi cả ngàn dấu ấn.

Tôi cười trừ rồi đặt lên môi anh mội nụ hôn nhẹ, tôi vén chăn định bước xuống giường mới phát hiện tôi nằm hẳn trong lòng anh, chân anh gác lên đùi tôi. Tình hình này thì vạn nhất khó lòng mà trốn được, nhưng tôi phải đến xem hai ngôi sao nhỏ tối qua thế nào.
- Trốn tránh trách nhiệm à?!
- Anh không trốn, em đây trốn làm gì
Anh vẫn nhắm mắt, đôi môi nở một nụ cười vui vẻ, tôi chưa từng nghĩ đến mình có thể chết đứng với vẻ mặt này của anh. " Sao mà đẹp dữ vậy, trước giờ mình thấy anh ta cũng bình thường thôi mà. Cảm rồi sao? Đâu có rất bình thường mà"
- Hàn sư huynh không cho nhìn miễn phí cũng không có dịch vụ hôn rồi bỏ chạy.
- Thế thì cùng lắm trả...cho...ưhm
Anh cúi hôn tôi, một lời chào buổi sáng rất ư là ấm áp và hạnh phúc a!
- Ai cho anh ăn miếng trả miếng như thế chứ?
- Xem kìa....giận rồi....
- Hứ! Tránh đường cho bà cô qua cái nào
- Anh không cho em đi em nghĩ mình thoát được sao?!

- Thế muốn gì thì nói đi em phải nhanh qua xem hai đứa nhỏ nữa
- Gọi anh là gì?
- Nhuận ca....
- Tiểu yêu tinh, đi nào chúng ta xuống ăn sáng.
Đánh răng rửa mặt xong tôi thay một bộ đồ thể thao có áo khoác ngoài, tên Hàn Nhuận biến thái, đồ cáo già chết tiệt, trên người tôi đâu đâu cũng có dấu ấn của anh. Đáng giận! Đáng giận.
Lúc tôi đến phòng bọn trẻ anh đã ngồi với chúng rồi, anh mặc áo sơ mi quần jean đơn giản. Hai đứa nhỏ thấy tôi vào liền vui vẻ gọi "mamy".
Ăn sáng xong chúng tôi ngồi trước ở phòng khách nói chuyện, ba mẹ anh đều ra ngoài. Tôi loay hoay với công việc dang dở tối qua. Chính anh là lí do của mọi việc, thật chẳng đáng để tôi yêu chút nào.
Trong lúc nhìn ngắm "gia đình nhỏ" thì Karen gọi đến bảo có việc gấp phải có mặt tôi mới có thể giải quyết được. Tôi đắn đo một lúc rồi gập laptop để lên bàn, dường như Hàn Nhuận nhận ra được điều bất thường từ tôi nên nhướng mắt muốn hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi